TIN TỨC
  • Lý luận - Phê bình
  • “Tự tình với quê” một khí văn trữ tình riêng biệt của Cao Thanh Mai

“Tự tình với quê” một khí văn trữ tình riêng biệt của Cao Thanh Mai

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng:
mail facebook google pos stwis
617 lượt xem

 Bảo Bình

  “Văn học là nhân học” như một lẽ tự nhiên, vô thức theo nhau vào trang viết của các nhà văn, nhà thơ cùng rất nhiều cách nhìn khác nhau về thế giới, con người. Nó trở thành hạt nhân trong nhiều tác phẩm, định hướng ngòi bút của người nghệ sĩ trên cả hai phương diện: cảm quan hiện thực và ngôn ngữ nghệ thuật. “Tự tình với quê” của tác giả Cao Thanh Mai cũng không nằm ngoài quy luật đó.

Nhà văn Cao Thanh Mai

Xuyên suốt tập sách, ta dễ dàng nhận ra cảm hứng chủ đạo của tác phẩm, bởi giọng điệu độc đáo của nó. Một giọng điệu trữ tình được đan xen giữa cảm hứng lãng mạn và hiện thực đời sống. Tạo nên tính thẩm mĩ riêng biệt của tác phẩm, truyền cảm cho người đọc. Một loại xúc cảm cao đẹp luôn ẩn sâu đâu đó trong mỗi con người chúng ta về tình người, tình quê, tình thâm, về hai đấng sinh thành và cảm giác khổ đau, chưa tròn đạo của những đứa con xa xứ.

Nói về yếu tố ngôn ngữ, lối văn như kể, như trần tình kết hợp lối tả thực sinh động, linh hoạt, cuốn hút người đọc. Mỗi một tản văn là mỗi câu chuyện đời, trần trụi mà dễ thương, thực tiễn mà nên thơ, giản đơn mà ý nghĩa. “Tự tình với quê” là khúc tâm tình sâu lắng, đậm hồn quê và mang tính nhân văn sâu sắc.

“Thêm ni nhớ thương” vừa đủ để thương nhớ cho bất cứ ai có tuổi thơ được sống với đồng quê, vườn tược. Ngọt ngào, ấm áp nhưng cũng tê dại đi một miền cơ thể. Vạn vật biến đổi không ngừng, quy luật là vậy. Vô thường là thế, nên ta chỉ có thể ngậm ngùi. Và chỉ có thể “để ni nhớ thương kia tiếc đến bạc đầu” vì bao lần “lỡ chuyến”, bao lần lỡ quên. Thế mới nói, chúng ta nên sống cho từng phút giây của cuộc đời, đặc biệt là với người thân, đừng để lại hối tiếc gì. Đó, có lẽ là điều tác giả muốn nhắn nhủ chăng?

Ở “Lời yêu thương viết tự đáy lòng” , tôi đọc và tin chị đã viết bằng tất cả cảm xúc nơi tận sâu. Một khí văn mộc mạc mà cao quý lan toả sang tôi, nó khiến tim tôi thắt lại. Cái “trách hờn, giận dỗi” của ngôi nhà, mảnh vườn trong truyện lại trở thành của chính mình. Đôi tay run run của ba, của má… như của ba, của má tôi vậy… cho đến cái bước chân “vội vàng vụt qua ngõ” sao mà cứ như của chính chúng ta. Tất thảy, tất thảy… nó khiến tôi nghèn nghẹn.

Hay “Tự tình với quê”, chân chất từ triền sông, gốc bần, cánh đồng làng cùng lời ru với “cái lưng còng của má”… nhưng khi tác giả sử dụng giọng điệu trần thuật tâm lý, thì mọi thứ ấy biến thành thiêng liêng cả. Con người trở nên nhỏ bé, hoà mình vào mọi đường gân, thớ thịt miền quê. Con người trở về với cái gọi là tiểu vũ trụ trong cái vũ trụ to lớn mênh mông này.

Rồi “Nơi ấy là chân trời” kiểu vừa tự sự vừa trải lòng về miền quê, về những vùng đất đi qua. Kiểu như tâm tình về dòng sông, biển cả, chân trời… nhưng cái sâu xa hơn lại là cái mắt thường không nhìn thấy được giữa cái không cùng không tận này. Con người vốn là vậy, hiểu biết của riêng ta chỉ là giọt nước giữa đại dương. Một triết lý nhân sinh sâu sắc.

Chiến tranh với thương đau và mất mát. Đọc “Mộ gió và tên anh” của Cao Thanh Mai, Tôi bỗng nhớ về bốn câu thơ của Nguyễn Thái Sơn

Vạt đồi yên nghỉ bao đồng đội/ Nhang trầm một thẻ, biết làm sao

Đốt lên, đành cắm nơi đầu gió/Hương khói đừng quên nấm mộ nào

Bài thơ mà chỉ một lần đọc qua, tôi đã thuộc làu. Nó nằm đâu đấy trong tiềm thức, và trỗi dậy bất cứ lúc nào.Mộ gió và tên anh” thêm lần nữa nhắc ta yêu kính những chiến sĩ đã ngã xuống vì quê hương, đất nước. Đau và nhớ, để nhắc ta sống cho đàng hoàng, tử tế. Góp cho cuộc đời một giá trị nào đó, dù nhỏ nhoi. Cách miêu tả sinh động, cùng nhịp điệu thâm trầm mà réo rắt trong từng câu chữ như xoáy vào tâm can người đọc. Những câu hỏi được đặt ra, và không có lời giải về nỗi đau không của một cá nhân nào, nỗi đau dân tộc.

Lần lượt, “Chạm trái tim mình”, “Nửa giấc mơ hoa”, “Ba tôi là người lính”, “Phía ấy quê nhà”… những tâm tình khắc khoải đong đầy, da diết về những buồn vui nhân thế, ân nghĩa sâu nặng, chữ tình không phai… tác giả với lối khai thác hiện thực nhưng chất trữ tình thì đậm đặc, cuốn hút người đọc mải mê vào “Tự tình với quê” một cách đầy cảm xúc, chân tâm.

Trên bước đường phiêu bạt, mưu sinh, tạo lập… ai rồi cũng thế, rời quê. Và nhớ về. Tác giả với những độc thoại nội tâm, những hồi tưởng, liên tưởng… rời ra rồi chắp lại. Bung xung đấy rồi lại kết dính vào. Làm thành một chuỗi của ý thức, sự dồn nén và khao khát, sự nếm trải và chiêm nghiệm… làm nên cái đẹp của người, của đời qua từng trang viết.

Quê hương mỗi người chỉ một/ Như là chỉ một mẹ thôi

Quê hương nếu ai không nhớ/ Sẽ không lớn nổi thành người

Tiếp cận tác phẩm, ta nhận diện đấy là một đề tài cũ. Loại đề tài gần như thường trực trong thi văn kim cổ. Nhưng dưới ngòi bút của Cao Thanh Mai, ta lại thấy một khuynh hướng khai thác hoàn toàn mới mẻ. Một chất cảm quan kết hợp tình yêu sâu nặng dành cho nơi chốn tuổi thơ, dành cho những người đã rứt ruột đẻ ra mình, dành cho những con người quanh ta… vẻ đẹp được toát ra từ tác phẩm nó dịu dàng làm sao nhưng lại vô cùng mãnh liệt. Cái đẹp rung cảm người đọc từ nội dung biểu đạt đến hình thức thể hiện. Từ bụi tre, cánh võng, con đường đến tình thân, tình người; từ câu chữ, tiết tấu, nhịp điệu đến lối so sánh, miêu tả… tạo nên một thứ được gọi là linh hồn tác phẩm. Cái linh hồn ấy thâm nhập vào người đọc, một cách nhẹ nhàng, tự nhiên mà vô cùng sâu lắng. Giọng điệu tác phẩm như một cách kết nối cảm xúc, suy tư, trăn trở… nó từ tốn, chậm rãi nhưng lại có sức cuốn lạ lùng. Nó khiến người đọc thổn thức, nó đánh thức những miền còn ngủ quên đâu đó. Một kiểu trần thuật tâm lý, nó đào sâu vào ngỏ ngách bên trong con người, làm bật lên một thế giới nội tâm đầy ẩn ức, chân thật đến rõ nét, rất đời mà tinh tế, sắc sảo.

Năng lực sử dụng câu chữ của tác giả rất đặc biệt. Đậm chất miền tây, chơn chất nhưng lại giàu biểu cảm. Nhà văn có sự chuyển dịch điểm nhìn rất linh hoạt. Khiến ta  không khỏi đôi lúc phải dừng lại ngẫm nghĩ, bần thần bởi hồn cốt được toát ra từ khí văn của chị, chạm vào ta. Một sự dẫn dắt người đọc với tôi là mượt mà và ấn tượng, bình dị mà tinh tường . Đó là cái tài của tác giả vậy.

Nhà phê bình văn học Trần Thanh Đạm cho rằng: “Cái hay của lời kể trong truyện thường là chỗ tự nhiên, nhuần nhị, sinh động và truyền cảm. Một câu chuyện hay là câu chuyện tự nó sống qua lời kể, tuy có người kể nhưng xem ra dường như truyện kể về mình. Muốn vậy, lời kể thường xen với lời tả, tả cảnh, tả người, tả việc, tả tình”. Và, “Tự tình với quê” của nhà văn Cao Thanh Mai thật đúng lắm thay với lời nhận xét này. Một quyển sách đáng đọc.

B.B

Bài viết liên quan

Xem thêm
Chỉ còn lại tháng Tư thiếu nữ | Thơ và lời bình
Thơ Mai Nam Thắng - Bình thơ: Phạm Đình Ân
Xem thêm
Người trẻ thử sức với phê bình
Được biết “Những phức cảm phận người” (NXB Hội Nhà văn, 2023) là tập phê bình văn học (PBVH) đầu tay của cây bút Lê Hương, nên tôi đọc với một tâm thế trân trọng và chờ đợi.
Xem thêm
Người chiến sĩ Điện Biên Nguyễn Thiện Thuật - Mùa hoa ban đẹp mãi
Đối với mỗi người Việt Nam chúng ta hôm nay, cái tên Điện Biên Phủ đã như một dấu mốc luôn hiện lên sừng sững mỗi khi nhắc đến. Ai cũng rưng rưng xúc động bởi máu xương của cha anh, của nhân dân đã đổ xuống để làm nên chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ là không thể đo đếm hết được.
Xem thêm
Những trang văn phảng phất mùi thuốc súng
Bài tham luận của nhà văn Đỗ Viết Nghiệm
Xem thêm
Di cảo thơ Chế Lan Viên: Khi thơ là thuốc, là lời kinh kệ
Chế Lan Viên là người mà sự nghĩ ngợi vận vào thơ như thể thơ cũng là thuốc, thơ chẩn ra được cái bệnh đau của kiếp người, và “Có vào nỗi đau mới có ích cho người”.
Xem thêm
Cảm hứng sinh thái trong thơ Đặng Bá Tiến
 Là một nhà báo, nhà thơ mấy chục năm gắn bó với vùng đất Đắk Lắk, Đặng Bá Tiến đã sáng tác thành công về thiên nhiên, con người và văn hoá Tây Nguyên với nhiều tác phẩm: Lời chân thành với cỏ (Thơ, 2009), Rừng cổ tích (Trường ca, 2012), Hồn cẩm hương (Thơ, 2017), Linh hồn tiếng hú (Thơ, 2020). Anh là một trong những gương mặt tiêu biểu của thơ ca Tây Nguyên đương đại, một nhà thơ “thứ thiệt”[1] có bản sắc riêng, thể hiện phong cách nghệ thuật độc đáo. Nổi bật trong sáng tác của anh là những tác phẩm viết về rừng, về sinh thái văn hoá và nhân văn.      
Xem thêm
Sức bền của ngòi bút
Nguồn: Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số 116, ngày 21/3/2024
Xem thêm
Nguyễn Bính ở phương Nam
Nguyễn Bính (1918-1966), tên thật là Nguyễn Trọng Bính (có lúc tên Nguyễn Bính Thuyết), quê ở Nam Định nhưng sống khắp ba miền đất nước. Ông có phong cách một nhà thơ lãng tử, sáng tác về chủ đề tình cảm làng quê và tình yêu, tổ quốc. Thơ tình cảm mộc mạc của ông được rất nhiều người thuộc. Tác phẩm gồm 26 thi tập trong đó có : + 1 kịch thơ : Bóng giai nhân (1942): + 3 truyện thơ : Truyện Tỳ Bà (1942); Trong bóng cờ bay (1957); Tiếng trống đêm xuân (1958): + 1 vở chèo : Người lái đò sông Vỹ (1964) và rất nhiều bài thơ nổi tiếng của ông được nhạc sĩ phổ thành ca khúc : Tiểu đoàn 307 (Nguyễn Hữu Trí phổ nhạc, Quốc Hương ca);  Cô hái mơ (Phạm Duy); Ghen (Trọng Khương), Cô lái đò (Nguyễn Đình Phúc); Chân quê (Minh Quang). Hiện nay, nhiều thành phố có những con đường mang tên ông. Nhà thơ Nguyễn Bính nhận được giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật (2000) cùng với Hoài Thanh, Bùi Đức Ái, Nguyễn Quang Sáng, …
Xem thêm
“Đánh thức mình bằng chân lý vô ngôn”
Tôi biết Nguyễn Minh Thuận (nguyên Tỉnh ủy viên, Giám đốc Sở Tư pháp Đắk Lắk) làm thơ đã lâu, dễ hơn ba chục năm trước, thỉnh thoảng anh vẫn đọc cho tôi nghe và rải rác anh cho đăng trên facebook Trương Thị Hiền - vợ anh (TS, giảng viên Trường Đại học Tây Nguyên).
Xem thêm
Đọc “Thơ mười năm” của Hoàng Đình Quang
Bài viết của nhà thơ Trần Quang Khánh
Xem thêm
Hoàng hôn chín – chín mọng yêu thương
Về tập thơ in chung của Võ Miên Trường và Triệu Kim Loan
Xem thêm
Thơ Phan Hoàng trong hành trình ngược lối – Tiểu luận của Mai Thị Liên Giang
Tập thơ “Chất vấn thói quen” của Phan Hoàng từng nhận được nhận Giải thưởng Hội Nhà văn TPHCM và Tặng thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm 2012, sau đó tập thơ này được trao Giải thưởng Nghệ thuật Danube năm 2023 của Hungary. Ngoài ra tập trường ca “Bước gió truyền kỳ” của ông cũng được Ủy ban nhân dân TPHCM trao Giải thưởng Văn học Nghệ thuật TPHCM 5 năm lần thứ II. Để hiểu thêm về hành trình sáng tạo thi ca của nhà thơ Phan Hoàng, xin trân trọng giới thiệu bài viết của nhà lý luận phê bình văn học Mai Thị Liên Giang.
Xem thêm
Những giải mã thú vị, khoa học của một người đọc tri âm
Với kiến văn sâu rộng, sự nghiên cứu cẩn trọng mang tính học thuật cao, khai thác nhiều vấn đề tri thức lý luận mới mẻ; Trần Hoài Anh đã đem đến những trang viết tinh tế, khai mở nhiều điều lý thú và bổ ích.
Xem thêm
Hồn xuân trong thơ Hồ Chí Minh
Nhà thơ Trung Quốc Viên Ưng đã nhận định sâu sắc về Chủ tịch Hồ Chí Minh: “Một trí tuệ lớn, một dũng khí lớn, một tâm hồn lớn”.
Xem thêm
“Trung thực và quả cảm” trong sáng tác và phê bình văn học, nghệ thuật
Bài viết của nhà thơ Mai Nam Thắng trên Văn nghệ số 4/2024
Xem thêm
Nguyễn Quang Thiều với ‘Nhật ký người xem đồng hồ’
Bài viết của Nguyễn Văn Hòa về tập thơ Nhật ký người xem đồng hồ của Nguyễn Quang Thiều
Xem thêm
Nửa lo giá chợ nửa ngây vì trời
Nguồn: Báo Văn nghệ số 4, ra ngày 27/1/2024.
Xem thêm