Nguyên Tiêu em áo dài vàng
Quần đen phi bóng thêm càng khổ… tôi
Trán tròn rụng giọt mồ hôi
Hoa nào mà chẳng đẹp
Cớ sao còn ghen với cả một nhành hoa!
Cô Ba hàng nước má hường. Ngó về xóm Củi còn vương phận mình?
Con đường huê nắng nguyên trinh. Giấc mơ hào nhoáng vấp tình tội nhau
đi dọc bờ sông Sài Gòn
vườn hoa hướng dương rực rỡ
Tôi đi
Gánh được sương mù
Gánh đêm tặng mẹ
Lời ru chưa tròn
tôi tìm về tuần tự ngày xưa/ con nước đã lở theo dòng sông hay dòng sông lở theo ngày tôi đi/ mà biệt trôi hết ráo
những năm tháng thù thì đã vời vợi trọi trơn
lục bình chẳng cần bạc tiền chỉ cần được tím