Bài Viết
Truyện ngắn "Luân hồi" của Nguyễn Đức Hạnh là một bản giao hưởng đầy ám ảnh về sự trả giá của phản bội và sức mạnh vĩnh cửu của lòng trung thành.
Xe đêm! Khoa nhìn qua cửa kính ra bên ngoài chỉ thấy đôi ánh đèn nhấp nháy sáng của những ngôi nhà bên kia đường, còn xe thì như đang trôi trên mặt nhựa mịn láng bóng trong tiếng máy êm êm rì rì rì. Lâu lắm rồi, Khoa mới lại đi xe đêm. Những năm gần đây, anh thường bay đêm cho những chuyến bay qua châu Mỹ, châu Úc vì công việc, còn xe, chỉ là những hành trình ngắn vào ban ngày.
Cầm bước đến, không nói một lời, ôm chầm lấy Thành. Cô hôn tới tấp vào ngực chồng, lưng chồng và vít cả người anh xuống để hôn lên khuôn mặt sạm đen vì nắng gió của anh. Thành nhìn vợ, tim anh thắt lại. Bao năm xa cách, những nhớ thương, lo âu giờ như đã không còn nữa, chỉ còn những giọt nước mắt hạnh phúc đang lấp lánh trong đôi mắt Cầm.
Còn nhớ chăng, mưa xối xả rừng Lào
Bạn “sốt rét rung cây hai đầu võng”
Tôi đói lả gục trên sườn dốc vắng
Quê nhà xa hun hút mấy tầng bom…
Văn chương TPHCM: "Hương trầm" – một truyện ngắn xúc động của Lê Thanh Huệ, kể về người mẹ đơn thân suốt đời hy sinh vì con, nhưng rồi phải đối diện với sự bội bạc lạnh lùng khi con thành đạt nơi xứ người.
Biển bỗng khóc òa – truyện ngắn của Nguyễn Đức Hạnh không chỉ là một lát cắt đời sống làng chài ven biển, mà còn là tiếng vọng sâu xa của nỗi niềm con người trước sự đổi thay của thiên nhiên, của lòng người.
Chiến tranh đã lùi xa 50 năm nhưng những góc khuất của nó vẫn là dấu hỏi lớn đối với nhiều người, nhiều gia đình. Nếu chiến tranh là mặt phải của tấm huân chương có thể đeo đỏ ngực thì mặt trái của nó đôi khi là những "rãnh chìm" đầy ám ảnh. Những tình tiết, địa danh trong truyện ngắn đã được tác giả thay đổi, lược bỏ một số chi tiết có thực.
Kevin tua đi tua lại đoạn video về bài diễn thuyết của chàng sinh viên tên Khanh trên giảng đường đại học Mỹ. Mỗi lần tay bấm nút dừng, Kevin lại thốt lên bực dọc.
Bà Sêm từ bệnh viện huyện về. Nắng đã gắt lên, bóng hắt lấp lánh qua mấy sào tre. Đã lỡ buổi bán ban sáng, ba thong thả nhóm lửa, hấp cho xong mẻ bánh bò đang dở rồi đi nghỉ. Chưa kịp đặt lưng xuống võng đã thấy hai công an gấp gáp đi về hướng nhà mình. Không chỉ có bà, mà cả cái xóm thốt nốt này đều ngó theo một ngả. Họ đi vào nhà Gù. Bà Sêm cũng bung cửa bén gót họ vào theo.