Bài Viết
Đêm nay gã lại say. Say là gã chửi. Đầu tiên, gã chửi vợ. Gã chửi vợ là con đàn bà không biết đẻ, đẻ đến lần thứ ba mà vẫn chỉ ra toàn con gái. Gã muốn vợ đẻ cho gã một đứa con trai để sau này khi gã chết đi còn có đứa cúng ma, nhưng vợ gã đã kiên quyết, nếu cứ bắt đẻ nữa nó sẽ ăn lá ngón mà chết. Đương nhiên gã sợ vợ chết, nếu nó chết thì sẽ không có người đi nương, trồng lúa để đổi lấy rượu cho gã uống. Mà không có rượu để uống thì gã bứt rứt, khó chịu trong người lắm. Mà con vợ, gã có chửi thế nào nó vẫn cứ nằm mà ngủ được chứ, nó ôm đứa con gái út quay lưng vào tường, mặc gã ở gian ngoài cứ chửi.
Khi tôi thắp nhang, Hòa đứng cạnh tay cầm một cuốn thơ, miệng lầm rầm khấn vái. Quay ra trước quan tài, anh cúi lạy nhiều lần, nước mắt chứa chan. Rồi Hòa bật chiếc hộp quẹt gas, ngọn lửa quét vào bìa cuốn sách. Giây lát, tập thơ có tựa “Nặng một chữ thương” bỗng bùng cháy, tàn tro bay lên quấn quýt trước di ảnh người đã khuất, với nụ cười còn đọng trên môi.
Vặn ngọn đèn dầu sáng hơn trong căn nhà nửa nổi nửa chìm thông ra hầm chữ A, mẹ với anh Thành chơi bài tú lơ khơ.
Tôi gặp Chính uỷ trong những năm tháng hào hùng thật khó quên. Dạo đó quân đi như nước chảy vào các chiến trường. Những bài hành khúc hát tưởng mòn vẹt đi từng nốt nhạc
Trong hai ngày 20 và 21 tháng 10 năm 2008, tại Mỹ diễn ra hội thảo quốc tế về “Tình báo trong chiến tranh Việt Nam”, do Trung tâm Việt Nam, thuộc Đại học Công nghệ Texas - Texas Tech University cùng Trung tâm Nghiên cứu tình báo thuộc CIA - phối hợp tổ chức.
Ông Ban trằn trọc. Không thể nằm mãi, ông bật dậy, sờ soạng bấm công tắc. Ánh sáng đỏ quạch từ ngọn đèn tròn rọi khắp căn phòng hai mét rưỡi dài, một mét rưỡi rộng, chứa đủ bàn ghế, hòm gỗ, tủ cá nhân; tất cả đều nhỏ, thấp tè, tự tay ông đóng lấy bằng ván, gỗ nhặt nhạnh được.
Có một cái gì đó không giải thích được cho một chuyến đi. Vì công việc, vì được mời mọc, ham vui, vì một sức mạnh vô hình vẫy gọi… Thôi thì sẵn xe, sẵn bạn, dù một chuyến đi chơi xa thử xem.
Tác giả Amin Ahmad sinh ra ở Calcutta, Ấn Độ, học ở trường Cao đẳng Vassar và Viện Công nghệ Massachusetts (MIT). Truyện của anh đã nhận được một số đề cử và một bài tiểu luận được in trong hợp tuyển The Good Men Project: Real Stories from the Front Lines of Modern Manhood. Ahmad sống ở Washington, DC.
Nguồn: narrativemagazine.com Dịch giả: Trương Thị Mai Hương dịch từ nguyên bản tiếng Anh.
Trân gục đầu vào vai cô Bảy, nước mắt chảy trên khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc. Không gian vở òa hòa tiếng “Zô… zô…” náo nhiệt và tiếng ly bia, ly rượu cụng nhau, gần với âm thanh “Let me pass!…” cùng với bầu không khí gấp gáp trong buổi chiều lập đông trên biển Cửa Đợi cách đây nửa tháng.
Chị Hậu đóng cửa, con chó béc giê hung tợn xích nằm một chỗ bất chợt vụt dậy. Nhìn hàm răng nhọn hoắt, dãi từ miệng nó nhễu ra chị rùng mình.