Bài Viết
Năm 2025, trong không khí thiêng liêng của chuỗi hoạt động kỷ niệm 50 năm Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, hình ảnh một nữ sĩ gần 80 tuổi, tóc bạc nhưng giọng đọc thơ vẫn đầy nội lực và xúc cảm, đã để lại dấu ấn đặc biệt trong lòng hàng trăm cán bộ chiến sĩ. Đó là nhà thơ – cựu nhà giáo Đặng Nguyệt Anh (hiện sinh sống tại Tp. HCM), một trong số rất ít những “cô giáo đi B” hôm nay, vẫn miệt mài sống, viết và truyền lửa.
Khi nhạc sĩ Bảo Huy, con trai NSND Thế Hiển, báo tin anh qua đời lúc 21h30 tối 1-10, dù biết bệnh tình của anh nhưng tôi vẫn lặng người, xúc động mạnh. Người anh, người đồng nghiệp quý mến ấy đã ra đi.
Nguyễn Duy viết thơ giữa bom đạn để giữ lại “tiếng nói nhân bản” vượt thời đại, còn Trầm Hương kể những câu chuyện hậu chiến như lời tri ân với những tâm hồn kiên cường.
Đó là Nghệ sĩ Nhân dân (NSND) Trà Giang. Chị tuổi Nhâm Ngọ, quê nội ở Quảng Ngãi, lừng lững với núi Ấn sông Trà, miền đất có nhiều bậc danh nhân nổi tiếng gắn liền với lịch sử hào hùng của dân tộc.
Trong làng văn nghệ, không thiếu những nhà thơ, nhà văn tài hoa. Nhưng không phải ai cũng đủ nhẫn nại và tâm thành để đi hết hành trình đời người với sự thủy chung son sắt cùng văn chương, cùng bạn văn, và đặc biệt là cùng ký ức.