Bài Viết
Có một "ngôn ngữ đất" tha thiết, giản dị mà cũng đầy lôi cuốn, luôn thì thầm cùng trái tim những đứa con xa quê.
“Theo dấu chân Người” – bài thơ mới của Đại tá, nhà thơ Trần Thế Tuyển – là một bản hùng ca kết hợp hài hòa sử thi và trữ tình.
Với những câu thơ mềm mại, giàu chất nhạc, chị đã vẽ lại một Đà Lạt vừa mờ sương vừa thăm thẳm nỗi nhớ, nơi những con dốc, hàng thông, quán cà phê… hóa thành miền hoài niệm và tình ca. Đọc thơ Phan Thị Nguyệt Hồng, ta gặp một giọng nữ thơ dịu dàng, từng trải, đầy thương nhớ – như thể mỗi vần thơ là một nhịp bước đi tìm lại chính mình giữa phố núi.
Từ ‘mười năm trở lại’ phố núi với bao nỗi ngỡ ngàng, đến ‘Đà Lạt không em’ đầy xao xuyến, rồi những ‘đoản khúc lục bát’ ngợi ca cảnh sắc quen thuộc, tất cả đều gắn liền với tình yêu, ký ức và niềm vui bè bạn. Đọc thơ Xuân Lộc, người ta thấy một Đà Lạt mờ sương nhưng chan chứa tình người, để mỗi kỷ niệm lại hóa thành một khúc hát ngân dài.