Thuở Lạc Long Quân dẫn năm mươi người con xuống bể
Sông Mê Kông chảy vào Việt Nam hóa chín con rồng
Nào ai ngỡ đồng bằng châu thổ
Là một nhà báo, nhà thơ mấy chục năm gắn bó với vùng đất Đắk Lắk, Đặng Bá Tiến đã sáng tác thành công về thiên nhiên, con người và văn hoá Tây Nguyên với nhiều tác phẩm: Lời chân thành với cỏ (Thơ, 2009), Rừng cổ tích (Trường ca, 2012), Hồn cẩm hương (Thơ, 2017), Linh hồn tiếng hú (Thơ, 2020). Anh là một trong những gương mặt tiêu biểu của thơ ca Tây Nguyên đương đại, một nhà thơ “thứ thiệt”[1] có bản sắc riêng, thể hiện phong cách nghệ thuật độc đáo. Nổi bật trong sáng tác của anh là những tác phẩm viết về rừng, về sinh thái văn hoá và nhân văn.
Một hôm, trời về chiều, mưa bụi lây phây, vẫn như mọi ngày tan giờ làm việc, Lan qua chợ mua thức ăn, rồi hai vợ chồng cùng về, mới đến đầu ngõ, chị nhìn thấy bố chồng đang đứng ở cổng.
Bán quê gốc ruộng bờ ghềnh. Mua về mái phố vàng xanh đủ màu
Bán mua nào thiết trước sau. Cuối cùng chỉ được mái đầu bạc phơ
Chân dung cha chằng chịt vết trầm luân giữ đất
treo lên bức tường rêu
đóng đinh vào chân trời
Tuổi thơ chở đầy cổ tích
Dòng sông lời mẹ ngọt ngào
Đưa con đi cùng đất nước