Vị bác sĩ nhìn thị. Bây giờ là 11 giờ 30 tối thứ bảy. Là khuya rồi. Đồng nghĩa với việc chỉ còn những ca cấp cứu, báo động đỏ cho những số phận xui rủi, gặp tai ương.
Trong tâm hồn bất cứ nhà thơ Việt Nam nào cũng vậy, quê là mẹ và ngược lại. Mẹ mang nặng đẻ đau, nuôi con lớn khôn. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất của tình cảm con người. Quang Chuyền không ngoại lệ.
Vẫn là thị giác của hôm qua, không biết đang mơ hay thật. Liên tục lần tràng hạt, sư cụ trông xa xăm về phía ngọn núi đang ủ đầy mây. Diên Vĩ nghe rõ đến từng tiếng rít của mỗi hạt chuỗi trôi qua, sau mỗi lời sư nói.
Năm 1930, Nguyễn Tường Tam từ Pháp về nước sau quãng thời gian du học và bắt đầu hăm hở thực hiện hoài bão lớn lao của cuộc đời mình.
em còn mơ mộng đôi nơi
qua xuân tới hạ tro khơi lửa hồng
từ khi tóc hết bềnh bồng
tôi đi tìm lại mênh mông đời mình
dấu chân đá sỏi vô tình
đã trôi theo những bóng hình phôi phai
nhớ thương một nét trang đài
của em và của sương mai u sầu
lòng còn hoài vọng đêm thâu
để xem dòng nước dưới cầu về đâu
trời hanh gió nhẹ mưa mau
làm sao phơi áo kịp màu sang đông
Tạ Đình Tời kết hôn với chị Nghiêm Thị Bình đã được hơn mười năm. Anh là một công chức. Chị làm nhân viên bưu điện thành phố. Anh chị có với nhau bốn đứa con ba gái, một trai, đủ nếp đủ tẻ. Anh chị đều hưởng lương nhà nước.