Với hơn 80 bài thơ trong Lục bát chân mây – tập thơ thứ 7 của nhà thơ Võ Miên Trường, nếu tính từ khi chị in tập thơ đầu tiên (2016) đến nay cũng đã non một thập kỷ, và nếu tính từ khi chị bắt đầu làm thơ thì thời gian còn nhiều hơn nữa. Đọc xong tập thơ, tôi cứ bị ám ảnh bởi hình ảnh một người đàn bà thơ đã “hoàng hôn chín”, đang sắp xếp “xây (lại) từng nấc tháp ngà” của đời mình, muốn “trả đêm thăm thẳm cuộc trần gian mơ” để ước ao “cho tôi đáo hạn về chăm chút mình.”
Trong ba lô của cuộc hành trình của chúng ta
Có những giấc mơ chưa trọn
Có những lời hẹn cũ
Trước cơn bão Năm Thìn 2024, Văn chương TP. Hồ Chí Minh xin giới thiệu lại truyện ngắn “Nơi bão đi qua” qua Chương trình "Đọc truyện đêm khuya" của Đài tiếng nói Việt Nam.
Lang thang ở chốn chợ đời
Từ trong âm tạp...
vọng lời cha tôi
Về đi con, hãy về thôi
Còn cha mẹ sao mồ côi chốn này
Nợ viên thuốc ký ninh cho ta qua cơn sốt li bì
Nợ ánh trăng khuya quên chênh vênh vách núi
Nợ nắm lá xông bao nhiêu bàn tay hái
Nợ cái nhìn thắp lửa những ngày mưa
Bà Trưng quê ở Châu Phong,
Giận người tham bạo thù chồng chẳng quên.
Chị em nặng một lời nguyền,
Phất cờ nương tử thay quyền tướng quân…
(Đại Nam quốc sử diễn ca)