Bầy sếu di cư hút xa miền mây trắng
Quê nhà thăm thẳm vọng hương lúa thơm hương phù sa mặn mòi
Cánh đồng vắng tiếng quẫy cá tôm bạc trắng miền chờ
Từ trong góc khuất, một tên khủng bố nhắm bắn Ngạn vì cho rằng cô là “con mồi” đơn độc, yếu ớt nhất và không có khả năng phản kháng. Hắn giương họng súng hướng về phía cô và bắt đầu lên đạn. Dường như có một dự cảm không lành, Hoàng đột nhiên lao tới. Anh đứng chắn ở phía trước và ôm chầm lấy Ngạn. Bất chợt có tiếng súng nổ ở cự ly rất gần. Mọi thứ diễn ra chỉ trong vài tích tắc.
Xin em đừng cười màu hoa cũ ngu ngơ
Dòng Hương tím nụ đồng tiền duyên quá
Lang thang xích lô tìm thu trên phố Huế
Thuyền trôi xuôi em nổi tôi chìm
Trong kháng chiến chống Mỹ, tôi may mắn được giao chép sử Trung đoàn 174 (đoàn Cao Bắc Lạng). Sau ngày giải phóng (30-4-1975), tôi lại thêm một lần may mắn nữa: trở lại chiến trường xưa, nơi Trung đoàn đã chiến đấu và gặp lại những người con ưu tú đã góp phần xây nên truyền thống vẻ vang của đơn vị hai lần được tuyên dương danh hiệu Đơn vị AHLLVT ND.
Em như hoa dã quỳ trong gió hồn nhiên
Đến mùa thu là bừng nở
Mặc nghiệt ngã nắng mưa bão tố
Kiêu hãnh dâng đời như lẽ sống, thế thôi.
Trước hết thơ Trần Mai Hường toát lên tính nữ: tính nữ trung hòa, trữ tình, da diết và đầy khát vọng giao cảm. Dẫu thao thức bồn chồn, dẫu vẫn rạo rực vô tư. Song nó luôn luôn nằm lại ở nữ tính, không phải nữ quyền. Thơ chị luôn nằm trong bổn phận, bổn phận của người nữ kiểu “em chỉ là em thôi!...”.