Em như hoa dã quỳ trong gió hồn nhiên
Đến mùa thu là bừng nở
Mặc nghiệt ngã nắng mưa bão tố
Kiêu hãnh dâng đời như lẽ sống, thế thôi.
Trước hết thơ Trần Mai Hường toát lên tính nữ: tính nữ trung hòa, trữ tình, da diết và đầy khát vọng giao cảm. Dẫu thao thức bồn chồn, dẫu vẫn rạo rực vô tư. Song nó luôn luôn nằm lại ở nữ tính, không phải nữ quyền. Thơ chị luôn nằm trong bổn phận, bổn phận của người nữ kiểu “em chỉ là em thôi!...”.
Con trâu đủng đỉnh bước. Bình minh Đồng Tháp Mười mát lạnh. Hương tràm, hương thảo mộc hòa với gió quyện hơi nước sông Vàm Cỏ Tây mát lạnh. Con Khỏe vơ vội mấy nhánh cỏ ven đường đẫm sương đêm.
Đọc hết gần 500 trang thơ của Hoàng Thạch, nổi lên cái đau đáu về chữ tâm. Nếu như Nguyễn Du tuyên bố "Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài" thì Hoàng Thạch là "chữ tâm bất biến sơn hà mênh mông". Anh trăn trở: "Bầu trời vẫn như xưa/ Mặt trăng không gian dối/ Ta sợ nơi thay đổi/ Là trái tim con người".
Vừa qua 7/8/2024, tại Trụ sở Liên hiệp các Hội Văn học nghệ thuật TPHCM; nhà thơ, nhạc sĩ Trương Tuyết Mai ra mắt tập thơ “Hòa âm đêm” nhân dịp sinh nhật lần thứ 80 và đón nhận Giải thưởng Nhà nước về Văn học nghệ thuật năm 2023.