Nhà văn Phạm Ngọc Tiến đã khá lâu không gặp. Dù công việc tôi đều theo tư cách đàn em, luôn hỏi anh. Nhớ ngày xưa, khi rất khó khăn, cần tiền đúng như mong “Bác Hồ hiện diện”, anh đã mời và bố trí tôi viết kịch bản phim truyện để có cần câu cơm mưu sinh khi làm ông bố. Cuộc mưu sinh đó cũng đã rất xa rồi. Hậu duệ của cuộc mưu sinh chắc chắn hoàn toàn không biết. Bạn ấy đã là chủ gia đình riêng nhỏ. Phạm Ngọc Tiến đã biết sợ không dám nhận thách đấu bia rượu thuồng luồng như ngày trước.
6 tháng đầu năm 2024, Hội Nhà văn Thành phố đã phát huy tinh thần đoàn kết, chủ động, sáng tạo trong sáng tác, mở rộng kết nối các hoạt động (với nhiều đơn vị, tập thể và cá nhân), cũng như nỗ lực nhằm từng bước đưa hội nghề nghiệp có vị trí quan trọng trong các loại hình văn học nghệ thuật, phát triển đúng với chức năng nhiệm vụ của mình.
Có một loài hoa không hề nở
Bởi lòng tự ái quá phi phàm
Không muốn hương thơm siêu quyến rũ
Lạc loài rơi rụng giữa dương gian
“Chạy đi đâu đó một thời gian đi”. Anh bạn thân là bác sĩ khuyên tôi. “Em cần có thời gian để hồi phục nhiều thứ. Cuộc sống bào mòn em quá mức. Không ai có thể giúp em tốt hơn chính em”. Chạy đi đâu? Chạy như thế nào? Trong sự mệt mỏi và ngừng trệ của cả thể xác và tinh thần, những lời khuyên cứ trượt qua tôi, lùng nhùng như trong một mớ sương mù dày đặc vào một buổi sáng lập đông.
Diều tít tắp cởi trên ánh mắt
Vẫn muốn bay thấu tận trời xanh
Dây dù dài thả nhiều đã cạn
Nghe cuối chiều chao nghiêng lanh tanh
Trong một lần giảng dạy Văn học Việt Nam trước khóa I trường Viết văn Nguyễn Du, Giáo sư Nguyễn Đăng Mạnh nói: “Nước ta có cái lạ, nhiều người khi không biết làm gì nữa thì quay sang làm thơ…”. Đối tượng nhiều người mà ông đề cập ở đây, ngụ ý chỉ những ai mưu sự cuộc đời ngoài văn chương. Dẫu vậy ngẫm lời Giáo sư, tôi thấy Đặng Ái lại không nằm ngoài sự lạ ấy.