Tôi sinh ra và lớn lên trên mảnh đất cố đô Huế. Khi xa Huế, tôi nhớ Huế cả cái lạnh loan tím chiều đông hay những trưa hè với điệp khúc ve sầu râm rang trên hàng phượng đỏ. Nhớ lắm những tháng năm tuổi thơ bên mái ấm tình thương gia đình.
Được xem là gương mặt tiêu biểu của văn chương TP.HCM trưởng thành sau ngày đất nước thống nhất, Lê Thị Kim đã ghi dấu ấn trong nhiều tác phẩm. Vừa qua, Hội Nhà văn TP.HCM đã tổ chức tọa đàm Nhà thơ Lê Thị Kim - Sâu thẳm tình đầy, để tôn vinh và tri ân chị.
Không chủ đích làm thơ, và càng không có ý định tìm kiếm bất kỳ danh vọng gì ở thơ, Phan Nhật Tiến bắt gặp thi ca thật tình cờ như một run rủi của số phận. Chính ông cũng không ngờ, khi chậm rãi năm tháng hoàng hôn kiếp người, thơ lại trở thành một văn bản vui buồn cho đời ông.
Với Hà Nội, Trương Nam Hương đã viết, vẫn viết cho những đứa con xa đất Thủ đô, ngược dòng cảm xúc. Thơ về Hà Nội của ông là tiếng thơ khắc khoải, sóng luôn vỗ đến nao lòng.
Mấy ngày qua, quan sát các ý kiến, các tranh luận trái chiều về bộ phim “Đất rừng Phương Nam”, tôi nhận thấy có mấy ý tranh luận như sau:
- Phim nên trung thành hay không trung thành với tác phẩm văn học?
- Phim nên hư cấu hay trung thành với bối cảnh lịch sử?
“Thuyền về ghếch mũi bờ sông
cánh buồm gói gió phiêu bồng trùng khơi...
Ai kia ghếch bậc cửa đời,
nghe lòng bưng kín một trời lửa Yêu!”