Câu thơ Người cứ vang vọng ngân nga
Biết thôn Vỹ có tươi hàng cau mượt?
Ta đau với nỗi đau Người buổi trước
Mặc ai quay đi còn ở lại Mai Đình.
Tạ Văn Sỹ là người hóm hỉnh. Hiện ông sống giữa rừng ở tận Tây Nguyên, nhờ đó hồn xanh như núi (!). Những ai từng tiếp xúc với Tạ Văn Sỹ đều nhận ra ông tếu táo, dù ít nói. Con người ông thánh thiện, có gì đó e ngại, khiêm tốn. Thái độ rụt rè của ông, có lý do từ đời sống.
Đọc thơ, tôi thường bắt đầu từ cái hữu duyên. Có hữu duyên mới có sự đồng điệu, mới nhận diện rõ gương mặt của người thơ. Tôi ít khi đọc tập, chỉ đọc các chùm thơ, hoặc ít nhất một bài thơ để có thể đi sâu, chi tiết, soi ngắm kĩ càng mới cho ra cái nhìn khái quát tổng thể.
Bầy sếu di cư hút xa miền mây trắng
Quê nhà thăm thẳm vọng hương lúa thơm hương phù sa mặn mòi
Cánh đồng vắng tiếng quẫy cá tôm bạc trắng miền chờ
Từ trong góc khuất, một tên khủng bố nhắm bắn Ngạn vì cho rằng cô là “con mồi” đơn độc, yếu ớt nhất và không có khả năng phản kháng. Hắn giương họng súng hướng về phía cô và bắt đầu lên đạn. Dường như có một dự cảm không lành, Hoàng đột nhiên lao tới. Anh đứng chắn ở phía trước và ôm chầm lấy Ngạn. Bất chợt có tiếng súng nổ ở cự ly rất gần. Mọi thứ diễn ra chỉ trong vài tích tắc.
Xin em đừng cười màu hoa cũ ngu ngơ
Dòng Hương tím nụ đồng tiền duyên quá
Lang thang xích lô tìm thu trên phố Huế
Thuyền trôi xuôi em nổi tôi chìm