Sài thành đơm sóng tình thương
Chòng chành hư thực mười phương người về
Tim đời ngọt mật sơn khê
Chớp ngày phiêu lãng đê mê ánh nhìn.
Sài Gòn - Thành Phố Hồ Chí Minh
Một đóa sen rực rỡ
Tháp chuông đã ngân lên
Leng keng tiếng còi tàu
Nối hai bờ thống nhất
Sài Gòn khuya trổ những mầm xanh
Gió vẫn thổi, mái tóc thơm tuột khỏi giây buộc, quấn quanh đầu như vòng hoa nâu thẫm, vô tình quất bỏng môi người. Mùi hương đó, quen quá. Mùi tóc mẹ, hương quê vị quán. Tựa như làn nước lung linh, hơi thở chị uyển chuyển theo nhịp điệu không gian. Đôi mắt và đôi môi vẫn mỉm cười nhưng đã có chút tiếc nuối. Chính nỗi buồn ẩn chứa trên khuôn dung đã khiến chị trở nên hấp dẫn, pha lẫn sự hồn nhiên, ngây thơ tạo nên một tổng thể đẹp đến khó tin.
Con về nôn nao xuống phố
Tung tăng chạy giữa Tao Đàn
Tiếng ve trên cành phượng cũ
Cuối chiều trong nắng ngân vang.
Đại tá, nhà văn Nguyễn Văn Hồng là một cây viết giàu năng lượng. Hoàn thành sứ mệnh của một người lính, ông đi tiếp chặng đường còn lại của cuộc đời bằng các tác phẩm văn học.
Có thể nói Trần Bảo Định là một hiện tượng văn học Việt Nam hiện đại: Chỉ trong vòng khoảng hơn 10 năm trở lại đây, từ khi về hưu anh đã cho ra đời 6 tập thơ, hơn 10 tập tản văn, truyện ngắn và 3 tập tiểu luận phê bình trong khi phải chống chọi với căn bệnh ung thư quái ác...