Thiếu phụ mất chồng không dám qua đây
Nhìn hố đất trống trơ giữa hàng cây đêm xưa tình tự
Người nằm lại chiến trường bỗng như mang nợ
Nơi thành phố với sức sống của tình yêu
Nơi đất và người tiếng cười vui rộn rã
Nơi tài năng những con người duyên dáng
Cơn gió lùa vị mặn
xuyên qua hơi thở lan khắp tế bào
rờn rợn tiếng vọng xa xăm
Từ những ngày thơ ấu
Uống nước dòng sông Lam
Lớn lên lại biền biệt
Dạt trôi về phương Nam
Con tìm vẽ những bức tường gạch cũ
Màu phố xưa ấm áp lửa già
Gặp lại mình lẫn trong rêu thẳm
Đã hẹn rồi
sao không vào tháng Sáu cùng em?
để cơn mưa dùng dằng
gương mặt người… chờ đợi