Được gặp nhà thơ Xuân Diệu nhiều lần, tôi thấy lần nào gặp dịp đụng đến những phát hiện mới rất có cơ sở về Hồ Xuân Hương, Xuân Diệu đều tỏ ra… khó chịu. Tôi có cảm giác Xuân Diệu mê thơ Nôm (được coi là của) Hồ Xuân Hương đến… cùng cực, và khen đến mức không thể khen hơn được nữa.
Tôi là mưa một buổi sáng cuối mùa
trong căn phòng khép kín cửa
tôi hả hê rơi cùng tiếng sấm
tôi hào phóng chảy trôi theo các con đường
Văn học đương đại Nhật Bản ghi nhận sự khác biệt lớn trong phong cách sáng tác của các nhà văn so với thế hệ trước. Có nhận xét rằng các nhà văn Nhật Bản đương đại mất gốc hay Tây hóa quá mức, tuy nhiên họ đã thổi một luồng gió mang hơi thở thời đại mới vào văn đàn nước này. Những biến đổi sâu rộng trong xã hội Nhật Bản từ những thập niên cuối thế kỉ XX, hệ quả của sự tăng trưởng kinh tế thần kì và làn sóng văn hóa phương Tây du nhập, đã ảnh hưởng đến các nhà văn thế hệ này để họ có thể mang vào văn chương đương đại những đặc trưng riêng biệt. Mỗi nhà văn đều không ngừng tìm tòi sáng tạo và thể hiện mình theo những cách khác nhau.
Nhân vật lịch sử và những biên độ sáng tạo; Nhân vật lịch sử: một mẫu hình nhiều “phiên bản”
Cái Iphone lóe sáng. Đang trong cuộc họp (dĩ nhiên là do sếp Tổng chủ trì), tôi cầm di động bước ra ngoài.
Độc giả trong nước và quốc tế thường biết đến Bảo Ninh là tác giả của tiểu thuyết “Nỗi buồn chiến tranh”. Kể từ khi xuất bản lần đầu (1991), cuốn tiểu thuyết này là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất viết về chiến tranh Việt Nam. Kí ức đau thương kinh hoàng của người lính trực tiếp tham gia trận mạc, sự chán ghét chiến tranh xen lẫn những cảnh huống lãng mạn, bi hùng được biểu đạt bằng một văn phong trau chuốt, tràn đầy cảm xúc đã mang lại cho tác phẩm sự thành công vang dội. “Nỗi buồn chiến tranh” là sự thăng hoa của hồn văn và lực bút Bảo Ninh.