- Bút ký - Tạp văn
- Phố chớm đông mê mải một miền nhớ
Phố chớm đông mê mải một miền nhớ
HOÀI HƯƠNG
…Rồi một ngày trời không biếc xanh
Rồi một ngày hàng cây vắng tanh
Và cơn gió, mang mùa đông tới
Cuốn bay theo đám lá vàng rơi…
(Một ngày mùa đông- Bảo Chấn)
Ảnh: Internet.
Khúc du ca mùa đông như đang khuấy động những vấn vương dìu dặt, như thức dậy bao êm đềm ngọt ngào khi nắm tay em Hà Nội, khám phá những góc phố loang lổ màu cổ tích, nhiều thú vị bất chợt thành cổ Thăng Long xưa, hay cùng nhau ngồi dưới hàng hiên mái ngói nâu trầm nghe mưa rơi như một bản nhạc gõ thần tiên kỳ lạ, thời gian như trăm năm ngàn năm trôi xa xôi diệu vợi.
Nơi mùa đông đang len lỏi từng thao thiết nhớ
Nơi mùa đông đang thắc thỏm ký ức hồi sinh
Nơi mùa đông đang mơ màng đan tay tìm hơi ấm
Nơi mùa đông đang lắng từng giọt bâng khuâng...
Đông về!
Cái lành lạnh, hanh hao đầu đông như còn dè dặt nương níu se sắt thu muộn, để ban mai sương nhẹ tênh mơ hồ lướt qua từng ngọn cỏ thềm lá ngả vàng, phủ mượt những tia nắng trong điệu luân vũ giao mùa, chạm khe khẽ vào má vào môi âm ấm, phảng phất đâu đó hoài niệm xưa tưởng chừng đã lắng vào một góc riêng bình lặng, chợt theo ngọn gió đông tư lự mơ màng trỗi dậy trong bàng bạc nỗi buồn dịu dàng, làm thành vệt dài của nỗi nhớ miên man.
Tôi trốn cái nắng khô khốc phương Nam đang dần hong nỗi tương tư em Hà Nội đến héo hắt, để lạc vào phố trong cơn gió mùa đông bắc, tìm em.
Ừ, có phải đông về đã giấu em sau vệt nắng mềm nhẹ bẫng bên thềm ngôi nhà xưa mấy trăm năm ở phố cổ, để tôi thơ thẩn ngắm trong xao xuyến một vẻ đẹp khó gọi tên.
Ừ, có phải đông về đã giấu em trong cơn gió phả hơi lạnh mỏng manh như giọt sương mai, để tôi âm thầm khoác áo bằng ánh mắt ấm áp, ngượng ngùng che những xao động không tên.
Ừ, có phải đông về giấu em ẩn trong hương sắc hoa mùa từ những gánh hoa mê mải len lỏi từng ngõ nhỏ, để tôi như bị hút theo thao thiết phố lạ thành quen.
Ừ, có phải đông về đã giấu em trong ngày ngắn như bóng chiều buông trầm tư trên những mái ngói rêu, để tôi thảng thốt tìm em trong những bước chân phố xao xác khi đêm xuống…
Mà lạ, cái xôn xao đầu đông Hà Nội phố, tưởng như ồn ào với hàng quán thay màu sắc, đổi thực đơn, phố chen nam thanh nữ tú ra vào tấp nập các cửa hàng thời trang để khoác lên mình những kiều dáng theo model mới nhất của năm, chiều xuống thì nhộn nhịp ở phố đêm ăn ăn uống uống san sát nhau, tay chạm tay lưng đâu lưng, tưởng chừng đang trong một nhịp sống vội vàng… Nhưng lẩn khuất vẫn như có gam thứ nhẹ nhàng chậm rãi thong thả từng giọt thời gian gõ nhịp, mà chỉ ai sống lâu ở Hà Nội hay có một tình yêu Hà Nội thật sâu đậm mới cảm nhận những tinh tế đó ở đất kinh thành Thăng Long.
Đông về!
Là một bình minh trong veo thấp thoáng từng gánh hàng hoa từ ngoại ô vào phố, mang hương tỏa trong không gian mát thơm, như món quà tặng trang nhã và thuần khiết của thiên nhiên cho Hà Nội phố chào buổi sáng.
Là cái nắng mật nắng men không quá rực rỡ, không quá nhạt nhòa, phủ vào ban trưa phố cổ màu men ngà ngọc vương giả quyền quý, cho phố dát bạc dát vàng xưa xưa hơn ngàn năm truóc Thăng Long thành.
Là những hoàng hôn loang tím khói tựa một cái vung tay từ từ của thần tiên choàng lên phố tấm lụa mỏng trong suốt xuống ô cửa sổ đến mặt hồ, để những thanh âm phố như chùng chình níu ngày dài thêm khoảnh khắc nữa.
Là đêm về khi ánh trăng phủ bụi bạc lên vạn vật, phố bỗng mang vẻ đẹp huyền hoặc bí ẩn, giống bức tranh siêu thực hư hư ảo ảo mộng mị, dệt hàng trăm ngàn câu chuyện thú vị của phố kể mãi chưa hết…
Đông về!
Bên em Hà Nội, hình như tôi trở lại thanh xuân khi cùng em dạo quanh Hồ Gươm trên chiếc xe đạp, giỏ chất đầy hoa đủ màu, từ cúc họa mi trắng tinh khôi mỏng manh, cúc thạch thảo tím hoang dã xinh xinh, cúc quỳ vàng rực mạnh mẽ, hồng nhung sang trọng đỏ thẫm mượt mà, thược dược hồng phấn quý phái dịu dàng…, đặc biệt còn vài cành hoa lau phơ phất dân dã chen vào…
Có một niềm vui trẻ thơ khi cùng em ăn kem Tràng Tiền bên bờ hồ, cảm giác thời gian đang quay ngược theo từng tan chảy que kem, những câu chuyện không đầu không cuối cứ thế miên man, trong trẻo như tuổi 13 - 15 của cái ngày xưa ấy… Như một bất ngờ vụng dại, tôi hôn nhẹ lên môi em, thấm vị ngọt ngào trên môi lâng lâng đến suốt cả những ngày xa em sau này.
Đông về!
Tôi chạm vào cơn mưa dai dẳng mà nhẹ như một tiếng thở, đủ cho tôi và em Hà Nội thêm cớ ngồi bên nhau lâu hơn trong quán café phố cổ, tay trong tay ấm áp, lặng ngắm mưa đếm từng giọt rơi trên mái ngói, nghe tiếng rơi từng giọt café trong ly, bồng bềnh khúc du ca “Rồi một ngày trời không biếc xanh/ Rồi một ngày hàng cây vắng tanh/ Và cơn gió, mang mùa đông tới/ Cuốn bay theo đám lá vàng rơi”.
Rồi nhìn vào mắt soi bóng trong nhau, để thấy chưa xa mà phố chớm đông đã mê mải một miền nhớ.