Dọc bờ kinh đêm nằm nghe cá nhảy
Mặt nước đầy một dòng chảy mênh mông
Dầm khua động trên bờ vai con gái
Lưng Bà còng như dấu hỏi
Từ ngày đất nước chia phôi
Lưng Bà cong –
Cong vì nỗi nhớ!
“Hoàng hôn” là lúc mặt trời lặn, kết thúc một ngày gieo ánh sáng. Ai từng nghe bài “Đà Lạt hoàng hôn” của Minh Kỳ – Dạ Cầm, hẳn còn nhớ câu “Lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ, màu lam tím, Đà Lạt sương phủ mờ”.
Các dòng sông luôn là nơi khởi nguồn cho những áng thơ bất hủ, những giai điệu sống mãi với thời gian. Việt Nam có mạng lưới sông ngòi dày đặc với hơn 2.300 con sông lớn nhỏ, là nguồn cảm hứng thường trực và phong phú cho những lời ca, điệu hát không ngừng được cất lên:
Gửi câu hỏi này vào Thái Bình Dương
Rằng đã có ai tìm ADN cho biển?
Trái tim tôi âu lo thắc thỏm
Dăm cây cảnh nốt ruồi son thầm ví
Gương mặt anh Hai bớt vẻ ngầu,
Sau đấu giá sắp lên sản lại trượt