Anh không thích tôi gọi là thầy mặc dù anh là thầy giáo dạy toán của tôi. Anh bảo: “Gọi thầy nghe khách sáo quá, trong khi anh em mình cùng yêu thơ đến thế! Em là học sinh giỏi toán nhưng em có tâm hồn thơ.
Trên chiếc bàn kê gần mé sông, hai người đàn ông chụm đầu hàn huyên khá sôi nổi, chốc chốc họ nâng ly, cử chỉ có vẻ thân mật, hợp ý. Tuy chỉ có hai người nhưng cuộc nhậu kéo dài đã lâu, vỏ lon bia nằm vương vãi dưới gầm bàn, thức ăn chốc chốc được mang lên, thừa mứa, nguội lạnh.
Sau này, tôi đi thăm mộ ông tôi, ngang qua mộ ông lão bán quan tài, tôi thấy trên tấm bia, ai đó khắc dòng chữ: “Người ta có thể trú chân dưới rất nhiều bóng mát, trừ chiếc bóng của mình”!
Con bồ câu lông trắng từ đâu bay đến như chực chờ sự xuất hiện của hắn, đáp hẳn trên mái tóc xoăn bù xù mà kêu vang “gù gù...”.
- Chuyện tình cảm dạo này thế nào rồi?
- Đắng như cốc cà phê này. Đàn ông hay có cái kiểu “im thin thít và lặn mất tăm” nhỉ? Nhiều lúc tao cũng không chắc chắn về mối quan hệ này.
Miêu lặng lẽ gấp lá thư vào trong túi, cậu em cùng mẹ khác cha đã đưa nó cho Miêu khi thấy nó được để cẩn thận trong ngăn kéo, dường như mẹ đã tiên lượng được điều gì đó. Cô nhìn thành phố hoa lệ đang rực sáng dưới cánh bay, hàng vạn ánh đèn như những vì sao thắp lên trong lòng, Miêu đang nghĩ về điều cô sẽ nói với cha khi trở về xóm Núi.