TIN TỨC
  • Truyện
  • Nhớ anh - thầy giáo của tôi | Chung Tiến Lực

Nhớ anh - thầy giáo của tôi | Chung Tiến Lực

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2022-12-16 13:09:00
mail facebook google pos stwis
195 lượt xem

CUỘC THI TRUYỆN NGẮN HAY 2022

CHUNG TIẾN LỰC 

Anh không thích tôi gọi là thầy mặc dù anh là thầy giáo dạy toán của tôi. Anh bảo: “Gọi thầy nghe khách sáo quá, trong khi anh em mình cùng yêu thơ đến thế! Em là học sinh giỏi toán nhưng em có tâm hồn thơ. Nói về thơ thì có khi em lại là thầy của anh. Đang là học sinh mà em đã có nhiều bài thơ đăng báo trong khi anh cũng làm thơ nhưng chưa có bài nào lọt vào mắt xanh của các nhà biên tập”.

Rồi anh nói: “Người ta bảo thơ là tiếng nói hồn nhiên, trong trẻo của tâm hồn, là tuổi thơ của loài người còn sót lại. Nhưng anh nghĩ thơ là trời cho, là năng khiếu, bởi vậy nên có ngôn ngữ riêng mang sắc thái cá nhân nhưng vẫn trong ngôn ngữ chung”. Tôi thì nghĩ đơn giản hơn: “Theo em, thơ là cảm xúc cho nên trước hết nó là tấm lòng, sau nữa là nhịp điệu, âm thanh, hình ảnh được mã hóa”. Quả thực tôi yêu thơ và làm thơ từ nhỏ, tôi có thơ đăng trên báo Thiếu niên Tiền phong, báo Tiền phong. Có lẽ còn tại cô ruột tôi, người đã khuyến khích, ghi chép những vần thơ trẻ con của tôi.

Anh là con em cán bộ miền Nam tập kết ra Bắc. Học hết cấp 3 phổ thông, anh thi vào học Trường Đại học Sư phạm Vinh. Anh kể, ngay từ nhỏ anh đã sống hầu như tự lập trong môi trường tập thể. Bố mẹ anh đi công tác suốt, lâu lâu mới có dịp ghé thăm anh ở nội trú. Rồi bố mẹ anh quay trở vào hoạt động bí mật trong lòng địch. Với anh, mái trường học sinh miền Nam chính là gia đình. Các cô bác, thầy cô đã chăm lo cho anh như bố mẹ đẻ anh vậy. Anh ước mơ sau này được dạy học ở Phú Yên quê hương anh để trả nghĩa nơi chôn nhau cắt rốn.

Anh đã truyền cảm hứng học toán cho chúng tôi sau mỗi giờ lên lớp. Trước đây tôi từng nghĩ toán học là một môn khó, thế mà qua các bài giảng của anh chúng tôi đã trở nên say mê môn toán như ham mê tìm tòi, sáng tạo những bí ẩn trong cuộc sống. Tôi rất thích những lập luận chặt chẽ, những tư duy lô-gích của môn toán. Anh đã chứng minh cho chúng tôi thấy toán học được coi là môn thể thao của bộ não con người. Khi chúng ta học toán là chúng ta rèn luyện tư duy, khả năng trí nhớ, sự liên kết, tích hợp, hệ quả… cũng giống như đang tập thể dục cho bộ não của mình. Khi bộ não được rèn luyện thường xuyên, phản xạ sẽ nhanh nhạy và đưa ra tín hiệu tốt. Anh bảo: “Học toán chính là học suy nghĩ và nhận thức về các vấn đề, tình huống phát sinh trong cuộc sống, đó cũng chính là học kỹ năng sống để sống tốt. Cũng chính từ ham mê học toán mà tôi nghiệm ra rằng học toán là cách tốt nhất để nâng cao trí tuệ, rèn luyện tư duy phân tích độc lập. Toán học còn cho ta khả năng phát triển toàn diện cả về phẩm chất và năng lực. Sau này khi là trinh sát pháo binh, những công thức và phương pháp giải các phương trình lượng giác của anh đã giúp tôi rất hiệu quả trong tính toán các phần tử bắn pháo trong địa hình lồi lõm tứ giác ghềnh ngoài không gian.

Đang học dở lớp 10, tôi nhận chứng nhận tốt nghiệp cấp 3 đặc cách để lên đường nhập ngũ. Vào buổi sáng chủ nhật trước ngày nhập ngũ tôi đạp xe lên trường chào từ biệt anh. Cô Thoa văn thư của trường ở phòng bên sang nấu cơm giúp anh. Bữa ăn giản dị đạm bạc thời chiến chỉ có cơm nấu lẫn mì sợi, bát canh rau đay và trứng luộc dầm nước chấm xì dầu.

Toàn trường đợt ấy có hơn 20 bạn “Tạm gác bút nghiên lên đường ra trận”. Mặc bộ quần áo Tô Châu mới tinh, chúng tôi được đơn vị nhận quân cho phép về trường dự buổi chào cờ sáng thứ hai. Cấp chỉ huy tạo điều kiện cho chúng tôi chia tay với thầy cô và bạn học. Buổi chào cờ hôm ấy thật ấn tượng. Các bạn học sinh ở các lớp lên hát tặng chúng tôi những bài hát sục sôi khí thế: “Đường ra trận mùa này đẹp lắm”. Anh gọi tôi lên cùng anh hát song ca bài hát Lá xanh của nhạc sỹ, liệt sỹ Hoàng Việt. Tôi như run lên trong giai điệu “Lá còn xanh như bao anh đang còn trẻ/Lá trên cành như anh trong toàn dân…”. Khí thế lên đường của chúng tôi ngây ngất, lan tỏa toàn trường. Tôi từng dự nhiều buổi chào sáng thứ hai ở các cấp học nhưng có lẽ buổi chào cờ sáng thứ hai hôm ấy là kỷ niệm nhớ mãi.

*

Đại đội tôi bàn giao lại Thành Cổ Quảng Trị sau hơn 20 ngày đêm chiến đấu ác liệt cho đơn vị bạn vào thay quân. Năm 1972, ta giải phóng Quảng Trị. Giữa tháng 6/1972, Ngụy quyền Sài Gòn phản công quyết liệt hòng chiếm lại Quảng Trị. Một trong những điểm tấn công có ý nghĩa chiến lược là khu vực Thành Cổ. Hai bên giằng co từng mét đất, từng ngôi nhà. Tôi ở bộ phận hỏa lực trang bị trong tay có súng cối 60, DKZ 75, B40, B41. Những thông số của trinh sát về cự ly, góc phương vị, địa hình, hướng gió… Phương pháp giải phương trình lượng giác anh dạy từ ngày ở trường đã giúp tôi tính toán nhanh phần tử bắn chính xác, chặn đứng và làm phá sản các đợt tấn công của bộ binh và xe tăng địch từ xa. Chúng điên cuồng gọi pháo hạm, máy bay B52 rải thảm bom. Bom đạn phá hủy hoàn toàn thị xã Quảng Trị. Thành Cổ cũng bị phá nát đến độ không còn một viên gạch lành lặn. Đây là cuộc chiến cực kỳ tàn bạo mà kẻ thù không từ một hành động tội ác nào. Các loại bom bi, bom tấn, bom điều khiển bằng la-de; bắn đủ các loại đạn pháo, pháo chụp, pháo khoan bê tông… thả chất độc hóa học, hơi độc, hơi ngạt… Đại đội tôi thương vong quá nửa. Lợi dụng đêm tối, chúng tôi rút êm qua sông Thạch Hãn hành quân về Vinh Chấp, Vĩnh Linh ăn dưỡng. Tôi nhận được cùng một lúc mấy chiếc thư của bố mẹ và các em tôi được cất giữ ở trạm quân bưu sư đoàn. Bố mẹ và các em tôi lo lắng trước tình hình chiến sự leo thang. Tôi ngạc nhiên có thư anh viết gửi từ Lạng Sơn. Thì ra anh đã nhập ngũ. Trong thư anh nói nỗi đau mất mát trong anh quá lớn. Ba má anh đều hi sinh trong cuộc Tổng tiến công năm Mậu Thân. Ước mong được về quê nhà Phú Yên chiến đấu với quân thù nhưng anh lại được điều động lên dạy văn hóa ở Trường Văn hóa Quân đội ở Lạng Sơn. Đối tượng học tập là bộ đội. Họ về đây từ khắp các quân binh chủng để ôn tập và thi tuyển vào các trường Sỹ quan và Đại học Quân sự.                               

*

Sau chiến thắng mùa Xuân 1975, anh xuất ngũ về lại trường cũ bên dòng sông Ngọc. Cảm động trước tình yêu của cô Thoa, anh đã cùng cô Thoa xây dựng gia đình. Nhà trường sắp xếp cho anh chị ở một gian nhà cấp 4 trong khu gia đình tập thể ngay sau dãy lớp học lợp bằng phên tre.

Chiến tranh Biên giới. Tôi đang ở mặt trận phía Tây Nam nhận được thư anh. Trong thư anh viết anh và chị Thoa đã chia tay. Tôi thực sự bất ngờ vì họ yêu thương và chờ nhau như thế! Anh bảo, anh có nỗi buồn giấu kín không biết ngỏ cùng ai. Anh không muốn người tốt như cô Thoa phải chịu cái sự không hoàn hảo của riêng mình.

Đề đạt nguyện vọng xin được về quê hương Phú Yên dạy học, anh được Ty Giáo dục tỉnh Nam Định liên hệ và điều chuyển về dạy trường cấp 3 Huỳnh Thúc Kháng. Chị Thoa cũng có nguyện vọng vào theo chồng. Ngày ấy chưa có tàu Thống Nhất, anh chị đi xe khách vào Đông Hà rồi bắt xe chạy suốt Quảng Trị - Phú Yên. Vào thị xã Đông Hà, anh đã trốn biệt chị nhảy lên một xe cóc. Xa lạ, lại không biết địa chỉ cụ thể nơi đến chị Thoa đành quay trở về Bắc. Về đến nhà ngờ đâu chị nhận được thư anh đã gửi trước lúc cùng chị vào Nam. Anh xin lỗi chị vì hành động “mang con bỏ chợ” của mình. Anh mong chị Thoa quên anh và sớm tìm được hạnh phúc đích thực.

Anh bảo có nhẫn tâm đấy nhưng có như vậy mới dứt được tình chị. Chỉ có lòng căm giận mới đặt dấu chấm hết cho tình yêu của chị với anh. Bao nhiêu lần rồi, cứ hễ nói ly hôn là chị khóc ngất. Vốn tính hay sợ sệt linh tinh nên anh lại không dám nói gì đến chuyện ly hôn nữa. Anh nói sai lầm lớn nhất của đời anh là lấy vợ khi mà mình không có khả năng mang lại hạnh phúc cho người ta. Anh đau buồn vì cái sự cả nể, trọng tình mà anh đã gây đau khổ cho người ta.                                

*

Vào Phú Yên anh dạy ở Trường cấp 3 Huỳnh Thúc Kháng một thời gian rồi được điều chuyển về dạy trường chuyên của tỉnh. Ngoài dạy ở trường ra anh còn thành lập Câu lạc bộ toán Lê Quý Đôn dành cho những người yêu thích môn toán và viết bài đều đặn cho báo Toán học - Tuổi trẻ. Tôi còn biết học sinh của anh có nhiều em đi thi và được giải cao cấp quốc gia.

Cuộc sống không vợ, không con nhưng anh không cô đơn vì luôn sống trong vòng tay của học trò thân thiết. Nhiều em coi anh như ba của chúng. Nghỉ hè chúng về đón đưa anh lên Tây Nguyên nơi chúng dạy học hay đưa anh đi du lịch biển với gia đình.

Tôi đột ngột nhận được tin anh mất. Vừa mới hôm nào điện thoại, anh còn khoe hè năm nay ra Bắc hoàn thiện cuốn sách. Đây là quyển sách thứ ba của anh về Phê bình Văn học. Ngoài sở trường toán, anh còn say mê triết học và văn học. Ở anh, đọc và tự học hình như là suốt đời. Tin anh mất do một cậu học sinh lớp 12 báo khi tìm trong danh bạ điện thoại của anh có tên tôi. Anh mất do căn bệnh tiểu đường đã làm anh suy kiệt nhưng vẫn không bỏ được ham mê sách vở với đám học trò cưng.

Những ngày cuối đời đám học sinh thay nhau nâng giấc anh trên gường bệnh. Không có con nhưng những người gọi thầy xưng con với anh nhiều lắm. Tôi kính trọng anh. Người thầy, người anh, người đồng chí, đồng đội của tôi.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Bụi cộm mắt người || Truyện ngắn Ngọc Miên
Truyện đăng Tc Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số 76, ngày 01/6/2023.
Xem thêm
Hoàng hôn du dương || Truyện ngắn Lệ Hồng
Bài đăng Tạp chí Văn nghệ TPHCM, số 70, ngày 20/4/ 2023.
Xem thêm
Buôn Rung xa xăm || Truyện ngắn Lại Văn Long
Truyện ngắn dự thi báo Văn nghệ
Xem thêm
Hương của hoa || Truyện ngắn Trần Hương Giang
Ngày ba tôi ra nước ngoài bỏ lại mẹ và ba chị em tôi trong căn nhà nhỏ, mẹ tôi đã khóc lóc suốt mấy hôm đến lả người. Ngày trước ba tôi đi làm nuôi cả nhà.
Xem thêm
Xe đêm || Truyện ngắn của Đặng Chương Ngạn
Nguồn: Truyện dự thi đăng Báo Văn nghệ số 39 (24/9/2022)
Xem thêm
Nghe đọc truyện đêm khuya: Không hết chuyện kể
Tác phẩm đăng báo Nghệ An Cuối Tuần
Xem thêm
Ba một một ba | Truyện ngắn dự thi của Bùi Khánh Nguyên
Chị đã khác. Vì chị đã chọn làm công dân hạng ba của một nước thứ nhất, như lời chị nói.
Xem thêm
Hoàng hôn qua, bình minh tới | Truyện ngắn dự thi của Du An
Tôi không đáp, vì tôi biết, bác hiểu. “Rằng từ hôm nay, con đã học được cách kiên trì với giấc mơ mình”.Hoàng hôn qua, bình minh tới.
Xem thêm
Giá có một con ma! – Truyện ngắn dự thi của Đặng Chương Ngạn
Người bà trong ảnh nhìn tôi đôi mắt hấp háy cười… chính là bà cụ nhặt hoa sứ trên núi ngày nào: khuôn mặt ấy, từng nếp nhăn, tôi luôn nhớ rõ, đôi mắt ấy, vầng trán ấy, hai cái tai to với dái tai tròn, chỉ khác: cái miệng hai hàm răng trắng đều chưa có răng cửa nào bị rụng…
Xem thêm
Ngôi nhà rường bản Trăng | Truyện ngắn dự thi của Cao Chiến
Một thời, tôi và vợ chồng Sâm - Cầm học với nhau ở Nga. Sâm học đạo diễn còn Cầm học sư phạm. Sâm cao lớn, mặt mũi sáng trưng, tóc bồng bềnh lãng tử lắm
Xem thêm
Lời khấn | Truyện ngắn dự thi của Lâm Hiền
Ông Bảy vẫn đứng đó, dáng cô độc mà uy nghi. Ánh nắng đậu trên mái tóc bạc, chảy trên người, bao bọc quanh ông như thể ông được nắng dát vàng.
Xem thêm
Đáy sông lấp lánh - Truyện ngắn của Hoàng Anh Linh 
Tôi cục cựa, mở hé mắt len lén nhìn ông già đang xì xụp húp miếng cháo đựng trong cái gáo dừa màu đen xỉn. Yên ắng. Chỉ có tiếng rì rầm của nước sông đang chảy, tiếng vạc sành xào xạc ăn đêm. Bình tĩnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên chiếc ghe mục nát của ông già. Đầu xây xẩm, cả người như tê liệt, tôi không nhớ vì sao mình lại nằm ở đây. Đêm, trăng tròn sáng, khi tôi đang chơi trốn tìm thì có gì đó đập vào gáy mình. Rồi tối om, không nhớ gì nữa. Tôi khẽ cựa mình, đau nhức âm ỉ kéo dài từ gáy tới toàn thân. Ông già đã húp xong gáo cháo, đang cúi đầu xuống nước vục uống. Một chiếc thuyền chở khóm bành bành chạy qua, chiếc ghe khẽ tròng trành.
Xem thêm
Một lần trốn chạy | Truyện ngắn dự thi của Tịnh Vũ
“Lần này mày phải giữ cho được cái thai, phải sinh ra và nuôi con cho thật tốt, đừng có như tao nghe chưa Hoa?”
Xem thêm
Che mưa | Truyện ngắn dự thi của Cao Dung
Thì ra, che mưa còn là một sự hi sinh của người làm cha cho một đứa trẻ dù có lớn cũng chỉ là đứa con bé nhỏ của đấng sinh thành.
Xem thêm
Gió những mùa sau | Truyện ngắn dự thi của Nguyễn Vĩnh Long
Cô bé ơi, xin hãy đi trọn kiếp người với một tấm lòng trong sáng cưu mang, như những cơn gió mùa thơm ngát của hôm qua…
Xem thêm
Ngày ý nghĩ phôi phai | Truyện ngắn dự thi của Hiền Nguyễn
- Em muốn li dị!Đó là câu nói đập vào tai nhà văn Gắng sau 3 ngày vợ đi công tác trở về không báo trước và bất ngờ lao vào phòng chồng. Một cái thắt nút quá đường đột mà có lẽ nhà văn chưa bao giờ nghĩ đến cả trong sự hư cấu lẫn trí tưởng tượng của cuộc đời mình.
Xem thêm
“Bách niên thịnh thế” | Truyện ngắn cự thi của Lý Chiêu Văn
Cũng chính trong hành trình hoằng dương Phật pháp ấy, ngài đã có dịp tìm hiểu, trăn trở, rồi cùng với các trí thức, nghệ nhân sưu tầm và phục hưng lại nghề đúc đồng - một tinh hoa của người Việt cổ.
Xem thêm
Giang sầu | Truyện ngắn dự thi của Trịnh Thị Hiên
Ở thế giới bên kia, Hiếu vẫn luôn mỉm cười. Phương sẽ không cô đơn khi bước tiếp những ngày không còn có Hiếu.
Xem thêm