TIN TỨC
  • Truyện
  • Bóng chim tăm cá – Truyện ngắn Phùng Phương Qúy

Bóng chim tăm cá – Truyện ngắn Phùng Phương Qúy

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng:
mail facebook google pos stwis
559 lượt xem

Con đò cố lách qua đám lục bình rin rít, cố nhoi lên từng thước. Khói dầu máy phun mù mịt phía sau, khét lẹt. Hai Loan ngồi bên bao mì mót, lấm láp mủ, đất. Mái tóc rối bù, cần cổ vươn về cuối sông, sắp dài thành cổ cò. Vậy mà chiếc xuồng cũ của chồng không thấy xuất hiện.

Chẳng nói bữa nay đem tiền về mua gạo, mua sữa cho thằng nhỏ mà. Đi cả tháng rồi còn gì. Thằng cu mới hai mươi tháng mà cũng biết nhớ ba, cứ thấy bóng chiếc xuồng nào chèo qua là giơ tay ngoắt ngoắt, miệng kêu “áu áu”. Mỗi khi ở nhà, chồng Loan hay giả bộ làm con chó, giỡn với thằng nhỏ. Anh bò xuống, tiến rồi lùi, miệng kêu “gâu gâu”, làm thằng nhỏ thích chí cười sằng sặc. Giờ ba không có nhà, buồn một mình nó cũng bò dưới nền nhà, kêu “áu áu”.

Nhà văn Phùng Phương Qúy

Hai mươi ba tuổi có chồng, Hai Loan bị chê là “gái ế”. Là nói vậy chứ ở xóm bờ sông này cũng có chị gần ba mươi mà chưa đám cưới. Nhưng họ lại đi làm nhà nước, ăn trắng mặc trơn, có chồng lúc nào chẳng được. Nhà Loan ba mất sớm, cô phải phụ má mần mướn nuôi bốn đứa em “trứng gà, trứng cút”, đến nỗi bỏ học ngang lớp năm. Người trai quê miền Trung vô đây lập nghiệp, đi làm mướn gặp nhau rồi nên vợ, nên chồng. Người này cái gì cũng vừa phải. Tầm vóc vừa phải. Không đẹp không xấu. Thuốc lá có cũng được, không cũng được. Rượu nhậu vừa phải, chưa lần nào say “quắc cần câu” bắt vợ hầu hạ. Có cái không bao giờ nhúng tay vô là bài bạc, nhậu ôm, hát ôm… Vậy nên từ lúc có chồng, Hai Loan thường được ở nhà chăm con, lâu lâu mùa vụ mới đi làm mướn ít ngày. Và ở nhà hoài, thành ra ỷ lại chồng. Giờ vắng chồng một tháng, ba má con ở nhà xất bất xang bang không có tiền xài. Hai Loan bắt con chị sáu tuổi coi thằng em, đi mót mì.

Chiều nào cô cũng dành chút thời gian ngồi bờ sông ngóng chồng. Thằng chả đi biệt mù khơi, không tin tức gì. Hai Loan ngẫm mới thấy mình ngu thiệt là ngu. Hồi đầu năm chồng kiếm dư mớ tiền, đòi mua điện thoại di động mà cô không chịu. Tiền sữa cho con còn thiếu, di động làm gì. Hai vợ chồng đêm nào cũng nằm ôm nhau tới sáng, mắc mớ chi phải điện thoại. Phải bây giờ có điện thoại di động, gọi là biết ba sắp nhỏ ở đâu, đỡ sốt ruột.

Cô đem chuyện này than thở với lão ve chai bữa bán mớ bao xi-măng. Lão già híp đôi mắt đuôi lươn cười gạ gẫm. “Đi chơi với anh, về tặng cho cái Nó-kìa liền”. Khổ vậy! Xa chồng lâu ngày, đám đàn ông cà chớn bu lại làm phiền. Mình lo ăn cho con muốn xỉu mà họ cứ tưởng rảnh rang thèm khát đàn ông hay sao đó. Mới trưa nay chớ đâu. Hai Loan nổi khùng hốt thằng nhỏ đi mót mì chung một cán cuốc. Mới mười sáu tuổi mà ba trợn, thấy không có người nên dám đeo theo rờ ngực chị. Ông hàng xóm mới chết vợ thì tối nào cũng kiếm cớ sang nhà Hai Loan xin lửa, xin nước tương. Có bữa ổng chạy qua xin nước tương tới ba lần. Hai Loan quạu, đưa cho nguyên chai. “Chú Ba mang về dùng luôn đi, mai tui mua chai khác. Giờ mắc tắm cho thằng nhỏ mà chạy qua chạy lại hỏi hoài”. Toàn thứ mắc dịch ở đâu không. Tưởng mật đường hay sao mà tính nhào vô chấm mút. Nói thiệt, chồng tui cái gì cũng “vừa phải” thôi nhưng còn ngon lành hơn các người nhiều. Ôi trời! Vậy mà đi gì đi ác ôn. Thằng chả có biết mình cũng nhớ chồng chớ bộ. Đêm nằm, gác chân qua bên rớt cái đụi, tủi thân muốn khóc. Thằng con thiếu sữa, cằn nhằn cả đêm, cắn nát bấy hai vú da bèo nhèo.

Một chiều nữa trên bờ sông. Gió thổi ào ạt. Cơn mưa đen sầm bờ bên kia.

Hai Loan nhớm xách bao đọt lục bình, tính về. Bỗng cuối khúc ngoặt con sông phía chùa Thiên Phong, bóng một chiếc xuồng loi nhoi ngược gió. Chiếc xuồng mờ ảo trong mây đen và gió thổi, mỏng manh giống chiếc xuồng của nhà cô. Trời Phật ơi! Hổng lẽ chồng về?! Phải chồng không đây. Ông xã ơ… ơ… ơi! Chân nhón, tay ngoắt, miệng la, con mắt mở căng muốn rách. Chiếc xuồng như nghe tiếng kêu gọi, như nhìn thấy bàn tay ngoắt lia, nên ráng vươn tới. Lúc này gió thổi mạnh, lục bình dạt về bờ Nam, chừa ra một khoảng trống mấy chục mét trên mặt sông. Ráng lên ông xã! Ráng lên mình ơi! Giọng Hai Loan lạc đi trong gió, đẫm nước mắt.

Chiếc xuồng dập dềnh, khó nhọc tiến vô bờ. Hai Loan đã nhìn thấy một người ngồi lái, ra sức chọc mái dầm lách qua lục bình đang ken dày trở lại. Người ngồi giữa, lọt thỏm, một cánh tay cuống cuồng móc xuống nước bơi phụ. Tròng trành. Nhấp nhô. Những cơn gió quái ác tung, giật. Chỉ còn cách bờ hơn mười mét nhưng đám lục bình trở mặt, giăng giăng ngăn cản. Người ngồi giữa cúi khom lưng, ráng sức nắm từng cụm lục bình phăng tới. Hai Loan bỗng hét lên lo sợ. Lục bình như có bàn tay hà bá giúp sức, kéo nhào cánh tay đang níu lấy nó. Chới với. Sặc sụa. Hai bàn tay người dưới nước bám vội be xuồng. Chiếc xuồng nghiêng về một bên, nước tràn vô ào ào, rồi cả người ngồi lái cũng rớt xuống sông. Hai mạng người bám víu đáy xuồng trơn trượt. Hai Loan nhảy tũm xuống sông, tính sải tay bơi về chiếc xuồng lật mà không được. Lục bình ra sức cản lại. Hai Loan vuốt nước trên mặt, nhìn định hướng chỗ xuồng lật, rồi chúi xuống lặn một hơi. Nhô đầu lên, lục bình trĩu nặng trên đầu, trên vai. Hai người chấp chới kêu cứu kế bên chừng ba mét. Lại chúi xuống, lặn. Hai Loan hét lên: “Bám cho chắc be xuồng, đừng thả tay ra”. Rồi cô bám lấy mũi xuồng, hai chân ráng sức đạp nước. Thời gian như đứng im. Không biết bao lâu, ba con người vật lộn với sóng nước và đám lục bình độc ác. Hai Loan giờ mới phát hiện người bị chìm xuồng là hai đứa con gái. Thật hên cho cả ba người, có người chạy xe máy qua, nghe tiếng kêu thì chạy đi gọi người phụ đưa chiếc xuồng vô bờ.

Hai Loan mắc cảm, nằm sốt li bì. Hai gia đình có con bị nạn tìm đến cảm ơn, cho quà. Hai Loan mở mắt đó mà chỉ nghe lơ mơ. “Nhà tui mang ơn cô Hai… Con nhỏ có sao…, nó đang học lớp chín…”. Hai Loan nghe loáng thoáng. Ngày thứ ba cô mới ngồi dậy được. Hai đứa con còn chưa về nhà. Mấy bữa nay chúng được ông hàng xóm hay xin nước tương nấu cơm cho ăn. Con chị còn biết đút cháo cho má. Chiều, nằm trên võng trước nhà nhìn ra bờ sông. Hai Loan vừa nhớ vừa giận chồng. Hổng lẽ chả bỏ mình chết. Con chị ẵm thằng em ở đâu chạy về, dắt theo một người đàn ông. Thằng nhỏ miệng la “áu áu”, tay chỉ vô người khách. “Phải chị là Hai Loan?”. Cậu thanh niên ngoài hai mươi tuổi rụt rè hỏi. “Dạ phải!’. “Tôi mang lá thư của anh Hai về cho chị. Chị tìm cách cứu ảnh về. Ảnh nói thương chị và các cháu lắm mà… kẹt”. Hai Loan mở tờ giấy, coi qua rồi hét lên, khóc òa. Chồng ơi sao anh ngu dại quá vậy.

Theo lá thư thì chồng Hai Loan sau đợt đi bán tro dừa có mua tấm vé số cầu hên. Ai dè hên thiệt, trúng giải một trăm triệu. Đã tính về liền cất lại cho vợ con cái nhà, mà mấy người cùng làm biểu: “Vậy là thần tài tới mày rồi đó, đừng bỏ lỡ cơ hội. Giờ qua biên giới, vô casino gỡ lấy vài trăm triệu nữa rồi hãy về”. Tưởng ngon ăn, ai ngờ ngồi buổi sáng thì sạch trơn số tiền. Cay cú quá. Có những lúc trong tay có hai ba trăm triệu rồi, tính gỡ mớ nữa rồi thôi… Rồi tiếc của, quyết gỡ lại đủ vốn rồi về nên liều thế thân lấy ba chục triệu. Rồi… cả tháng nay bị giam giữ ở bển. Tụi bảo kê nói điện thoại về nước kêu người nhà đem tiền chuộc nhưng làm gì có điện thoại. “Giờ bà xã tìm cách cứu anh. Nếu không tụi nó chặt tay anh gửi về đó”. Hai Loan ngất xỉu, không kịp kêu trời.

Làm phước gặp phước. Số tiền ba chục triệu với Hai Loan lớn như núi Bà, nằm mơ cũng không có. Vậy mà có quý nhơn phù trợ. Ông chủ trại tro dừa nói sẽ cho vợ chồng Hai Loan vay tiền. “Chú không sợ tụi bây giựt nợ. Nhưng bây cứ làm giấy thế chấp nhà đất đưa cho thím để bả yên tâm. Còn thằng Hai chồng bây tao lạ gì. Nó siêng lắm, trả nợ mấy hồi. Kẹt quá về làm công trừ nợ cho chú mấy năm chớ gì?”. Thôi “cũng liều nhắm mắt, đưa chân”, trước mắt phải cứu chồng về đã rồi tính tiếp.

Ngày mai, Hai Loan lại phải gửi con cho ông Ba hàng xóm, theo người thanh niên kia qua biên giới. Anh ta nói sáng đi sớm tối kịp về ngủ nhà. Cầu trời cho đêm qua mau…

P.P.Q

 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Lứa đôi - Truyện ngắn Lê Thanh Huệ
Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Xem thêm
“Bến nước” cơ quan | Truyện ngắn Lại Văn Long
Tôi đang đứng trước gương trong nhà tắm rộng rãi, ốp đá Italia cầu kỳ với la bô, bồn cầu, bồn tắm nhập từ Nhật Bản có bộ điều khiển điện tử và máy nghe nhạc cực chuẩn, để tự vấn.
Xem thêm
Đòi nợ - Truyện ngắn Kim Uyên
Phàm ngồi kiểm đi kiểm lại mấy lượt vẫn thấy thiếu tiền. Ngày hôm nay gã bán hết ba mươi ba con vịt nướng, mười bảy con vịt luộc, hai thúng bún, hai kí măng khô cùng nhiều đồ gia vị. Hết hàng là có lãi, vậy mà không một đồng lời, thậm chí còn hụt vốn.
Xem thêm
Chạy - Truyện ngắn Ngô Thị Thu An
“Chạy đi đâu đó một thời gian đi”. Anh bạn thân là bác sĩ khuyên tôi. “Em cần có thời gian để hồi phục nhiều thứ. Cuộc sống bào mòn em quá mức. Không ai có thể giúp em tốt hơn chính em”. Chạy đi đâu? Chạy như thế nào? Trong sự mệt mỏi và ngừng trệ của cả thể xác và tinh thần, những lời khuyên cứ trượt qua tôi, lùng nhùng như trong một mớ sương mù dày đặc vào một buổi sáng lập đông.
Xem thêm
Đêm của âm nhạc
Trích tiểu thuyết “My Antonia” của Willa CatherWilla Sibert Cather (1873 – 1947) là một nhà văn người Mĩ nổi tiếng rộng rãi với những tiểu thuyết viết về vùng biên giới cao nguyên rộng lớn ở miền trung Bắc Mĩ. Bà được coi là một trong những người chép sử biên niên tài năng nhất về cuộc sống của những người tiên phong khai hoang của thế kỉ 20. Tác phẩm hay nhất của bà là My Ántonia (1918). Nguồn: online-literature.com
Xem thêm
Lỗ thủng nhân cách
“Con vua không biết làm vua/ Con sãi ở chùa hỗn chúa lấn ngôi”
Xem thêm
Nhạt - Truyện ngắn Phan Duy
Một xã hội ê chề hiện ra sờ sờ trước mặt như một thằng câm khát khao được nói dù biết chắc là không thể, biết bao cay tủi bổ vào cuộc đời này một cách vô cảm. Thật ra, bản thân nó cũng từng tự lọc mình ra khỏi cái nhiễu nhương sậm màu bi đát.
Xem thêm
Rừng chưa yên tĩnh – Truyện ngắn Trần Quang Lộc
Phong cảnh rừng núi yên bình thoáng đãng như ăn sâu vào máu huyết người dân tộc rồi. Đi đâu, ở đâu, làm chức vụ gì, cuối cùng cũng quay về với núi rừng, sống với núi rừng, chết với núi rừng. Xa núi rừng một buổi cứ thấy nhớ!
Xem thêm
Đưa con về quê
Truyện ngắn của LÊ THANH HUỆ
Xem thêm
Chàng hoàng tử và cánh buồm nâu
Truyện ngắn của Đặng Đình Cung
Xem thêm
Con mèo đốm đen – Truyện ngắn Khuê Việt Trường
Chị gặp nó vào một buổi sáng, đêm hôm qua thành phố có cơn bão rớt, mưa suốt đêm, gió cứ gào qua phố làm chị không ngủ được.
Xem thêm
Hương Bánh Lọt Ngọt - Truyện ngắn Thúy Dung
Cho đến khi gần đất xa trời, ông Tám vẫn nhớ như in cái mùi của món bánh lọt ngọt. Màu xanh của lá dứa, màu nâu của đường mía, màu trắng của nước cốt dừa, khi ăn, nó ngọt thanh, hơi béo, trơn tuột vào đầu lưỡi, dai dai, nhai sơ sơ, nuốt một cái, ngon gì đâu. Đặc biệt là hoàn cảnh ông thưởng thức món ăn lúc đó, một kỷ niệm sâu dậm không bao giờ phai.
Xem thêm
Cha và con – Truyện ngắn của Kim Uyên
 Lão không muốn kéo dài sự cô đơn trong ngôi nhà của mình nữa. Nhưng quyết định rời khỏi căn nhà thân yêu quả là quá khó khăn. Vợ lão chết đã mấy năm nay, vài người hàng xóm khuất xa, bạn bè nhạt nhòa tin tức – lão chỉ một mình!
Xem thêm
Đêm nay anh ở đâu? | Truyện ngắn của Hoài Hương
Tác phẩm đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh
Xem thêm
Đồng trăng – Truyện ngắn của T.Diên Lâm
Mặt trời nhả màu đỏ quạch lên mảnh đá đầu làng, tỏa màu huyết dụ, gã đưa tay nâng điếu tẩu cũ mèm, bám đầy những cợn bã thuốc lâu ngày không cọ rửa, làn khói vẩn đục cuộn trọn quanh mặt gã rồi tản lạc mờ dần, ánh mắt gã nhìn xa xăm, hiện qua làn khỏi mỏng, những mảng da sần sùi, thô nhám chi chít rổ, hằn một vết sẹo dài trông nặng đến khó nhìn.
Xem thêm
Con đò lặng lẽ - Truyện ngắn Lê Thị Việt Hà
Bao giờ cơn gió trở về, mùa mưa nặng hạt, những dòng mương ăm ắp phù sa, cho dòng sông thấp thoáng bóng con đò…
Xem thêm
Cá sấu báo thù – Truyện ngắn của Hồng Chiến
 Những cây gỗ hương cao lừng lững, đứng thành hàng như được xếp vào ô bàn cờ, trải dài trước mắt gần như vô tận. Ngửa mặt nhìn lên không thấy gì ngoài lá và cành cây. Dưới mặt đất chỉ có một con đường mòn dày đặc dấu chân trâu rừng đi giữa các hàng cây.
Xem thêm
Đứa con không về | Truyện ngắn của Bích Ngân
Người sung sướng nhất hẳn là nội tôi. Thoạt đầu bà không tin người đàn ông cao lớn, để ria, mang kính cận đang ôm chầm lấy bà lại chính là thằng Sang sún, người tròn như củ khoai đã rời bà lên tàu ra Bắc khi vừa lên tám.
Xem thêm
Cánh hoa mai | Truyện ngắn của Đặng Đình Cung
Một truyện ngắn thấm đẫm nhân văn về đề tài 30-4 và Thống nhất đất nước.
Xem thêm
Ký ức chiến tranh - Truyện ngắn Trần Thế Tuyển
Thế là lại lỡ một lần nữa. Cả tuần nay, Giang không ra sân được. Giang vào phòng thay đồ rồi vội bấm thang máy xuống phòng cấp cứu.
Xem thêm