TIN TỨC
  • Truyện
  • Nhẫn – Truyện ngắn của Lệ Hằng

Nhẫn – Truyện ngắn của Lệ Hằng

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng:
mail facebook google pos stwis
603 lượt xem

Tiệc cưới sẽ bắt đầu vào lúc sáu giờ.

Tôi còn hơn một tiếng rưỡi đồng hồ để tháo chiếc nhẫn này ra. Nó đã thít lại vào ngón tay tôi lúc nào mà tôi chẳng hay, cho đến khi tôi thấy mình cần tháo nó. Tôi ước gì, ước gì, ước gì… mình đã thấy cần tháo nó ra sớm hơn chứ không phải lúc này. Thời gian thì vẫn cứ đang trôi đi trong khi tôi ngồi đây tháo nhẫn. Tôi xoay, và đẩy, và níu, và giật, ngón tay đã đỏ rưng rức nhưng tôi vẫn mắc kẹt trong chiếc nhẫn của mình. Vô dụng. Không thể kéo nó ra được. Càng kéo ra càng thít vào thì phải. Chết tiệt, nó ôm lấy ngón tay tôi như một lời nguyền.

Minh họa Hoàng Báu

Nhưng sẽ không có lời nguyền nào cả. Không ai đủ quyền năng để làm điều đó. Giả sử bùa chú hay lời nguyền là thứ có thật đi nữa thì chúng cũng vô hiệu với tôi, ít nhất là trong lúc này. Tôi biết mình có tự do và tôi cũng biết mình muốn gì. Tôi vào phòng tắm đổ một ít nước giặt ra thau rồi thọc tay vào. Mùi nước giặt xông vào mũi quá đậm và nồng, bàn tay đã cảm thấy sự trơn nhẫy, các ngón tay thì mềm. Vậy mà chiếc nhẫn vẫn không tuột ra. Tôi xoa xoa ngón tay, chiếc nhẫn đang trượt qua trượt lại nhưng không bức ra khỏi khớp vì phần da vừa dày vừa thô, nó xù lên như một bức tường thành vĩ đại. Thuở mười tám đôi mươi, tôi nhớ là bức tường này chưa tồn tại, bàn tay tôi các ngón nõn nà hình mũi viết, khớp tay thon mềm. Ngày ấy tôi chưa đeo nhẫn. Bây giờ thì tôi không thể gỡ nó ra. Bọt xà phòng cứ dày lên xốp lên mãi, bàn tay tôi cứ quẫy đạp tung toé như con cá trong cái bể chật hẹp, tôi biết cái bể không đủ sức dung chứa những mộng tưởng của con cá nữa rồi. Nó vẫy vùng điên loạn bắn hết cả bọt bèo lên tường và lên cơ thể tôi mà vẫn bất lực trước cái vòng tròn khép kín như con dấu niêm phong cuộc đời tôi, một lần cho mãi mãi này.

Nhưng sẽ không có con dấu nào hay sự niêm phong nào như thế cả. Đừng nói là một chiếc nhẫn, nếu bây giờ có tới mười chiếc nhẫn thì tôi cũng phá cho bằng hết. Tôi đổ ập thau nước rồi bước ra. Tôi đã biết mình phải làm gì. Tôi sẽ bẻ cái nhẫn này ra, chỉ cần một cái kìm nhỏ và tôi chắc là tôi sẽ tìm thấy nó ở nhà kho. Tôi nghe thấy có tiếng gọi tôi khi tôi bước ra khỏi phòng, loáng thoáng một lời nhắc nhở thì phải nhưng tôi mặc kệ, bây giờ tôi không nghe gì cả, đừng ai gọi tên tôi nữa, tôi không muốn nghe. Tôi muốn hét lên như thế nhưng mà tôi không hét, tôi lẳng lặng xuống nhà kho tìm cái kìm. Nó phải ở đây thôi và tôi thấy cái vòng tròn khó chịu trên ngón tay áp út của mình đứt làm hai, toang hoác. Nhưng mà hình ảnh này lại không làm tôi dễ chịu, dường như có gì đó bị vấp trong suy nghĩ của tôi. Hình ảnh cái nhẫn nứt ra, đứt ra toang hoác như điều mà tôi chắc chắn là sắp diễn ra làm tôi thấy không ổn. Chính xác là khó chịu. Tôi khó chịu vì tôi biết giá trị của nó. Nó là vàng, và nó quý, hẳn rồi. Nhưng có bấm đứt nó ra thì vàng vẫn là vàng mà. Tôi tự thuyết phục rồi ngồi xuống tìm tiếp. Nhưng mà tôi vẫn không muốn nó đứt ra toang hoác như thế. Tôi muốn nó phải tròn trịa y nguyên như lúc này. Tôi đứng dậy trở về phòng tìm điện thoại. Sốt ruột quá làm tôi quên mất nó.

Google chỉ cho tôi một cách vô cùng đơn giản. Tôi ra nhà bếp mở tủ lạnh lấy khay đá ra. Bây giờ thì tôi ngâm tay mình vào thau nước đá. Cách này chắc chắn thành công, người ta đã bảo thế. Bàn tay lạnh buốt làm tôi hưng phấn. Nó cần lạnh và lạnh thêm nữa, càng lạnh da sẽ càng co lại và cái nhẫn sẽ tuột ra. Mấy phút đã trôi qua, nước đá nổi lềnh bềnh, bàn tay tê buốt cóng lại như băng như không còn cảm giác gì nữa. Nhưng chết tiệt, nó bám như sam. Cái bức tường thành nơi khớp ngón tay sừng sững như không gì có thể vượt qua, có lẽ phải dùng dao xẻo nó đi thì mới được. Chỉ còn một tiếng nữa cho tôi. Vô vọng. Vô vọng thôi. Nhưng trong cơn vô vọng của mình tôi đã đổ nửa chai rửa chén Sunlight vào thau nước đá. Thật quá điên, bây giờ thì tôi lại phải rửa cho sạch cái thau. Tôi xả nước, mãi vẫn thấy mùi Sunlight nồng nặc. Có cái gì đó đang chống đối tôi. Nước giặt, nước rửa chén, nước đá và cái nhẫn chết tiệt này. Tôi cảm giác như môi mình sắp bật máu vì sự trì níu này.

“Keng.”

Âm thanh vang lên vỡ bung trống hoác. Tôi khựng lại. Định vị thứ mình vừa nghe. Rõ ràng đó là tiếng kim loại rớt xuống nền. Hẳn vậy. Nhưng tôi chưa nhìn thấy nó ở đâu. Tôi tìm quanh, vẫn chưa thấy. Nó không còn trên ngón tay tôi nữa. Tự do tuyệt đối cho ngón tay áp út. Nhưng tôi phải tìm nó. Tìm ra nó. Tìm cho ra nó. Tôi cúi xuống lần mò trong các ngách, các kẹt, các góc… Tôi tìm khắp nơi cho đến khi thấy đầu choáng váng như có những vệt màu vàng lấp loáng trước mặt.

Chỉ là ảo giác về thứ đã mất. Tôi nhìn xuống tay. Có một vết hằn. Chỗ đeo nhẫn thịt lún vào trong thành một vòng tròn trắng bệch, y chang chiếc nhẫn. Không được rồi. Tôi mát-xa chỗ ngón tay đeo nhẫn ấy, xoa đi xoa lại cho da đàn hồi rồi bôi một lớp kem dưỡng. Tôi làm tới làm lui hết thứ này sang thứ khác nhưng không cách chi xóa vết hằn đi được. Thực ra tôi biết là không thể được trong lúc này. Nó như một vết thương hay là cái gì đó đại loại thế và cần có thời gian mới chữa lành được. Cũng có thể là không bao giờ ngón tay về lại như lúc ban đầu, ngày chưa đeo nhẫn. Nhưng tôi không còn thời gian nữa rồi. Tôi phải đi thôi.

***

Trời lắc rắc mưa khi tôi đến nhà hàng tiệc cưới ghi trong tấm thiệp.

Hơi trễ hơn tôi dự tính nhưng tôi phải tìm WC ngay. Trong chiếc xắc nhỏ, màn hình điện thoại nhấp nháy. Tôi biết là ai đang nhắn cho mình nhưng không đọc vội. Tôi soạn nhanh lấy ra cây son dặm lại một chút sắc hồng trên môi. Rồi mi nữa, tôi nhắm mắt mở mắt mấy lần chuốt lại hai hàng mi, nó đã cong vút lên đầy kiêu hãnh nhờ cây chuốt mi vừa mới sắm. Chỉnh lại chiếc cúp ngực, siết vòng eo một chút, hất mái tóc sang một bên, tôi tự tin cầm điện thoại lên đọc. Tôi nấn ná lại trước gương soi thêm chút nữa và lại thấy vết hằn trên ngón tay áp út của mình. Không thể lẩn tránh nó dù chỉ là thoang thoáng qua gương. Mà dù là không soi gương đi nữa thì tôi vẫn thấy không thoải mái, tôi biết nó ở đó và tôi đã xoa chỗ đeo nhẫn ấy tới mấy lần khi đi từ chỗ để xe tới hôn trường. Bây giờ thì tôi thấy ngón tay mình ngứa ngáy khó chịu. Nhưng bên trong tiếng nhạc xập xình và tôi phải đi thôi vì có người đang đợi.

Tôi nhìn ra ngay người đang chờ mình, không hẳn vì người ấy báo trước chỗ ngồi cho tôi mà vì bộ vét anh mặc là chính tôi đã chọn, tôi nhìn ra ngay lập tức. Tim tôi bắt đầu loạn nhịp. Tôi đang yêu một người đàn ông và tôi là một phụ nữ, một phụ nữ đúng nghĩa theo cách nhìn của xã hội nhưng tôi cố thế nào cũng không thể nhìn anh như một người đàn ông đã vào tuổi gọi là trung niên vì tôi yêu anh với trái tim của nàng thơ mười sáu. Tuổi trăng rằm, tuổi đẹp nhất và anh vẫn gọi tôi là cô bé của anh, một tiếng cô bé, hai tiếng cô bé làm tôi tan chảy trên từng dòng tin nhắn. Nhưng hôm nay, sau bữa tiệc này, chúng tôi sẽ đi xa hơn. Xa đến đâu tôi không biết. Anh bảo là đến tận cùng của tình yêu.

Tôi ngồi xuống ở chiếc ghế anh chọn cho tôi, đê mê trong mùi nước hoa thoảng thoảng phát ra mỗi khi anh nghiêng qua lịch sự hỏi tôi điều gì đó. Tôi đã hình dung về nó bao nhiêu lần rồi, và tôi đã biết là mình sẽ thích cái mùi này ngay từ hôm anh kể về nó. Người phục vụ mang ra vài thứ và tôi sực tỉnh khỏi cơn mê. Giờ tôi mới thấy trong bàn toàn người lạ và anh cũng thật tinh ý khi chọn cho chúng tôi một chiếc bàn ở góc khuất và hai cái ghế gần nhau. Tôi hít thở sâu, cơ thể bắt đầu giãn ra thư thái. Tôi cảm thấy hơi thở và cả cơ mặt của tôi nữa cũng bắt đầu tự nhiên thư thái. Đặc biệt là ánh mắt của tôi, nó rất hồn nhiên, tôi nghĩ thế, khi bắt đầu nhìn ngó xung quanh với sự phấn khích như đây là lần đầu tôi đi ăn tiệc cưới hoặc là nhìn anh với tất cả nỗi e thẹn của lần đầu say nắng. Anh nhìn tôi cũng ngọt ngào như thế. Anh vẫn nói tôi là đầu, là cuối và là mãi mãi. Tôi chẳng bao giờ thắc mắc mãi mãi là bao xa, tôi chỉ biết tôi không còn biết tuổi của mình khi cùng anh nữa. Như lúc này đây, tôi là cô gái nhỏ bên người yêu như tôi đã từng rất nhiều năm về trước, khi tôi chưa đeo chiếc nhẫn nào vào ngón tay áp út. Bất giác, tôi nghĩ về chiếc nhẫn chưa tìm lại được và vết hằn trên ngón tay áp út. Cảm giác này không hề dễ chịu. Nếu không dừng lại nó sẽ làm tôi thấy ngứa ở tay mình, chỗ tôi vừa lột chiếc nhẫn ra ấy. Tôi gạt phắt nó đi khi trên sân khấu nổi lên tiếng nhạc, cô dâu chú rể tiến vào hôn trường.

Âm thanh phát ra rất lớn và rộn ràng, đèn trong phòng nhiều chỗ được tắt đi, hôn trường chuyển sang trạng thái lung linh huyền ảo và hướng sự chú ý vào sân khấu. Anh vuốt tóc tôi trong khi tôi tập trung nhìn lên sân khấu. Tôi biết và ngồi im. Tôi nghĩ là mình sẽ ngồi im như thế cho đến khi đèn bật lại. Vài nghi thức sáo rỗng đã xong, như tất thảy đám cưới khác trong các nhà hàng tiệc cưới. Đèn sáng trở lại và bữa tiệc trên bàn thực sự bắt đầu. Tôi vừa chiêm ngưỡng bữa tiệc vừa mong nó chóng qua. Trên sân khấu, cô dâu chú rể vừa được mời lên lại. Họ sẽ hát. Cả hôn trường vỗ tay. Bài hát ngọt ngào như kết ước của họ. Bài hát chỉ là mấy câu thề nguyền thôi, lặp đi lặp lại. Nó lặp đi lặp lại từ đầu đến cuối nghe muốn điên luôn. Đến nỗi lúc cô dâu chú rể đã hát xong, lúc anh cho tay xuống bàn nhẹ nhàng đặt lên đùi tôi trong đầu tôi vẫn oang oang lời bài hát.

Tôi biết bài hát này, tôi thuộc bài hát này, tôi đã từng hát bài hát này. Và năm ấy, khi tôi hai mươi tư, tôi đã bước vào thánh đường với một chàng trai, tôi dõng dạc thề nguyền nhận người ấy làm chồng để bên nhau khi thịnh vượng hay lúc gian nan, khi bệnh hoạn hay lúc bình an để yêu thương và tôn trọng người ấy suốt đời tôi. Tôi hiểu suốt đời không phải là một ngày hay một năm, suốt đời là kiên trì bên nhau, từng ngày một và mỗi một ngày. Và tôi hạnh phúc đứng đối diện bờ vai to lớn của chồng mình khi chiếc nhẫn từ từ trượt qua ngón tay áp út của tôi. Chiếc nhẫn mà tôi vừa cởi ra để giải thoát cho ngón tay của mình. Nhưng nó để lại một vết hằn rất sâu, nó khiến tôi thấy ngứa. Nó cứ nhắc tôi về cảm giác trống trải nơi bàn tay. Và về một sự mất mát.

Tôi rùng mình. Một cơn rùng mình ớn lạnh như kiểu người ta trúng gió độc. Bàn tay của anh đang âu yếm trên đùi tôi. Tôi đưa tay xuống định cầm tay anh đặt đi chỗ khác nhưng anh quá nhanh, anh cầm tay tôi trước và mân mê đôi bàn tay của tôi. Anh mân mê khắp các ngón tay, rồi mu bàn tay, từ ngoài tiến vào trong, lòng bàn tay, các lóng tay… Toàn thân tôi đóng băng, tôi không hiểu mình đang trải qua chuyện gì nữa. Anh đang chạm vào vết hằn trên ngón tay áp út của tôi. Vết hằn thật rõ ràng, nó lõm xuống. Sự lưu dấu của thời gian, tôi nghĩ. Đúng rồi, thời gian của chúng tôi lưu dấu trên vết hằn ấy và chiếc nhẫn đã làm cho nó ngày một sâu thêm. Bây giờ thì nó nổi ngứa khi tôi tống chiếc nhẫn ra, có lẽ nó không quen với sự trống trải. Nó ngứa hơn khi anh chạm vào đó. Nó ngứa điên cuồng khi anh mân mê trong sự cố ý của mình. Thực sự là rất ngứa, tôi đã phải gồng mình lại nhưng người đàn ông đang mân mê tay tôi không biết. Anh ta không biết cảm giác của tôi. Anh ta không biết gì về tôi cả. Anh ta cứ nhẹ nhàng làm cho chỗ đeo nhẫn ấy phát điên lên, nó chích chọt nó cào cấu tâm can tôi ruột gan tôi. Tôi giật mạnh bứt tay mình ra khỏi bàn tay xa lạ ấy, chạy khỏi hôn trường giữa cơn dông.

***

Tôi về đến nhà thì người ướt nhẹp dù đã trùm áo mưa. Tôi rất mệt, có lẽ tôi thực sự trúng gió độc. Tôi nằm trên giường, trong đôi mắt nhoè đi của tôi có người đàn ông ngồi xe lăn đang tiến về phía tôi để đưa cho tôi cái nhiệt kế. Đang sốt không được đắp chăn thế. Anh nói rồi với tay kéo cái chăn xuống ngang bụng tôi sau khi xem nhiệt độ.

Rồi anh móc trong túi ra chiếc nhẫn bảo là thấy nó ở trong góc, bên tủ lạnh.

“Nhẫn”, tôi nói, “có lẽ bữa nay em không cần đeo nó nữa đâu.”

“Nhẫn chỉ là nhẫn thôi. Những gì em nghĩ về nó mới quan trọng.”

Lệ Hằng/Văn Nghệ Thái Nguyên

 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Những trang sách cũ
Mẹ tôi kể là trong ngày sinh nhật đầu tiên, gia đình đã bày trước mắt tôi một cây bút, một quyển sách, một tờ giấy bạc, một chiếc hàn thử biểu và một cái muổng gỗ dùng để nấu ăn. Chọn thứ nào sẽ là dự báo tương lai cho cuộc đời tôi.
Xem thêm
Bạn cấp ba – Truyện ngắn của Nguyễn Văn Phúc
Phòng đã tắt hết đèn, ánh sáng từ điện thoại chiếu vào mặt tôi, hắt sáng tạo thành cái bóng hình đầu người in trên tường. Đây! “Carl Jung” của tôi đây rồi, tôi cười như một thằng dở người giữa buổi tối tĩnh mịch, hiu hiu gió và tiếng ve hở chút lại réo lên.
Xem thêm
Những ngày nông nỗi - Truyện ngắn Thúy Dung
Con tàu to lớn cập bến Sầm Sơn, (nay là cảng cá Lạch Hới, phường Quảng Tiến, thành phố Sầm Sơn tỉnh Thanh Hóa), bước chân lên đất liền, Hiệp quá mệt mõi vì hành trình hơn một tuần lễ trên biển. Mặc dù chiếc tàu của Ba Lan rất to lớn nhưng lần đầu tiên ra biển quả là chới với, chưa hết hồi hộp. Cái cảnh tàu chồng chành, khi nó nghiêng bên phải, cả bạn con gái lăn qua, khi nghiêng bên trái, bọn con trai bị lăn lại thì say sóng là điều không tránh khỏi. Thậm chí, có vài em nhỏ sức yếu, không sống nổi khi lên được bờ.
Xem thêm
Đường vòng - Truyện ngắn
Nguồn: Để sống bình yên – tác giả Lê Thanh Huệ, Nhà xuất bản Phụ nữ
Xem thêm
Nơi Bão Đi Qua - VOV
Truyện Bích Ngân
Xem thêm
Miền gió - Truyện ngắn của Viên Kiều Nga
Từ trong góc khuất, một tên khủng bố nhắm bắn Ngạn vì cho rằng cô là “con mồi” đơn độc, yếu ớt nhất và không có khả năng phản kháng. Hắn giương họng súng hướng về phía cô và bắt đầu lên đạn. Dường như có một dự cảm không lành, Hoàng đột nhiên lao tới. Anh đứng chắn ở phía trước và ôm chầm lấy Ngạn. Bất chợt có tiếng súng nổ ở cự ly rất gần. Mọi thứ diễn ra chỉ trong vài tích tắc.
Xem thêm
Con trâu - Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Con trâu đủng đỉnh bước. Bình minh Đồng Tháp Mười mát lạnh. Hương tràm, hương thảo mộc hòa với gió quyện hơi nước sông Vàm Cỏ Tây mát lạnh. Con Khỏe vơ vội mấy nhánh cỏ ven đường đẫm sương đêm.
Xem thêm
Lứa đôi - Truyện ngắn Lê Thanh Huệ
Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Xem thêm
“Bến nước” cơ quan | Truyện ngắn Lại Văn Long
Tôi đang đứng trước gương trong nhà tắm rộng rãi, ốp đá Italia cầu kỳ với la bô, bồn cầu, bồn tắm nhập từ Nhật Bản có bộ điều khiển điện tử và máy nghe nhạc cực chuẩn, để tự vấn.
Xem thêm
Đòi nợ - Truyện ngắn Kim Uyên
Phàm ngồi kiểm đi kiểm lại mấy lượt vẫn thấy thiếu tiền. Ngày hôm nay gã bán hết ba mươi ba con vịt nướng, mười bảy con vịt luộc, hai thúng bún, hai kí măng khô cùng nhiều đồ gia vị. Hết hàng là có lãi, vậy mà không một đồng lời, thậm chí còn hụt vốn.
Xem thêm
Chạy - Truyện ngắn Ngô Thị Thu An
“Chạy đi đâu đó một thời gian đi”. Anh bạn thân là bác sĩ khuyên tôi. “Em cần có thời gian để hồi phục nhiều thứ. Cuộc sống bào mòn em quá mức. Không ai có thể giúp em tốt hơn chính em”. Chạy đi đâu? Chạy như thế nào? Trong sự mệt mỏi và ngừng trệ của cả thể xác và tinh thần, những lời khuyên cứ trượt qua tôi, lùng nhùng như trong một mớ sương mù dày đặc vào một buổi sáng lập đông.
Xem thêm
Đêm của âm nhạc
Trích tiểu thuyết “My Antonia” của Willa CatherWilla Sibert Cather (1873 – 1947) là một nhà văn người Mĩ nổi tiếng rộng rãi với những tiểu thuyết viết về vùng biên giới cao nguyên rộng lớn ở miền trung Bắc Mĩ. Bà được coi là một trong những người chép sử biên niên tài năng nhất về cuộc sống của những người tiên phong khai hoang của thế kỉ 20. Tác phẩm hay nhất của bà là My Ántonia (1918). Nguồn: online-literature.com
Xem thêm
Lỗ thủng nhân cách
“Con vua không biết làm vua/ Con sãi ở chùa hỗn chúa lấn ngôi”
Xem thêm
Nhạt - Truyện ngắn Phan Duy
Một xã hội ê chề hiện ra sờ sờ trước mặt như một thằng câm khát khao được nói dù biết chắc là không thể, biết bao cay tủi bổ vào cuộc đời này một cách vô cảm. Thật ra, bản thân nó cũng từng tự lọc mình ra khỏi cái nhiễu nhương sậm màu bi đát.
Xem thêm
Rừng chưa yên tĩnh – Truyện ngắn Trần Quang Lộc
Phong cảnh rừng núi yên bình thoáng đãng như ăn sâu vào máu huyết người dân tộc rồi. Đi đâu, ở đâu, làm chức vụ gì, cuối cùng cũng quay về với núi rừng, sống với núi rừng, chết với núi rừng. Xa núi rừng một buổi cứ thấy nhớ!
Xem thêm
Đưa con về quê
Truyện ngắn của LÊ THANH HUỆ
Xem thêm
Chàng hoàng tử và cánh buồm nâu
Truyện ngắn của Đặng Đình Cung
Xem thêm
Con mèo đốm đen – Truyện ngắn Khuê Việt Trường
Chị gặp nó vào một buổi sáng, đêm hôm qua thành phố có cơn bão rớt, mưa suốt đêm, gió cứ gào qua phố làm chị không ngủ được.
Xem thêm