TIN TỨC
  • Truyện
  • Nhẫn – Truyện ngắn của Lệ Hằng

Nhẫn – Truyện ngắn của Lệ Hằng

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng:
mail facebook google pos stwis
96 lượt xem

Tiệc cưới sẽ bắt đầu vào lúc sáu giờ.

Tôi còn hơn một tiếng rưỡi đồng hồ để tháo chiếc nhẫn này ra. Nó đã thít lại vào ngón tay tôi lúc nào mà tôi chẳng hay, cho đến khi tôi thấy mình cần tháo nó. Tôi ước gì, ước gì, ước gì… mình đã thấy cần tháo nó ra sớm hơn chứ không phải lúc này. Thời gian thì vẫn cứ đang trôi đi trong khi tôi ngồi đây tháo nhẫn. Tôi xoay, và đẩy, và níu, và giật, ngón tay đã đỏ rưng rức nhưng tôi vẫn mắc kẹt trong chiếc nhẫn của mình. Vô dụng. Không thể kéo nó ra được. Càng kéo ra càng thít vào thì phải. Chết tiệt, nó ôm lấy ngón tay tôi như một lời nguyền.

Minh họa Hoàng Báu

Nhưng sẽ không có lời nguyền nào cả. Không ai đủ quyền năng để làm điều đó. Giả sử bùa chú hay lời nguyền là thứ có thật đi nữa thì chúng cũng vô hiệu với tôi, ít nhất là trong lúc này. Tôi biết mình có tự do và tôi cũng biết mình muốn gì. Tôi vào phòng tắm đổ một ít nước giặt ra thau rồi thọc tay vào. Mùi nước giặt xông vào mũi quá đậm và nồng, bàn tay đã cảm thấy sự trơn nhẫy, các ngón tay thì mềm. Vậy mà chiếc nhẫn vẫn không tuột ra. Tôi xoa xoa ngón tay, chiếc nhẫn đang trượt qua trượt lại nhưng không bức ra khỏi khớp vì phần da vừa dày vừa thô, nó xù lên như một bức tường thành vĩ đại. Thuở mười tám đôi mươi, tôi nhớ là bức tường này chưa tồn tại, bàn tay tôi các ngón nõn nà hình mũi viết, khớp tay thon mềm. Ngày ấy tôi chưa đeo nhẫn. Bây giờ thì tôi không thể gỡ nó ra. Bọt xà phòng cứ dày lên xốp lên mãi, bàn tay tôi cứ quẫy đạp tung toé như con cá trong cái bể chật hẹp, tôi biết cái bể không đủ sức dung chứa những mộng tưởng của con cá nữa rồi. Nó vẫy vùng điên loạn bắn hết cả bọt bèo lên tường và lên cơ thể tôi mà vẫn bất lực trước cái vòng tròn khép kín như con dấu niêm phong cuộc đời tôi, một lần cho mãi mãi này.

Nhưng sẽ không có con dấu nào hay sự niêm phong nào như thế cả. Đừng nói là một chiếc nhẫn, nếu bây giờ có tới mười chiếc nhẫn thì tôi cũng phá cho bằng hết. Tôi đổ ập thau nước rồi bước ra. Tôi đã biết mình phải làm gì. Tôi sẽ bẻ cái nhẫn này ra, chỉ cần một cái kìm nhỏ và tôi chắc là tôi sẽ tìm thấy nó ở nhà kho. Tôi nghe thấy có tiếng gọi tôi khi tôi bước ra khỏi phòng, loáng thoáng một lời nhắc nhở thì phải nhưng tôi mặc kệ, bây giờ tôi không nghe gì cả, đừng ai gọi tên tôi nữa, tôi không muốn nghe. Tôi muốn hét lên như thế nhưng mà tôi không hét, tôi lẳng lặng xuống nhà kho tìm cái kìm. Nó phải ở đây thôi và tôi thấy cái vòng tròn khó chịu trên ngón tay áp út của mình đứt làm hai, toang hoác. Nhưng mà hình ảnh này lại không làm tôi dễ chịu, dường như có gì đó bị vấp trong suy nghĩ của tôi. Hình ảnh cái nhẫn nứt ra, đứt ra toang hoác như điều mà tôi chắc chắn là sắp diễn ra làm tôi thấy không ổn. Chính xác là khó chịu. Tôi khó chịu vì tôi biết giá trị của nó. Nó là vàng, và nó quý, hẳn rồi. Nhưng có bấm đứt nó ra thì vàng vẫn là vàng mà. Tôi tự thuyết phục rồi ngồi xuống tìm tiếp. Nhưng mà tôi vẫn không muốn nó đứt ra toang hoác như thế. Tôi muốn nó phải tròn trịa y nguyên như lúc này. Tôi đứng dậy trở về phòng tìm điện thoại. Sốt ruột quá làm tôi quên mất nó.

Google chỉ cho tôi một cách vô cùng đơn giản. Tôi ra nhà bếp mở tủ lạnh lấy khay đá ra. Bây giờ thì tôi ngâm tay mình vào thau nước đá. Cách này chắc chắn thành công, người ta đã bảo thế. Bàn tay lạnh buốt làm tôi hưng phấn. Nó cần lạnh và lạnh thêm nữa, càng lạnh da sẽ càng co lại và cái nhẫn sẽ tuột ra. Mấy phút đã trôi qua, nước đá nổi lềnh bềnh, bàn tay tê buốt cóng lại như băng như không còn cảm giác gì nữa. Nhưng chết tiệt, nó bám như sam. Cái bức tường thành nơi khớp ngón tay sừng sững như không gì có thể vượt qua, có lẽ phải dùng dao xẻo nó đi thì mới được. Chỉ còn một tiếng nữa cho tôi. Vô vọng. Vô vọng thôi. Nhưng trong cơn vô vọng của mình tôi đã đổ nửa chai rửa chén Sunlight vào thau nước đá. Thật quá điên, bây giờ thì tôi lại phải rửa cho sạch cái thau. Tôi xả nước, mãi vẫn thấy mùi Sunlight nồng nặc. Có cái gì đó đang chống đối tôi. Nước giặt, nước rửa chén, nước đá và cái nhẫn chết tiệt này. Tôi cảm giác như môi mình sắp bật máu vì sự trì níu này.

“Keng.”

Âm thanh vang lên vỡ bung trống hoác. Tôi khựng lại. Định vị thứ mình vừa nghe. Rõ ràng đó là tiếng kim loại rớt xuống nền. Hẳn vậy. Nhưng tôi chưa nhìn thấy nó ở đâu. Tôi tìm quanh, vẫn chưa thấy. Nó không còn trên ngón tay tôi nữa. Tự do tuyệt đối cho ngón tay áp út. Nhưng tôi phải tìm nó. Tìm ra nó. Tìm cho ra nó. Tôi cúi xuống lần mò trong các ngách, các kẹt, các góc… Tôi tìm khắp nơi cho đến khi thấy đầu choáng váng như có những vệt màu vàng lấp loáng trước mặt.

Chỉ là ảo giác về thứ đã mất. Tôi nhìn xuống tay. Có một vết hằn. Chỗ đeo nhẫn thịt lún vào trong thành một vòng tròn trắng bệch, y chang chiếc nhẫn. Không được rồi. Tôi mát-xa chỗ ngón tay đeo nhẫn ấy, xoa đi xoa lại cho da đàn hồi rồi bôi một lớp kem dưỡng. Tôi làm tới làm lui hết thứ này sang thứ khác nhưng không cách chi xóa vết hằn đi được. Thực ra tôi biết là không thể được trong lúc này. Nó như một vết thương hay là cái gì đó đại loại thế và cần có thời gian mới chữa lành được. Cũng có thể là không bao giờ ngón tay về lại như lúc ban đầu, ngày chưa đeo nhẫn. Nhưng tôi không còn thời gian nữa rồi. Tôi phải đi thôi.

***

Trời lắc rắc mưa khi tôi đến nhà hàng tiệc cưới ghi trong tấm thiệp.

Hơi trễ hơn tôi dự tính nhưng tôi phải tìm WC ngay. Trong chiếc xắc nhỏ, màn hình điện thoại nhấp nháy. Tôi biết là ai đang nhắn cho mình nhưng không đọc vội. Tôi soạn nhanh lấy ra cây son dặm lại một chút sắc hồng trên môi. Rồi mi nữa, tôi nhắm mắt mở mắt mấy lần chuốt lại hai hàng mi, nó đã cong vút lên đầy kiêu hãnh nhờ cây chuốt mi vừa mới sắm. Chỉnh lại chiếc cúp ngực, siết vòng eo một chút, hất mái tóc sang một bên, tôi tự tin cầm điện thoại lên đọc. Tôi nấn ná lại trước gương soi thêm chút nữa và lại thấy vết hằn trên ngón tay áp út của mình. Không thể lẩn tránh nó dù chỉ là thoang thoáng qua gương. Mà dù là không soi gương đi nữa thì tôi vẫn thấy không thoải mái, tôi biết nó ở đó và tôi đã xoa chỗ đeo nhẫn ấy tới mấy lần khi đi từ chỗ để xe tới hôn trường. Bây giờ thì tôi thấy ngón tay mình ngứa ngáy khó chịu. Nhưng bên trong tiếng nhạc xập xình và tôi phải đi thôi vì có người đang đợi.

Tôi nhìn ra ngay người đang chờ mình, không hẳn vì người ấy báo trước chỗ ngồi cho tôi mà vì bộ vét anh mặc là chính tôi đã chọn, tôi nhìn ra ngay lập tức. Tim tôi bắt đầu loạn nhịp. Tôi đang yêu một người đàn ông và tôi là một phụ nữ, một phụ nữ đúng nghĩa theo cách nhìn của xã hội nhưng tôi cố thế nào cũng không thể nhìn anh như một người đàn ông đã vào tuổi gọi là trung niên vì tôi yêu anh với trái tim của nàng thơ mười sáu. Tuổi trăng rằm, tuổi đẹp nhất và anh vẫn gọi tôi là cô bé của anh, một tiếng cô bé, hai tiếng cô bé làm tôi tan chảy trên từng dòng tin nhắn. Nhưng hôm nay, sau bữa tiệc này, chúng tôi sẽ đi xa hơn. Xa đến đâu tôi không biết. Anh bảo là đến tận cùng của tình yêu.

Tôi ngồi xuống ở chiếc ghế anh chọn cho tôi, đê mê trong mùi nước hoa thoảng thoảng phát ra mỗi khi anh nghiêng qua lịch sự hỏi tôi điều gì đó. Tôi đã hình dung về nó bao nhiêu lần rồi, và tôi đã biết là mình sẽ thích cái mùi này ngay từ hôm anh kể về nó. Người phục vụ mang ra vài thứ và tôi sực tỉnh khỏi cơn mê. Giờ tôi mới thấy trong bàn toàn người lạ và anh cũng thật tinh ý khi chọn cho chúng tôi một chiếc bàn ở góc khuất và hai cái ghế gần nhau. Tôi hít thở sâu, cơ thể bắt đầu giãn ra thư thái. Tôi cảm thấy hơi thở và cả cơ mặt của tôi nữa cũng bắt đầu tự nhiên thư thái. Đặc biệt là ánh mắt của tôi, nó rất hồn nhiên, tôi nghĩ thế, khi bắt đầu nhìn ngó xung quanh với sự phấn khích như đây là lần đầu tôi đi ăn tiệc cưới hoặc là nhìn anh với tất cả nỗi e thẹn của lần đầu say nắng. Anh nhìn tôi cũng ngọt ngào như thế. Anh vẫn nói tôi là đầu, là cuối và là mãi mãi. Tôi chẳng bao giờ thắc mắc mãi mãi là bao xa, tôi chỉ biết tôi không còn biết tuổi của mình khi cùng anh nữa. Như lúc này đây, tôi là cô gái nhỏ bên người yêu như tôi đã từng rất nhiều năm về trước, khi tôi chưa đeo chiếc nhẫn nào vào ngón tay áp út. Bất giác, tôi nghĩ về chiếc nhẫn chưa tìm lại được và vết hằn trên ngón tay áp út. Cảm giác này không hề dễ chịu. Nếu không dừng lại nó sẽ làm tôi thấy ngứa ở tay mình, chỗ tôi vừa lột chiếc nhẫn ra ấy. Tôi gạt phắt nó đi khi trên sân khấu nổi lên tiếng nhạc, cô dâu chú rể tiến vào hôn trường.

Âm thanh phát ra rất lớn và rộn ràng, đèn trong phòng nhiều chỗ được tắt đi, hôn trường chuyển sang trạng thái lung linh huyền ảo và hướng sự chú ý vào sân khấu. Anh vuốt tóc tôi trong khi tôi tập trung nhìn lên sân khấu. Tôi biết và ngồi im. Tôi nghĩ là mình sẽ ngồi im như thế cho đến khi đèn bật lại. Vài nghi thức sáo rỗng đã xong, như tất thảy đám cưới khác trong các nhà hàng tiệc cưới. Đèn sáng trở lại và bữa tiệc trên bàn thực sự bắt đầu. Tôi vừa chiêm ngưỡng bữa tiệc vừa mong nó chóng qua. Trên sân khấu, cô dâu chú rể vừa được mời lên lại. Họ sẽ hát. Cả hôn trường vỗ tay. Bài hát ngọt ngào như kết ước của họ. Bài hát chỉ là mấy câu thề nguyền thôi, lặp đi lặp lại. Nó lặp đi lặp lại từ đầu đến cuối nghe muốn điên luôn. Đến nỗi lúc cô dâu chú rể đã hát xong, lúc anh cho tay xuống bàn nhẹ nhàng đặt lên đùi tôi trong đầu tôi vẫn oang oang lời bài hát.

Tôi biết bài hát này, tôi thuộc bài hát này, tôi đã từng hát bài hát này. Và năm ấy, khi tôi hai mươi tư, tôi đã bước vào thánh đường với một chàng trai, tôi dõng dạc thề nguyền nhận người ấy làm chồng để bên nhau khi thịnh vượng hay lúc gian nan, khi bệnh hoạn hay lúc bình an để yêu thương và tôn trọng người ấy suốt đời tôi. Tôi hiểu suốt đời không phải là một ngày hay một năm, suốt đời là kiên trì bên nhau, từng ngày một và mỗi một ngày. Và tôi hạnh phúc đứng đối diện bờ vai to lớn của chồng mình khi chiếc nhẫn từ từ trượt qua ngón tay áp út của tôi. Chiếc nhẫn mà tôi vừa cởi ra để giải thoát cho ngón tay của mình. Nhưng nó để lại một vết hằn rất sâu, nó khiến tôi thấy ngứa. Nó cứ nhắc tôi về cảm giác trống trải nơi bàn tay. Và về một sự mất mát.

Tôi rùng mình. Một cơn rùng mình ớn lạnh như kiểu người ta trúng gió độc. Bàn tay của anh đang âu yếm trên đùi tôi. Tôi đưa tay xuống định cầm tay anh đặt đi chỗ khác nhưng anh quá nhanh, anh cầm tay tôi trước và mân mê đôi bàn tay của tôi. Anh mân mê khắp các ngón tay, rồi mu bàn tay, từ ngoài tiến vào trong, lòng bàn tay, các lóng tay… Toàn thân tôi đóng băng, tôi không hiểu mình đang trải qua chuyện gì nữa. Anh đang chạm vào vết hằn trên ngón tay áp út của tôi. Vết hằn thật rõ ràng, nó lõm xuống. Sự lưu dấu của thời gian, tôi nghĩ. Đúng rồi, thời gian của chúng tôi lưu dấu trên vết hằn ấy và chiếc nhẫn đã làm cho nó ngày một sâu thêm. Bây giờ thì nó nổi ngứa khi tôi tống chiếc nhẫn ra, có lẽ nó không quen với sự trống trải. Nó ngứa hơn khi anh chạm vào đó. Nó ngứa điên cuồng khi anh mân mê trong sự cố ý của mình. Thực sự là rất ngứa, tôi đã phải gồng mình lại nhưng người đàn ông đang mân mê tay tôi không biết. Anh ta không biết cảm giác của tôi. Anh ta không biết gì về tôi cả. Anh ta cứ nhẹ nhàng làm cho chỗ đeo nhẫn ấy phát điên lên, nó chích chọt nó cào cấu tâm can tôi ruột gan tôi. Tôi giật mạnh bứt tay mình ra khỏi bàn tay xa lạ ấy, chạy khỏi hôn trường giữa cơn dông.

***

Tôi về đến nhà thì người ướt nhẹp dù đã trùm áo mưa. Tôi rất mệt, có lẽ tôi thực sự trúng gió độc. Tôi nằm trên giường, trong đôi mắt nhoè đi của tôi có người đàn ông ngồi xe lăn đang tiến về phía tôi để đưa cho tôi cái nhiệt kế. Đang sốt không được đắp chăn thế. Anh nói rồi với tay kéo cái chăn xuống ngang bụng tôi sau khi xem nhiệt độ.

Rồi anh móc trong túi ra chiếc nhẫn bảo là thấy nó ở trong góc, bên tủ lạnh.

“Nhẫn”, tôi nói, “có lẽ bữa nay em không cần đeo nó nữa đâu.”

“Nhẫn chỉ là nhẫn thôi. Những gì em nghĩ về nó mới quan trọng.”

Lệ Hằng/Văn Nghệ Thái Nguyên

 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Thằng Bờm có cái nhà cao… – Truyện ngắn Chinh Văn
 Gọi lão bằng thằng, cả làng này ai mà dám thế? Chỉ trừ duy nhất một người: Ông già vợ lão: Ông Tám Trọng, ngoài ra gặp lão ai cũng chào “ông năm”, “chú năm” dù đằng sau tiếng chào không có vẻ gì kính cẩn.
Xem thêm
Hoàng Phủ Ngọc Tường: Chú dế rong chơi
Sau khi rời xa cõi tạm để lại rất nhiều tiếc nuối cho người yêu thích văn chương, mới đây NXB Trẻ đã cho ra mắt 3 tập sách gồm những bút ký, nhàn đàm, thơ ca đặc sắc của nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường như một cơ hội để nhớ đến ông.
Xem thêm
Ngủ giữa trùng sơn – Truyện ngắn của Lê Vũ Trường Giang
Tôi đã bị mê hoặc ngay phút đầu khi thấy lăng Gia Long. Những câu chuyện bí ẩn liên quan đến nơi an táng thật sự của nhà vua, những bí mật trong chốn cung đình đã hấp dẫn, thôi thúc tôi ngồi vào bàn và viết trong gần một tháng trời. Khi ngừng bút, tôi chợt có ước ao được một đêm ngắm trăng thưởng rượu cùng bạn hiền trên Thiên Thọ, bên cung khuyết, bên lăng tẩm im lìm giữa trập trùng núi non, mênh mang sông nước.
Xem thêm
Viên đạn ngọt – Truyện ngắn của Trần Quỳnh Nga
Tùy lặng yên. Trước mắt anh cảnh và người tưởng chừng như thân quen giờ đều trở nên xa lạ. Anh vẫn thường gặp trong giấc mơ của anh dòng sông Gấm trong đêm mùa đông sâu hun hút. Đồng đội anh phải níu vào chiếc dây thừng dài nối hai bên bờ để bơi qua sông trong cái rét tê người, càng không thể quên được khe Ve khi cả tiểu đội chỉ còn lại hai đứa cùng nhau chụm đầu ăn bữa cháo cuối cùng cạnh con khe nồng nặc mùi thuốc hóa học.
Xem thêm
Bí mật của H’Loan – Truyện ngắn của Hồng Chiến
Giờ kiểm tra toán, học trò lặng im chăm chú vào bài vở của mình. Cô giáo H’Xíu ngồi quan sát học sinh làm bài lòng vui vui. Cuối tháng tư rồi, chẳng còn mấy tuần nữa năm học sẽ kết thúc, lớp 3A của cô được nghỉ hè trước khi bước vào năm học mới và chắc chắn có thêm tấm giấy khen treo lên tường lớp học ghi nhận công lao của cô và trò sau một năm phấn đấu. Những gương mặt thơ ngây, thông minh và dễ thương ngày hai buổi đến trường đã trở thành niềm vui, niềm tự hào của chính cô – người mẹ thứ hai của các em.
Xem thêm
Chảy đi sông ơi – Truyện ngắn Nguyễn Huy Thiệp
Tất cả những quang cảnh ấy và cảm giác ấy đều thật tuyệt vời. Tuyệt vời hơn nữa còn là truyền thuyết huyễn hoặc về con trâu đen ở khúc sông này. Những người đánh cá ban đêm quả quyết đã nhìn thấy nó. Nó thường xuất hiện vào lúc nửa đêm. Nó ở dưới đáy lòng sông lao lên mặt nước. Toàn thân bóng nhẫy, đôi sừng cao vút, mõm thở phì phì, con trâu phi trên mặt nước như phi trên cạn. Con trâu phì bọt, nước dãi của nó tựa như trứng cá. Nếu ai may mắn hớp được bọt ấy sẽ có sức lực phi thường, bơi lặn dưới nước giỏi như tôm cá.
Xem thêm
Con mèo của Foujta – Truyện ngắn của Nguyễn Quang Sáng
Nhân kỷ niệm 100 năm ngày sinh nhà danh họa Foujita, người con của đất nước Phù Tang, những nhà chơi tranh, mua bán tranh trên thế giới đã nháo nhào chạy săn lùng tranh của Foujita. Dò theo bước đường phiêu lưu của ông, giới sành tranh biết rằng ở Việt Nam đang còn vài bức của ông. Từ Mỹ, từ Pháp, từ Úc, từ Canada… bằng thư hoặc bằng điện, họ gửi về những nhà mua bán tranh ở Việt Nam, bằng mọi giá phải tìm mua cho được tranh của Foujita, đặc biệt là tranh con mèo. Trên thế giới, họa sĩ nào cũng có một nét độc đáo, mang theo dấu ấn tài nghệ của mình. Nét độc đáo của Foujita là nét vẽ con mèo.
Xem thêm
Vợ chồng nhà Phó Nhọt – Truyện ngắn của Vũ Hùng
Tui dám khinh các ông nhân viên hành chánh cấp xã dưới chế độ cũ bởi không biết học hành, chữ nghĩa thế nào mà tên tuổi của công dân cứ làm sai be bét, dở khóc dở cười. Không phải chỉ mỗi thầy Dài đâu nghen mà cả thằng bạn thân của tui ở làng Tây Trù cũng chung số phận như vậy!
Xem thêm
Nụ hôn màu lửa – Truyện ngắn của Lại Văn Long
Thành phố thay đổi đến ngỡ ngàng. Những con đường trung tâm ngày thường đông nghịt, đêm lấp lánh muôn màu ánh sáng từ dòng xe cộ bất tận, giờ thênh thang, trống trải. Những tòa nhà bị giăng dây như những gã khổng lồ bị xiềng chân bức bí; những giao lộ lù lù barie, lều dã chiến được kiểm soát bởi công an, quân đội, dân phòng…
Xem thêm
Pháo hoa cổ trấn – Truyện ngắn Tống Phước Bảo
Cô cúp điện thoại và nghe lòng mình trống rỗng một cách lạ kỳ! Đêm đó trong giấc mơ với xứ mây này. Cô mơ về một ngày hội trấn cổ với bập bùng lửa thiêng, trai gái đủ mọi sắc tộc từ những bản làng kéo về. Muông chim tụ hội ríu rít vang động thinh không. Mùa gió thổi tung những lời khấn cầu của dân bản. Gió thổi những cánh hoa đỏ bay phấp phới trên không trung rồi rơi xuống đất. Cô nhặt những cánh hoa hình trái tim lên. Những cánh hoa chợt tan vào tay cô.
Xem thêm
Ông Trời | Truyện ngắn của Đặng Chương Ngạn
Nguồn: Viết & Đọc chuyên đề Mùa Thu 2023.
Xem thêm
Bức nude thứ chín – Truyện ngắn của Tống Ngọc Hân
Cả hai đứa quỳ xuống! Hai kẻ tội đồ không mảnh vải che thân mặt tái mét không còn một giọt máu sụm gối xuống nền đá hoa lạnh băng.
Xem thêm
Kí ức của mèo đen – Truyện ngắn của Nguyễn Đăng Khương
Nơi tôi sống là nhà kho hẹp sau dãy nhà lớn chứa nhiều sách báo cũ của thế kỷ trước mà chủ nhân của tôi vì bận việc công chức nên ít có thời gian để mắt tới. Tôi thường vuốt râu cười khì “chủ nhà ta là nhà thơ ba xu”.
Xem thêm
Tiếng mõ trong ngõ cụt - Truyện ngắn Kim Uyên
Trước đây, vợ lão Nam thường tụng kinh gõ mõ hai lần trong tháng, vào sáng mồng một và ngày rằm. Đầu năm nay nhân ngày rằm tháng giêng mụ mời một thầy chùa về làm lễ lớn, sau ngày đó mụ Nhung chăm tụng kinh hơn. Việc này khiến mọi người trong khu ngõ cụt không hài lòng, đặc biệt là các nhà liền kề với nhà lão Nam vì tiếng gõ công cốc nổi lên lúc năm giờ sáng.
Xem thêm
Bài điếu văn của lão Tân - Truyện ngắn Kim Uyên
Lão Tân thấy nhà đám náo động thì đứng dậy thất thểu ra về. Vừa đi lão vừa suy nghĩ căng thẳng lắm, lão chưa biết viết thế nào để hoàn thành bài điếu văn về ông chủ tịch cho em trai đọc vào lúc di quan sáng mai.
Xem thêm
Chạm mặt voi rừng - Truyện ngắn của Hồng Chiến
Những cơn gió trong rừng già bao giờ cũng khác với cơn gió bình thường. Trước khi đưa bàn tay mát rượi mơn man lên làn da, mái tóc chúng ta, gió thể hiện vũ khúc của mình bằng tiếng reo ầm ĩ như có hằng trăm, hằng ngàn con nai cùng chạy, làm các cành cây nghiêng ngã, xô đập vào nhau rầm rầm.
Xem thêm
Hai người mẹ | Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Truyện hay về người mẹ Việt Nam
Xem thêm
Bắt cá trên cao nguyên - Truyện ngắn của Hồng Chiến
H’Lê làm lớp trưởng lớp 9A1, người dân tộc Êđê có nước da bánh mật, mặt trái xoan, tóc xoăn tự nhiên tạo nên một vẻ đẹp huyền bí. H’Lê học cùng lớp nhưng hơn Thanh một tuổi, người rắn chắc, khỏe mạnh ra dáng một thiếu nữ. Còn Thanh sinh ra, lớn lên ở ngoại ô thành phố, quanh năm nghe tiếng gầm của sóng biển.
Xem thêm
Bản năng kép - Truyện ngắn Phùng Phương Quý
Ta nắm tay đấm vào đầu để nhớ lại. Đuổi ngay cái dự án khu công nghiệp ra khỏi bộ nhớ. Mười phần trăm là cái gì. Mười lăm phần trăm cũng chả là cái gì. Lại hai mươi à? Cút xéo ngay cái phần trăm hoa hồng của chúng mày. Tao đếch cần! Tao thích bia hơi, thích tăng gô...
Xem thêm
Fukushima: Thảm họa vẫn còn tiếp diễn
Ba đang ngồi đọc lại những trang viết về cuộc trò chuyện của cha con mình từ bấy đến nay. Và ngẫm ngợi lại những gì đã xảy ra trong chuyến Đông Du định mệnh.
Xem thêm