TIN TỨC
  • Truyện
  • Thẻ nhà văn | Bích Ngân

Thẻ nhà văn | Bích Ngân

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2023-08-11 13:00:34
mail facebook google pos stwis
1181 lượt xem


(Mời clik vào biểu tượng trên đây để truy cập chuyên mục)

Truyện hài hước của BÍCH NGÂN

Thực lòng tôi muốn giấu nhẹm chuyện này. Bởi khi nghe chắc gì có người tin. Họ cho tôi phịa rồi nhún vai: “Hơn một trăm người đoạt giải Nobel văn chương, thử hỏi có ai lận trong túi cái Thẻ nhà văn”. Rồi họ ngạc nhiên mà hỏi: “Cái Thẻ nhà văn đó thì được cái lộc thực gì?”

 Được cái lộc thực gì từ cái Thẻ nhà văn? Câu hỏi được liên tục hỏi. Hỏi khi tiết trời cuối đông buốt lạnh, lúc rục rịch mùa xét các loại giải văn chương và xét kết nạp hội viên vào cái Hội đã kéo dài danh sách ngót nghét tới con số có bốn chữ số, cho đến khi ấm áp sang xuân, đào bung mai nở, là lúc các tân hội viên hăm hở đón nhận cái Thẻ nhà văn trong rộn ràng chúc tụng.

“Cái lộc thực” tròn méo, to nhỏ, nặng nhẹ, dày mỏng, màu sắc, hương vị… ra làm sao, chẳng bao giờ có câu trả lời rõ ràng. Chỉ nghe úp mở thông tin “Cả ngàn lá đơn xin vào Hội, vẫn đang nằm chờ!”.

Kiểu thông tin thiếu thông tin và chưa hẳn là thông tin đó kích thích trí tưởng tượng của thiên hạ về “cái lộc thực” tuy không dạng, không hình, không lượng; cũng không có một giá trị cụ thể cả tinh thần lẫn vật chất, lại có sức mê hoặc đến kinh hồn.

 Sức mê hoặc đó, suýt làm tôi toi mạng.

Ai nghĩ tôi phịa thì có thể rón rén phục kích quanh nơi các thành viên Hội đồng thơ tá túc trong mấy ngày họp bàn xét và bỏ phiếu cho các ứng cử viên ngành thơ xin gia nhập vào Hội nghề nghiệp, và “cái lộc thực” mơ hồ đó lại có sức hút khiến… cả bao cổ phiếu của VinCroup, xem ra chưa là cái đinh gì so với sức nặng của cái “Thẻ nhà văn”.

Còn ai tin tôi thì khôn hồn đừng lảng vảng quanh khu vực mà các thành viên của Hội đồng thơ phập phồng trú ẩn trong mấy ngày lưu lại thủ đô trong mùa… bỏ phiếu.

Tôi là kẻ hiếm hoi trên dải đất của cường quốc thơ ca này không có khả năng làm thơ, nên hẳn nhiên không phải là thành viên của hội đồng thơ. Tôi cũng không có cơ may để được biết và thân thiết đến độ cặp kè với bất kỳ một thành viên nào của Hội đồng thơ.

Không may cho tôi là đi cùng một chuyến bay với một vài người là thành viên của Hội đồng thơ và nghỉ cùng một nhà khách với họ.

Cái xui rủi tiếp theo là tôi lại nghỉ cạnh phòng nhà thơ Thi Thi, một nhà thơ mà tên tuổi từ lâu đã vượt khỏi miệt đồng bằng và đang là một thành viên sáng giá cũng như các thành viên sáng giá khác của Hội đồng thơ.

Đêm đầu tiên ở Hà Nội, người nào cũng í ới hẹn hò. Hẹn bè bạn. Hẹn tình nhân. Hay cố moi trong ký ức một hình bóng mơ hồ nào đó. Và kẻ không rõ nhân ảnh bao giờ cũng là cố nhân. Ai không có tình mới lẫn tình cũ thì vào quán nhậu ồn ào hay lặng lẽ uống tách cà phê nóng hay ly rượu ấm ngắm mặt hồ buôn buốt sương đêm.

Tôi vừa có tình nhân lại không quên cố nhân, lại vừa ghiền cà phê và chưa cai được rượu nên về muộn.

Ra khỏi taxi, bịn rịn nói lời tạm biệt với tình cũ, âu yếm siết chặt tay tình mới rồi co ro trong áo khoác.

Mới bước được mấy bước, thì từ một gốc cây lòa xòa bóng tối, hai bóng đen nhảy xổ vào tôi. Liền theo đó, hai cánh tay tôi bị kẹp chặt:

-  Chị là nhà thơ Thi Thi?

-  Không, tôi không phải là nhà thơ Thi Thi

- Tôi vừa nghe chị nói tiếng Nam. Chị đúng là nhà thơ Thi Thi…

-  Không, tôi không phải…

Một trong hai người mà tôi kịp nhận ra là một gã đàn ông mũ sùm sụp, áo lông dày, nhanh như chớp, giằng lấy cái ví trong tay tôi. Và nhanh hơn chớp, gã mở ví, lục lọi. Tôi muốn la lên: “Cướp…cướp…” nhưng hai cái hàm tôi bị cái lạnh, cái sợ làm tê cứng. Thôi thì, của đi thay người...

Té ra, gã áo khoác kềnh càng không lấy tiền mà chỉ rút cái “Thẻ căn cước” của tôi ra, vội bật đèn điện thoại sắm soi. Cùng một lúc cả hai gã cùng bật ra một câu hỏi:

- Vậy nhà thơ Thi Thi chừng nào về?

Hai tiếng “nhà thơ” từ miệng hai kẻ lạ mặt nghe trang trọng như được xướng lên ở một đền đài nào đó chớ không phải nơi nhập nhoạng khuya khoắt dưới lùm cây. 

Thì ra, họ mai phục để túm lấy nhà thơ Thi Thi, thành viên Hội đồng thơ, người mà họ biết tiếng, biết tên nhưng chưa biết mặt. Tôi lúng búng:

- Chắc…chắc… sắp về…

Thoát khỏi hai kẻ mai phục, tim tôi vẫn đập loạn xạ. Vốn di chứng từ năm lần thất tình, bảy lần tình phụ và vô số lần tương tư nên trái tim trong lòng ngực tôi phập phều thiếu máu.

Tôi hãi hùng nhìn quanh. Hình như quanh những gốc cây dọc theo lối đi dẫn tới nhà khách cũng lố nhố những bóng đen. Như bị ma đuổi, tôi lấp vấp chạy, lấp vấp bường vào nhà khách.

Đến được chỗ tiếp tân, tôi hào hễn: “Cho tôi…chìa khóa…phòng…số…”. Tôi chưa dứt lời, từ chỗ ghế salon cách đó chừng bảy mét, một người đàn ông tóc hoa râm, mắt kính lấp lóa, mặc vest xám, cà vạt đỏ, tay xách cặp da nâu bóng, đứng phắt dậy, tiến về phía tôi:

- Chị là nhà thơ Thi Thi?

Cùng lúc đó, lối đi ra từ phòng vệ sinh, một người đàn bà béo tốt, phấn son hực hở, áo váy óng ánh, tay xách cái túi căng phồng đang nện gót phồm phộp hướng về phía tôi:

- Chị là nhà thơ Thi Thi?

Không đủ sức trả lời, tôi chỉ còn chút tỉnh táo ấn đầu ngón tay vào nút mở cửa thang máy.

Tôi chui ngay vào thang máy và giữ chặt ngón tay ở nút đóng cửa.

Thang máy dừng ở tầng 5.  

Vừa bước khỏi thang máy, tôi chạm mặt một mỹ nhân. Nàng xán lại tôi:

- Ôi, chị yêu…Em đợi ở cửa phòng chị từ lúc tối đến giờ…

Tôi hụt hơi, lắp bắp:

- Tôi…tôi không phải… không phải là… là… Thi Thi…

Mỹ nhân dạng chân, cản lối:

- Chị đừng có mà lừa em! Em đã in 6 tập thơ. 5 lần ra mắt hoành tráng, lần nào cũng được lên báo, lên truyền hình, lần nào cũng được các nhà phê bình khen ngợi hết lời… Em là người biết ơn và biết trả ơn… Em chỉ cần chị cho em xin một phiếu để em bước lên đẳng cấp tinh hoa của những người làm thơ…

Tai tôi lùng bùng. Mùi nước hoa, mùi keo vuốt tóc, mùi mascara chuốt mi, mùi phấn, mùi son, mùi hơi thở và tiếng nói từng tràng, từng tràng… như không phải từ đôi môi đỏ mọng liên tục khép mở mà từ nòng đại liên, đang nã thẳng vào tôi.

Như kẻ trúng đạn, tôi không thở được nữa.

“Cái lộc thực” lờ mờ trước mắt tôi không tròn không méo không to không nhỏ mà bung xòe thành đám mây, bềnh bồng, bềnh bồng.

Đám mây ấy nhắc tôi lên, lên cao, cao mãi cho tới khi màn nhĩ tôi như bị chọc thủng bởi những hồi còi cứu thương. 

Thủ Đức, ngày 27.10.19

(Truyện đã đăng Tuổi Trẻ Cười)

Bài viết liên quan

Xem thêm
Bến nguyện – Truyện ngắn của Ninh Giang Thu Cúc
Bước chậm chậm, Dã Quỳ để mặc cho làn mưa bụi hắt vào mặt những sợi nước li ti mát lạnh, gió xuân mơn man vuốt nhẹ từng lọn tóc thả hững hờ trên đôi vai tròn trịa, chiếc áo dài bằng lụa màu tím than ôm sít sao dáng vóc gợi cảm của người thiếu phụ.
Xem thêm
Quy cố hương - truyện ngắn Châu Đăng Khoa
Để anh nhớ xem. Mẹ vẫn gọi là loài trên cạn em à. Tín hiệu mẹ cài trong đầu mình đó, em tìm lại xem. Gọi gì cũng được, mình cứ gọi theo tổ tiên thôi.
Xem thêm
Người của buôn làng - truyện ngắn của Phạm Minh Mẫn
Rút từ tập truyện ngắn GIẢI NOBEL THỨ BẢY của tác giả.
Xem thêm
Cô bé có đôi bàn tay kỳ diệu
Nguồn: Mẹ - tập truyện ngắn của Lê Thanh Huệ, Nhà xuất bản Công an nhân dân, in năm 1997; trang 221.
Xem thêm
“Ông Ba Hay” – Truyện ngắn của Phan Đức Nam
“ÔngBa Hay” – Truyện ngắn của Phan Đức Nam
Xem thêm
Những trang sách cũ
Mẹ tôi kể là trong ngày sinh nhật đầu tiên, gia đình đã bày trước mắt tôi một cây bút, một quyển sách, một tờ giấy bạc, một chiếc hàn thử biểu và một cái muổng gỗ dùng để nấu ăn. Chọn thứ nào sẽ là dự báo tương lai cho cuộc đời tôi.
Xem thêm
Làng Nủ thân thương
Tác giả Bỉ Hao tên thật là Nguyễn Phúc Bảo Huy sinh năm 2007 (17 tuổi), tại Đăk Lăk. Hiện đang là học sinh Trường Trung học phổ thông Krông Bông. Em viết truyện ngắn, bút ký, tản văn và cả sáng tác thơ. Có thể nói các tác phẩm của em đang được ví như một viên ngọc nhỏ thô sơ còn cần thời gian gọt dũa, mài sáng, nhưng tôi tin rằng, trong thời gian tới, khi ở tuổi trưởng thành, em sẽ tiến bộ nhiều hơn nữa. Văn chương TP.HCM trân trọng giới thiệu tản văn Làng Nủ thân của Bỉ Hao đến với bạn đọc.
Xem thêm
Bạn cấp ba – Truyện ngắn của Nguyễn Văn Phúc
Phòng đã tắt hết đèn, ánh sáng từ điện thoại chiếu vào mặt tôi, hắt sáng tạo thành cái bóng hình đầu người in trên tường. Đây! “Carl Jung” của tôi đây rồi, tôi cười như một thằng dở người giữa buổi tối tĩnh mịch, hiu hiu gió và tiếng ve hở chút lại réo lên.
Xem thêm
Những ngày nông nỗi - Truyện ngắn Thúy Dung
Con tàu to lớn cập bến Sầm Sơn, (nay là cảng cá Lạch Hới, phường Quảng Tiến, thành phố Sầm Sơn tỉnh Thanh Hóa), bước chân lên đất liền, Hiệp quá mệt mõi vì hành trình hơn một tuần lễ trên biển. Mặc dù chiếc tàu của Ba Lan rất to lớn nhưng lần đầu tiên ra biển quả là chới với, chưa hết hồi hộp. Cái cảnh tàu chồng chành, khi nó nghiêng bên phải, cả bạn con gái lăn qua, khi nghiêng bên trái, bọn con trai bị lăn lại thì say sóng là điều không tránh khỏi. Thậm chí, có vài em nhỏ sức yếu, không sống nổi khi lên được bờ.
Xem thêm
Đường vòng - Truyện ngắn
Nguồn: Để sống bình yên – tác giả Lê Thanh Huệ, Nhà xuất bản Phụ nữ
Xem thêm
Nơi Bão Đi Qua - VOV
Truyện Bích Ngân
Xem thêm
Miền gió - Truyện ngắn của Viên Kiều Nga
Từ trong góc khuất, một tên khủng bố nhắm bắn Ngạn vì cho rằng cô là “con mồi” đơn độc, yếu ớt nhất và không có khả năng phản kháng. Hắn giương họng súng hướng về phía cô và bắt đầu lên đạn. Dường như có một dự cảm không lành, Hoàng đột nhiên lao tới. Anh đứng chắn ở phía trước và ôm chầm lấy Ngạn. Bất chợt có tiếng súng nổ ở cự ly rất gần. Mọi thứ diễn ra chỉ trong vài tích tắc.
Xem thêm
Con trâu - Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Con trâu đủng đỉnh bước. Bình minh Đồng Tháp Mười mát lạnh. Hương tràm, hương thảo mộc hòa với gió quyện hơi nước sông Vàm Cỏ Tây mát lạnh. Con Khỏe vơ vội mấy nhánh cỏ ven đường đẫm sương đêm.
Xem thêm
Lứa đôi - Truyện ngắn Lê Thanh Huệ
Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Xem thêm
“Bến nước” cơ quan | Truyện ngắn Lại Văn Long
Tôi đang đứng trước gương trong nhà tắm rộng rãi, ốp đá Italia cầu kỳ với la bô, bồn cầu, bồn tắm nhập từ Nhật Bản có bộ điều khiển điện tử và máy nghe nhạc cực chuẩn, để tự vấn.
Xem thêm