- Truyện
- Con mèo đốm đen – Truyện ngắn Khuê Việt Trường
Con mèo đốm đen – Truyện ngắn Khuê Việt Trường
Chị gặp nó vào một buổi sáng, đêm hôm qua thành phố có cơn bão rớt, mưa suốt đêm, gió cứ gào qua phố làm chị không ngủ được.
Bệnh khó ngủ của chị có từ thời trẻ, đến bây giờ vẫn vậy, dẫu bây giờ chị chẳng phải cực khổ mưu sinh. Nhà có hàng tạp hóa nhỏ sau khi chị nghỉ dạy, đó là phần đất ngày xưa anh dùng để trồng hoa, nay xây thành cửa hàng nhỏ để buôn bán, chủ yếu để chị đi ra đi vô, để có người nói chuyện.Vì cả ngày anh ra khỏi nhà, mà căn nhà chỉ có hai vợ chồng, chị sẽ cảm thấy cô đơn.
Chị nói với anh là chị không thích nuôi mèo. Chị lý giải là mèo nó giống như mấy cô tiểu tam, cứ nũng nịu, ỏng ẹo thật là khó chịu. Nhưng trong căn nhà có một con vật gì đó vẫn vui hơn, dẫu nuôi chó hoặc mèo thì phải lo cho nó ăn, lo vệ sinh cho nó – nói chung là phải thêm bận rộn.
Cũng mấy lần anh có ý định ra các tiệm bán chó cảnh, mua cho chị một con, nhưng chị không chịu, chị bảo giống chó cảnh bên ngoài đẹp, nhưng rất ngu, ai cũng ẵm bồng, ai cũng vuốt ve được. Còn hồi xưa lâu lắc, nhà có nuôi con chó tên Bông, đặt tên như thế vì con chó trắng có nhiều đốm đen. Con Bông rất khôn, nó giữ nhà thì đố người lạ nào lọt vào được. Nhưng rồi một hôm nó bị bọn bắt chó trộm bả thuốc. Từ đó chị không nuôi thêm một con chó nào. Chị nói: “Mình nuôi con vật nào thì mình sẽ thương con vật đó, khi chứng kiến cảnh nó chết mình chịu không nổi”.
Buổi sáng chị mở cửa hàng tạp hóa nhỏ của mình. Choán ngay cửa hàng có một cây dừa cao vòi vói. Hồi anh chị vừa mua mảnh đất này, cây dừa vẫn chưa ra trái, nay thời gian trôi qua, nó đã cao và ra trái rất sai. Vài tháng lại có mấy người đi hái dừa dạo tới hái, họ hái tính công hoặc mua lại với giá rẻ để bỏ mối cho các vựa. Thường thì chị chọn cách tính công, sau đó đem dừa tặng cho nhà hàng xóm, mỗi nhà vài trái coi như là tạo tình thân xóm giềng. Cây dừa cao, mấy người hái dừa ngại leo, trái khô thỉnh thoảng rụng xuống mái tole như ai ném đá vào nhà. Anh bảo đợi hết mưa gió gọi bên Môi trường đô thị, nói họ chặt cây dừa chứ không khéo gây tai nạn cho người qua đường.
Cơn mưa đêm qua làm con đường đất trước nhà loang nước, dòng nước cứ từ nơi cao chảy xuống thấp tạo thành dòng. Con mèo cũng đã ướt cả lông, có thể nó đi lạc hoặc chủ nhân của nó bỏ rơi trong đêm. Con mèo co mình giống như một bao giấy ướt nép sát vào gốc dừa, nơi rễ dừa trồi lên. Nó không trốn được mưa, nhưng không thể đi đâu ngoài chỗ đang nằm. Nó đang run vì lạnh và chắc cũng vì đói.
Chị bắt gặp con mèo khi bước chân ra cửa nhìn trời, âm thanh meo meo rất yếu, yếu như tiếng của một giọt mưa rơi xuống hồ nước, tiếng kêu của một sinh linh bé nhỏ cần giúp đỡ. Phản xạ rất tự nhiên, chị đã cúi xuống, nâng con mèo nhỏ lên, nó nhỏ xíu chỉ vừa vặn trong bàn tay của chị.
Người ta bảo là trong cuộc đời có những phút giây hạnh ngộ, như chị gặp gỡ con mèo nhỏ buổi sáng hôm đó vậy, dẫu chị không thích nuôi mèo. Con mèo đã gặp may khi chị gặp nó, nó nhỏ xíu và liên tục kêu vì đói và lạnh. Chị lấy tấm vải sạch quấn cho nó, dùng máy sấy sưởi ấm và pha cho nó một ít sữa. Con mèo khi đó mới có cảm giác được che chở, ngủ thiếp đi.
Vậy mà đã 6 năm trôi qua, cây dừa cuối cùng cũng phải chặt để tránh dừa khô rụng gây tai nạn, con Miu (là tên con mèo) lớn nhanh, chắc nó không nhớ buổi sáng mưa đã thay đổi hoàn cảnh sống của nó. Nó bây giờ là một phần trong căn nhà của chị. Con Miu lúc đầu ăn cơm, lần lần ăn hạt mua về ở các tiệm bán thức ăn cho chó mèo. Nó kén ăn, ăn cả cá hộp và xúc xích, ăn từ tốn và khi nào đòi ăn thì cứ ngồi trước mặt chị, nhìn chị và kêu meo meo. Chị nói chuyện với nó, nó trả lời và dĩ nhiên chị không biết nó nói gì, nhưng chị nói có cảm giác như nó hiểu. Bảo vào nhà nó từ từ đi vào, gọi xuống bếp ăn là nó lẽo đẽo theo sau.
Nuôi mèo, chị phát hiện ra là nó giữ nhà còn hơn chó. Xóm có rất nhiều chó, những con chó tò mò đứng trước của hàng, nó chạy ra đuổi. Con mèo so với con chó nhỏ hơn nhiều, nhưng không có con chó nào không sợ, có thể bởi lúc đó móng chân nó đều mở ra, cào vào rất đau.
Con Miu đã trở thành một phần trong gia đình, nó là một con mèo lãng mạn. Buổi sáng nó nhảy qua cửa sổ ra ngồi trước sân nhà, nơi trồng rất nhiều loại cây, nào là sakê, nguyệt quế, hoa hồng đến cây hoàng yến quanh năm hoa nở vàng. Con Miu nằm lim dim đôi mắt, kệ những bông hoa vàng rơi quanh mình. Vào buổi tối, nó lại chọn ngay góc giường, nằm ngủ và chỉ cần chị bước xuống giường là nó đã thức dậy, chạy theo.
Cuộc sống là vậy đó, một sinh vật bé nhỏ đã trở thành một phần của gia đình. Chỉ là một con mèo hoang được nhặt trong buổi sáng, sau cơn mưa đã trở nên vui buồn không thể thiếu của gia đình chị. Nếu đến các nhà khác, chị thấy những con mèo cứ chạy ra hoặc đôi khi nhảy cả lên bàn ăn thì con Miu lại khác, khi có khách tới nhà, nó vội trốn vào một góc kín, chỉ ló đầu đưa mắt nhìn. Khi khách về, nó lại đi ra cửa ngó theo, để chắc chắn là khách đã đi. Khi cả nhà dọn cơm, nó ngồi dưới chân chị im lặng, như thể nó ngồi cùng cho đủ thành viên gia đình.
*
Chị có mỗi một đứa con gái, nó vào thành phố học và lập nghiệp ở đó, rồi bén duyên với một anh chàng học cùng trường. Con cái bây giờ lớn lên đều có đời riêng, chỉ thỉnh thoảng về thăm cha mẹ vào dịp nghỉ lễ hoặc Tết, rồi vội đi. Nó sắp sinh con đầu lòng, phải có mẹ bên cạnh. Ngày xưa, mỗi lần sắp sinh nở, con gái về nhà mẹ, nhưng bây giờ nó vẫn ở lại thành phố, bởi phương tiện ở đó tốt hơn quê nhà. Chị đi tàu hỏa vào với con, chị vẫn thích những chuyến tàu chạy chậm trải theo không gian sáng chiều, chị thích nhìn qua ô cửa con tàu để ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Anh bảo chị cứ vào lo cho con, anh vẫn quen ở nhà một mình, chị khỏi phải lo lắng điều gì. Chị dặn anh nhớ cho con Miu ăn, chị đã mua đủ hạt cho con Miu, anh khỏi phải lo. Rồi chị gọi taxi ra sân ga, chị chẳng thích cảnh tiễn đưa, tính chị vẫn thế. Con Miu như biết chị sắp đi xa, nó cứ chạy theo quấn quít bên chân chị, lấy cái đầu dụi vào chân, đó là cách biểu lộ cảm xúc của con vật.
Mùa này sân ga vắng khách, không có cảnh vội vàng chen lấn, đa phần chỉ là những người khách đi công việc, hành lý gọn gàng. Hành lý của chị cũng gọn gàng, chỉ là chiếc va-ly kéo nhỏ xinh xinh anh mua tặng chị trong chuyến đi du lịch nước ngoài cách đây một năm, nay mới có dịp dùng đến. Trong đó chỉ vài bộ quần áo thay đổi, bởi chị cũng chẳng cần ăn mặc đẹp làm gì, chị cũng chẳng có nhu cầu đi đây đi đó. Vả lại, thành phố cũng là ký ức của chị thời trẻ, hồi đó chị đi học sư phạm, chị quen những con phố và sự náo nhiệt ở đây, quen những khi rảnh ra nhà thờ Đức Bà chỉ để nhìn đàn chim bồ câu bay tung trong nắng sớm. Và dẫu thành phố bây giờ có thể đã thay đổi nhiều, nhưng ký ức của chị vẫn còn đó.
Toa của chị đi vắng, phòng của chị chỉ có một cậu sinh viên ở tầng trên, cậu bé chào chị rồi leo lên giường của mình, gắn tai nghe mở điện thoại xem phim. Còi tàu vọng lên, tiếng loa nhắc nhỏ mọi người tránh đường ray bảo đảm an toàn. Chị lấy điện thoại nhắn tin cho anh: “Tàu chạy rồi anh nhé”.
Ngay lúc đó, chị có cảm giác như một vật gì sà vào lòng mình. Chưa kịp nhìn thì chị đã nghe tiếng kêu của con Miu. Nó nhảy lên giường, nó nằm trong lòng chị. Không biết nó đi theo chị bằng cách nào và làm sao nó tới được đây?
Tàu bắt đầu chuyển bánh.
Theo Khuê Việt Trường/ Báo Thời Nay