TIN TỨC
  • Truyện
  • Con mèo đốm đen – Truyện ngắn Khuê Việt Trường

Con mèo đốm đen – Truyện ngắn Khuê Việt Trường

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng:
mail facebook google pos stwis
540 lượt xem

Chị gặp nó vào một buổi sáng, đêm hôm qua thành phố có cơn bão rớt, mưa suốt đêm, gió cứ gào qua phố làm chị không ngủ được.

Bệnh khó ngủ của chị có từ thời trẻ, đến bây giờ vẫn vậy, dẫu bây giờ chị chẳng phải cực khổ mưu sinh. Nhà có hàng tạp hóa nhỏ sau khi chị nghỉ dạy, đó là phần đất ngày xưa anh dùng để trồng hoa, nay xây thành cửa hàng nhỏ để buôn bán, chủ yếu để chị đi ra đi vô, để có người nói chuyện.Vì cả ngày anh ra khỏi nhà, mà căn nhà chỉ có hai vợ chồng, chị sẽ cảm thấy cô đơn.

Chị nói với anh là chị không thích nuôi mèo. Chị lý giải là mèo nó giống như mấy cô tiểu tam, cứ nũng nịu, ỏng ẹo thật là khó chịu. Nhưng trong căn nhà có một con vật gì đó vẫn vui hơn, dẫu nuôi chó hoặc mèo thì phải lo cho nó ăn, lo vệ sinh cho nó – nói chung là phải thêm bận rộn.

Cũng mấy lần anh có ý định ra các tiệm bán chó cảnh, mua cho chị một con, nhưng chị không chịu, chị bảo giống chó cảnh bên ngoài đẹp, nhưng rất ngu, ai cũng ẵm bồng, ai cũng vuốt ve được. Còn hồi xưa lâu lắc, nhà có nuôi con chó tên Bông, đặt tên như thế vì con chó trắng có nhiều đốm đen. Con Bông rất khôn, nó giữ nhà thì đố người lạ nào lọt vào được. Nhưng rồi một hôm nó bị bọn bắt chó trộm bả thuốc. Từ đó chị không nuôi thêm một con chó nào. Chị nói: “Mình nuôi con vật nào thì mình sẽ thương con vật đó, khi chứng kiến cảnh nó chết mình chịu không nổi”.

Buổi sáng chị mở cửa hàng tạp hóa nhỏ của mình. Choán ngay cửa hàng có một cây dừa cao vòi vói. Hồi anh chị vừa mua mảnh đất này, cây dừa vẫn chưa ra trái, nay thời gian trôi qua, nó đã cao và ra trái rất sai. Vài tháng lại có mấy người đi hái dừa dạo tới hái, họ hái tính công hoặc mua lại với giá rẻ để bỏ mối cho các vựa. Thường thì chị chọn cách tính công, sau đó đem dừa tặng cho nhà hàng xóm, mỗi nhà vài trái coi như là tạo tình thân xóm giềng. Cây dừa cao, mấy người hái dừa ngại leo, trái khô thỉnh thoảng rụng xuống mái tole như ai ném đá vào nhà. Anh bảo đợi hết mưa gió gọi bên Môi trường đô thị, nói họ chặt cây dừa chứ không khéo gây tai nạn cho người qua đường.

Cơn mưa đêm qua làm con đường đất trước nhà loang nước, dòng nước cứ từ nơi cao chảy xuống thấp tạo thành dòng. Con mèo cũng đã ướt cả lông, có thể nó đi lạc hoặc chủ nhân của nó bỏ rơi trong đêm. Con mèo co mình giống như một bao giấy ướt nép sát vào gốc dừa, nơi rễ dừa trồi lên. Nó không trốn được mưa, nhưng không thể đi đâu ngoài chỗ đang nằm. Nó đang run vì lạnh và chắc cũng vì đói.

Chị bắt gặp con mèo khi bước chân ra cửa nhìn trời, âm thanh meo meo rất yếu, yếu như tiếng của một giọt mưa rơi xuống hồ nước, tiếng kêu của một sinh linh bé nhỏ cần giúp đỡ. Phản xạ rất tự nhiên, chị đã cúi xuống, nâng con mèo nhỏ lên, nó nhỏ xíu chỉ vừa vặn trong bàn tay của chị.

Người ta bảo là trong cuộc đời có những phút giây hạnh ngộ, như chị gặp gỡ con mèo nhỏ buổi sáng hôm đó vậy, dẫu chị không thích nuôi mèo. Con mèo đã gặp may khi chị gặp nó, nó nhỏ xíu và liên tục kêu vì đói và lạnh. Chị lấy tấm vải sạch quấn cho nó, dùng máy sấy sưởi ấm và pha cho nó một ít sữa. Con mèo khi đó mới có cảm giác được che chở, ngủ thiếp đi.

Vậy mà đã 6 năm trôi qua, cây dừa cuối cùng cũng phải chặt để tránh dừa khô rụng gây tai nạn, con Miu (là tên con mèo) lớn nhanh, chắc nó không nhớ buổi sáng mưa đã thay đổi hoàn cảnh sống của nó. Nó bây giờ là một phần trong căn nhà của chị. Con Miu lúc đầu ăn cơm, lần lần ăn hạt mua về ở các tiệm bán thức ăn cho chó mèo. Nó kén ăn, ăn cả cá hộp và xúc xích, ăn từ tốn và khi nào đòi ăn thì cứ ngồi trước mặt chị, nhìn chị và kêu meo meo. Chị nói chuyện với nó, nó trả lời và dĩ nhiên chị không biết nó nói gì, nhưng chị nói có cảm giác như nó hiểu. Bảo vào nhà nó từ từ đi vào, gọi xuống bếp ăn là nó lẽo đẽo theo sau.

Nuôi mèo, chị phát hiện ra là nó giữ nhà còn hơn chó. Xóm có rất nhiều chó, những con chó tò mò đứng trước của hàng, nó chạy ra đuổi. Con mèo so với con chó nhỏ hơn nhiều, nhưng không có con chó nào không sợ, có thể bởi lúc đó móng chân nó đều mở ra, cào vào rất đau.

Con Miu đã trở thành một phần trong gia đình, nó là một con mèo lãng mạn. Buổi sáng nó nhảy qua cửa sổ ra ngồi trước sân nhà, nơi trồng rất nhiều loại cây, nào là sakê, nguyệt quế, hoa hồng đến cây hoàng yến quanh năm hoa nở vàng. Con Miu nằm lim dim đôi mắt, kệ những bông hoa vàng rơi quanh mình. Vào buổi tối, nó lại chọn ngay góc giường, nằm ngủ và chỉ cần chị bước xuống giường là nó đã thức dậy, chạy theo.

Cuộc sống là vậy đó, một sinh vật bé nhỏ đã trở thành một phần của gia đình. Chỉ là một con mèo hoang được nhặt trong buổi sáng, sau cơn mưa đã trở nên vui buồn không thể thiếu của gia đình chị. Nếu đến các nhà khác, chị thấy những con mèo cứ chạy ra hoặc đôi khi nhảy cả lên bàn ăn thì con Miu lại khác, khi có khách tới nhà, nó vội trốn vào một góc kín, chỉ ló đầu đưa mắt nhìn. Khi khách về, nó lại đi ra cửa ngó theo, để chắc chắn là khách đã đi. Khi cả nhà dọn cơm, nó ngồi dưới chân chị im lặng, như thể nó ngồi cùng cho đủ thành viên gia đình.

*

Chị có mỗi một đứa con gái, nó vào thành phố học và lập nghiệp ở đó, rồi bén duyên với một anh chàng học cùng trường. Con cái bây giờ lớn lên đều có đời riêng, chỉ thỉnh thoảng về thăm cha mẹ vào dịp nghỉ lễ hoặc Tết, rồi vội đi. Nó sắp sinh con đầu lòng, phải có mẹ bên cạnh. Ngày xưa, mỗi lần sắp sinh nở, con gái về nhà mẹ, nhưng bây giờ nó vẫn ở lại thành phố, bởi phương tiện ở đó tốt hơn quê nhà. Chị đi tàu hỏa vào với con, chị vẫn thích những chuyến tàu chạy chậm trải theo không gian sáng chiều, chị thích nhìn qua ô cửa con tàu để ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Anh bảo chị cứ vào lo cho con, anh vẫn quen ở nhà một mình, chị khỏi phải lo lắng điều gì. Chị dặn anh nhớ cho con Miu ăn, chị đã mua đủ hạt cho con Miu, anh khỏi phải lo. Rồi chị gọi taxi ra sân ga, chị chẳng thích cảnh tiễn đưa, tính chị vẫn thế. Con Miu như biết chị sắp đi xa, nó cứ chạy theo quấn quít bên chân chị, lấy cái đầu dụi vào chân, đó là cách biểu lộ cảm xúc của con vật.

Mùa này sân ga vắng khách, không có cảnh vội vàng chen lấn, đa phần chỉ là những người khách đi công việc, hành lý gọn gàng. Hành lý của chị cũng gọn gàng, chỉ là chiếc va-ly kéo nhỏ xinh xinh anh mua tặng chị trong chuyến đi du lịch nước ngoài cách đây một năm, nay mới có dịp dùng đến. Trong đó chỉ vài bộ quần áo thay đổi, bởi chị cũng chẳng cần ăn mặc đẹp làm gì, chị cũng chẳng có nhu cầu đi đây đi đó. Vả lại, thành phố cũng là ký ức của chị thời trẻ, hồi đó chị đi học sư phạm, chị quen những con phố và sự náo nhiệt ở đây, quen những khi rảnh ra nhà thờ Đức Bà chỉ để nhìn đàn chim bồ câu bay tung trong nắng sớm. Và dẫu thành phố bây giờ có thể đã thay đổi nhiều, nhưng ký ức của chị vẫn còn đó.

Toa của chị đi vắng, phòng của chị chỉ có một cậu sinh viên ở tầng trên, cậu bé chào chị rồi leo lên giường của mình, gắn tai nghe mở điện thoại xem phim. Còi tàu vọng lên, tiếng loa nhắc nhỏ mọi người tránh đường ray bảo đảm an toàn. Chị lấy điện thoại nhắn tin cho anh: “Tàu chạy rồi anh nhé”.

Ngay lúc đó, chị có cảm giác như một vật gì sà vào lòng mình. Chưa kịp nhìn thì chị đã nghe tiếng kêu của con Miu. Nó nhảy lên giường, nó nằm trong lòng chị. Không biết nó đi theo chị bằng cách nào và làm sao nó tới được đây?

Tàu bắt đầu chuyển bánh.

Theo Khuê Việt Trường/ Báo Thời Nay

Bài viết liên quan

Xem thêm
“Ông Ba Hay” – Truyện ngắn của Phan Đức Nam
“ÔngBa Hay” – Truyện ngắn của Phan Đức Nam
Xem thêm
Những trang sách cũ
Mẹ tôi kể là trong ngày sinh nhật đầu tiên, gia đình đã bày trước mắt tôi một cây bút, một quyển sách, một tờ giấy bạc, một chiếc hàn thử biểu và một cái muổng gỗ dùng để nấu ăn. Chọn thứ nào sẽ là dự báo tương lai cho cuộc đời tôi.
Xem thêm
Làng Nủ thân thương
Tác giả Bỉ Hao tên thật là Nguyễn Phúc Bảo Huy sinh năm 2007 (17 tuổi), tại Đăk Lăk. Hiện đang là học sinh Trường Trung học phổ thông Krông Bông. Em viết truyện ngắn, bút ký, tản văn và cả sáng tác thơ. Có thể nói các tác phẩm của em đang được ví như một viên ngọc nhỏ thô sơ còn cần thời gian gọt dũa, mài sáng, nhưng tôi tin rằng, trong thời gian tới, khi ở tuổi trưởng thành, em sẽ tiến bộ nhiều hơn nữa. Văn chương TP.HCM trân trọng giới thiệu tản văn Làng Nủ thân của Bỉ Hao đến với bạn đọc.
Xem thêm
Bạn cấp ba – Truyện ngắn của Nguyễn Văn Phúc
Phòng đã tắt hết đèn, ánh sáng từ điện thoại chiếu vào mặt tôi, hắt sáng tạo thành cái bóng hình đầu người in trên tường. Đây! “Carl Jung” của tôi đây rồi, tôi cười như một thằng dở người giữa buổi tối tĩnh mịch, hiu hiu gió và tiếng ve hở chút lại réo lên.
Xem thêm
Những ngày nông nỗi - Truyện ngắn Thúy Dung
Con tàu to lớn cập bến Sầm Sơn, (nay là cảng cá Lạch Hới, phường Quảng Tiến, thành phố Sầm Sơn tỉnh Thanh Hóa), bước chân lên đất liền, Hiệp quá mệt mõi vì hành trình hơn một tuần lễ trên biển. Mặc dù chiếc tàu của Ba Lan rất to lớn nhưng lần đầu tiên ra biển quả là chới với, chưa hết hồi hộp. Cái cảnh tàu chồng chành, khi nó nghiêng bên phải, cả bạn con gái lăn qua, khi nghiêng bên trái, bọn con trai bị lăn lại thì say sóng là điều không tránh khỏi. Thậm chí, có vài em nhỏ sức yếu, không sống nổi khi lên được bờ.
Xem thêm
Đường vòng - Truyện ngắn
Nguồn: Để sống bình yên – tác giả Lê Thanh Huệ, Nhà xuất bản Phụ nữ
Xem thêm
Nơi Bão Đi Qua - VOV
Truyện Bích Ngân
Xem thêm
Miền gió - Truyện ngắn của Viên Kiều Nga
Từ trong góc khuất, một tên khủng bố nhắm bắn Ngạn vì cho rằng cô là “con mồi” đơn độc, yếu ớt nhất và không có khả năng phản kháng. Hắn giương họng súng hướng về phía cô và bắt đầu lên đạn. Dường như có một dự cảm không lành, Hoàng đột nhiên lao tới. Anh đứng chắn ở phía trước và ôm chầm lấy Ngạn. Bất chợt có tiếng súng nổ ở cự ly rất gần. Mọi thứ diễn ra chỉ trong vài tích tắc.
Xem thêm
Con trâu - Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Con trâu đủng đỉnh bước. Bình minh Đồng Tháp Mười mát lạnh. Hương tràm, hương thảo mộc hòa với gió quyện hơi nước sông Vàm Cỏ Tây mát lạnh. Con Khỏe vơ vội mấy nhánh cỏ ven đường đẫm sương đêm.
Xem thêm
Lứa đôi - Truyện ngắn Lê Thanh Huệ
Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Xem thêm
“Bến nước” cơ quan | Truyện ngắn Lại Văn Long
Tôi đang đứng trước gương trong nhà tắm rộng rãi, ốp đá Italia cầu kỳ với la bô, bồn cầu, bồn tắm nhập từ Nhật Bản có bộ điều khiển điện tử và máy nghe nhạc cực chuẩn, để tự vấn.
Xem thêm
Đòi nợ - Truyện ngắn Kim Uyên
Phàm ngồi kiểm đi kiểm lại mấy lượt vẫn thấy thiếu tiền. Ngày hôm nay gã bán hết ba mươi ba con vịt nướng, mười bảy con vịt luộc, hai thúng bún, hai kí măng khô cùng nhiều đồ gia vị. Hết hàng là có lãi, vậy mà không một đồng lời, thậm chí còn hụt vốn.
Xem thêm
Chạy - Truyện ngắn Ngô Thị Thu An
“Chạy đi đâu đó một thời gian đi”. Anh bạn thân là bác sĩ khuyên tôi. “Em cần có thời gian để hồi phục nhiều thứ. Cuộc sống bào mòn em quá mức. Không ai có thể giúp em tốt hơn chính em”. Chạy đi đâu? Chạy như thế nào? Trong sự mệt mỏi và ngừng trệ của cả thể xác và tinh thần, những lời khuyên cứ trượt qua tôi, lùng nhùng như trong một mớ sương mù dày đặc vào một buổi sáng lập đông.
Xem thêm
Đêm của âm nhạc
Trích tiểu thuyết “My Antonia” của Willa CatherWilla Sibert Cather (1873 – 1947) là một nhà văn người Mĩ nổi tiếng rộng rãi với những tiểu thuyết viết về vùng biên giới cao nguyên rộng lớn ở miền trung Bắc Mĩ. Bà được coi là một trong những người chép sử biên niên tài năng nhất về cuộc sống của những người tiên phong khai hoang của thế kỉ 20. Tác phẩm hay nhất của bà là My Ántonia (1918). Nguồn: online-literature.com
Xem thêm
Lỗ thủng nhân cách
“Con vua không biết làm vua/ Con sãi ở chùa hỗn chúa lấn ngôi”
Xem thêm
Nhạt - Truyện ngắn Phan Duy
Một xã hội ê chề hiện ra sờ sờ trước mặt như một thằng câm khát khao được nói dù biết chắc là không thể, biết bao cay tủi bổ vào cuộc đời này một cách vô cảm. Thật ra, bản thân nó cũng từng tự lọc mình ra khỏi cái nhiễu nhương sậm màu bi đát.
Xem thêm
Rừng chưa yên tĩnh – Truyện ngắn Trần Quang Lộc
Phong cảnh rừng núi yên bình thoáng đãng như ăn sâu vào máu huyết người dân tộc rồi. Đi đâu, ở đâu, làm chức vụ gì, cuối cùng cũng quay về với núi rừng, sống với núi rừng, chết với núi rừng. Xa núi rừng một buổi cứ thấy nhớ!
Xem thêm
Đưa con về quê
Truyện ngắn của LÊ THANH HUỆ
Xem thêm