- Thơ
- Chúng mình dè sẻn yêu nhau | Chùm thơ Thu Trân
Chúng mình dè sẻn yêu nhau | Chùm thơ Thu Trân
Con đợi má về thắp lại kiếp sau
Phòng má còn
Một sợi thương vương qua song cửa
Con nhón chân nhìn vào
Ảo ảnh nào
Hao hút giấc thiên thu
Phòng má còn
Chiếu chăn giường xưa không ai lên tiếng
Câu vọng cổ ngậm ngùi im bặt những ngày mưa
Con nhón chân nhìn vào
Vô lượng một dòng sông, vô kiếp một nỗi buồn
Thềm xanh rêu phủ
Hoa nắng tràn lênh loang xa vắng
Tan hoang ngày âm dương cách biệt
Thao thiết cánh cò thao thiết tháng năm rơi
Con đợi má về thắp lại kiếp sau
Không gian ngàn thinh lặng
Cảm xúc đi dần về không
Sự hiện hữu mơ hồ
Mặt trời cỏ cây hoa lá
Phên giậu mùa, trăng trắng bóng mây trôi
Chiếc kim thời gian tan trong sương khói
Thôi má đi rồi, nước mắt chảy xuôi
Bay lên bay lên chân trời con thơ bé
Nghe búp bê khóc oà trong ảo mộng
Mong má chợ về nón lá khuất đường xa...
Không anh
Không anh
Em xác định lại từ cột mốc số không
Tận cái ải ngày nảy ngày nay đã trở thành dĩ vãng
Như những đêm một mình xem world cup
Vui buồn trượt dài theo trái bóng hên xui
Không anh
Bóng trăng chẳng lẻ mà tuần hoàn vẫn vậy
Tóc vẫn ra đen và môi cười vẫn thắm
Có điều không có ai để test lại
Những điều em làm, những điều em nói đúng hay sai
Không anh
Tổn thương hoài nghi sinh sôi như bột mì vĩnh cửu
Mầm móng con tim bị tận diệt ngay từ vòng gửi xe ngắc ngoải
Mất vé buổi khứ hồi bỏng rát
Bóng những người đàn ông trôi xuôi cuối con đường
Không anh
Ngày hai mẹ hoài thai chúng mình
Cũng đâu cần thêm trứng để sinh đôi sinh ba
Mà anh và em vẫn oe oe chào đời hớn hở
Nghệ thuật sắp đặt nào cũng tương đối phải không anh.
Chúng mình dè sẻn yêu nhau
Chúng mình dè sẻn yêu nhau
Như thằng bé cơ hàn ngậm hoài viên kẹo
Ngọt chẳng tan ra
Đắng cứ lặn vào
Mắt mũi môi nào ngọng nghịu lời thơm
Chúng mình dè sẻn yêu nhau
Giọt giọt rơi hoài dông dài thương nhớ
Mùa thơ mơ hết tình đầu trắc trở
Bụi bám nhện giăng hớn hở tứ bề
Trinh bạch chẳng còn ơi mảnh tình sau
Ừ thôi cứ xem như vô tình váng vất
Mình nhặt nhau bên đường chiếc bóng phôi pha
Chẳng là nhà cũng từng hơi ấm lạnh
Bước thấp bước cao tập tành
Qua ngõ chênh chao
Chúng mình dè sẻn yêu nhau
Cảm giác ăn đong giữa mùa giáp hạt
Mai ấy có về đồng xưa xanh ngái
Dẫm lên cánh diều phiêu giấc liêu xiêu
Câu tương tư chiều theo gió bay đi...
Biển ngày mình xa lạ quá...
Ta mất nhau rồi nên quên về với biển
Tít tắp nào tan vỡ miên man
Viên cát vo tròn, con dã tràng khô cong sám hối
Bối rối buổi kinh chiều, thiêu đốt nắng trên cao
Tổn thương tay Chúa dang ra từ bi độ lượng
Cất biển vào góc ưu tư những tháng năm không bao giờ trở lại
Bỏ quên biển trong hộc bàn có búp bê xinh bốn mùa nhắm mắt
Biển đã trôi về đâu xa lăng lắc, xoá dấu buồn chết rũ vết chân chim
Ngỡ thời gian có phép thần thông biến hoá
Biển xa vợi vời nuôi Lọ Lem ước mơ còn nguyên ba hạt dẻ
Biển bỗng trở về trong ào ạt những siêu nhiên
Như thoáng lỡ tay làm rơi chén ngọc ngà sóng sánh
Trương Chi hiện ra vừa dã man vừa lãng đãng
Hun hút khí trời nước mắt Mỵ Nương rơi
Hình với bóng bỗng trở thành mối tương quan xa xỉ
Trang cổ tích xé toạc buồn, tình yêu tự mất bởi quên save
Biển bỗng dại khờ hiện thân ngốc nghếch muôn trùng con sóng biếc
Có ai dám chết vì ai không buổi chợ chiều bán rẻ tuổi thanh xuân
Thuốc chuột, lá ngón và những dư vị đắng cay xanh màu nước biển
Muối bỗng ngọt ngào chưng cất nỗi riêng chung
Thôi đừng thêu dệt cánh buồm đỏ cuối chân trời dẫu có dẫu không
Biển ngày xa lạ quá khi em biết anh ngàn xưa đi về zero say chếnh choáng
Sợi tơ hồng quên buộc nên chỉ tay chúng mình chênh vênh đường ân ái
Môi mắt ngại ngần rơi nơi sâu thẳm tội đồ
Biển vuột mất nhau rồi, có còn chăng sóng biếc thay lời tha thiết
Biển vuột mất nhau rồi, bởi thuỷ triều thôi gọi những mùa trăng...
Đà Lạt
Đà Lạt bắt đầu từ anh và em
Con dốc rực hoa dã quỳ chếnh choáng
Mây vắt lưng chừng suối ngược thông reo
Núi ở sau mình, núi bỗng rất xa
Dấm dẳng trôi xuôi ngày qua quá vội
Sương giăng mắc chiều nốc cạn buồn vui
Chùng chình mùa, cây sầu đâu lẻ bạn
Mình biệt nhau rồi, biệt cả Langbiang
Đà Lạt xa ngái đôi tình nhân lục lạc
Ngựa leng keng về thung lũng khát tình yêu
Dấu thời gian phẳng lì xanh xanh lá
Sóng lăn tăn mặt hồ, con sóng vỡ tan
Sao chúng mình quay lưng lan man ngày tháng cũ
Đà Lạt vẫn nõn nà trai gái vẫn tiêu tương
Con chim sợ cành cong rã rời đôi cánh mỏng
Đà Lạt kết thúc tự bao giờ, tim tím một ngàn hoa...