TIN TỨC
  • Truyện
  • “Mấy anh trên Tổng cục” | Trần Minh Hợp   

“Mấy anh trên Tổng cục” | Trần Minh Hợp   

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2022-11-30 21:30:12
mail facebook google pos stwis
1552 lượt xem

CUỘC THI TRUYỆN NGẮN HAY 2022

TRẦN MINH HỢP

“Đồng chí Tri - Phó phòng công tác sinh viên phối hợp tổ chức buổi biểu diễn với Đoàn nghệ thuật” - Chữ viết bằng bút máy của thầy Hiệu phó mang nét đẹp cổ điển, uy quyền và dạt dào.

Công văn vừa đến sáng nay tại phòng Văn thư trường. Tờ công văn của Đoàn kịch viết rõ: “Biểu diễn phục vụ những tác phẩm kịch về đề tài ca ngợi tinh thần truyền thống dân tộc, đồng thời phục vụ nhu cầu thưởng thức nghệ thuật chính thống cho sinh viên. Khơi gợi, bồi dưỡng, nâng cao ý thức xây dựng văn hóa, bảo vệ văn hóa cho thế hệ trẻ”.

Tri nhanh như chớp, vừa cầm tờ công văn vừa chạy đi các phòng ban nhờ giúp đỡ trong ngày đón đoàn kịch.

Đoàn kịch Lúa Mới đang lưu diễn miền Nam, tuần này sẽ diễn ở trường.

*

- Như anh đã biết, đoàn kịch Lúa Mới với nhiệm vụ quốc gia là khơi gợi, bồi dưỡng, nâng cao ý thức xây dựng văn hóa, bảo vệ văn hóa… thông qua nghệ thuật - Đại diện đoàn kịch mở đầu cuộc nói chuyện.

- Ừa, bây giờ kịch nhảm trên mạng nhiều quá. Nói tục, chửi thề, nói cà khịa tràn làn, làm các em tưởng những lời nói đó là đúng nên học theo. Có kịch từ nghệ sĩ chính thống như tụi anh thì hay quá… Kịch sân khấu chuyên nghiệp bây giờ cũng pha màu giật gân câu khách gần hết, vì sức ép của thị trường - Tri tiếp lời bằng giọng nói hừng hực của một cán bộ làm công tác chính trị.

Sau khi thống nhất lịch biểu diễn, Tri gấp sổ, đậy nắp viết, rót thêm trà cho phó đoàn.

- Bên mình hỗ trợ được bao nhiêu cho anh em ạ? Bữa mấy tỉnh miền núi, cũng hơi khó khăn nhưng ủng hộ đoàn 20 triệu. Bên em đơn vị dưới quyền trực tiếp của Tổng cục Trưởng, nên cũng có nhiều mối quan hệ ngoài Tổng cục. Nên mấy ảnh có hỏi về trường, thì tụi em cũng dễ nói chuyện.

Dòng nước trà Ô Long như chảy lệch ra khỏi mép ly vì tay Tri bị co giật.

- Tất nhiên có chứ! Mình biết anh em diễn cực mà! Mình biết anh em phải tập luyện nhiều, rồi tiền trang phục, trang điểm, đạo cụ. Mình yêu nghệ thuật mà nên mình biết. Mà mấy khi đơn vị được đoàn đến biểu diễn, mình biết, vì có hàng trăm đơn vị của Tổng cục mình ở miền Nam, mình biết, đoàn nhớ đến trường, đó cũng là cái vui, cái vinh hạnh, mình biết - Tri trả lời giả lả để chống chọi lại cơn sốc.

- Vậy bên anh cho em con số cụ thể được không ạ?

Tri đã bàn về con số với thầy hiệu phó nhưng vẫn giật mình với thái độ “chốt giá” của đại diện đoàn nghệ thuật.

- Thì các đơn vị khác nhiêu, thì bên mình nhiêu, mình biết anh em diễn kịch cũng cực mà!

- Vậy 20 triệu đúng không ạ? Em biết sớm để báo cáo với thủ trưởng chứ không có gì…

- Ừa, chắc cỡ đó, đó anh!

*

Tiểu phẩm “Chuyện lạ trên hòn đảo hoang” là câu chuyện có 3 nhà nghiên cứu lịch sử đang công tác trên một hòn đảo hoang vu, nơi không có người dân sinh sống. Nút thắt mở của tiểu phẩm là lúc người vợ một trong ba nhà lịch sử học đang mang thai vẫn ra đảo thăm chồng. Chị lên cơn đau đẻ giữa một ngày gió bão đang vây lấy hòn đảo bé nhỏ. Các câu thoại hài diễn ra trên tình huống nhà nghiên cứu chạy ra chạy vô giữa vợ mình và trưởng nhóm để báo cáo diễn biến của cơn vượt cạn. Mỗi lần báo cáo, thủ trưởng cũng chỉ đạo cho ông “mụ” bất đắc dĩ như chỉ đạo một dự án nghiên cứu. Kết thúc tiểu phẩm là nhà nghiên cứu bồng đứa con lên, hò reo: Thế là ngành ta lại có thêm một ông nghiên cứu lịch sử con rồi…

“Không biết mọi người có tập vở kịch này không hay họ diễn cương, kiểu tùy cơ ứng biến trên sân khấu như trong cải lương” - Tri bần thần tự hỏi, rã rời rời hội trường.

*

- Hy vọng những tiếng cười sẽ giúp các em bớt căng thẳng trong những ngày học hành căng thẳng. Kịch đôi khi chỉ cần nhẹ nhàng vậy thôi anh nhỉ, anh em bây giờ diễn chính kịch nhiều quá, nặng, khó xem, dễ chán, khó nuốt, khó cảm - Phó đoàn kịch nói chuyện trong bữa ăn chia tay sau đêm diễn.

Tiễn đoàn lên xe, Tri đi dạo đêm trong sân trường, nơi 15 năm trước, Tri hay tập kịch cùng các bạn trong lớp.

Các sinh viên đang tập vở kịch về câu chuyện về cuộc đời người tình báo trong chiến tranh Việt Nam. Anh bị gia đình từ mặt khi buộc phải gia nhập lính Việt Nam Cộng hòa để thu thập tin tình báo cho quân đội Giải phóng. Gương mặt của cô gái diễn vai người mẹ miền Tây đủ làm cho Tri thấy sự giằng xé giữa tình thương con và nỗi đau có người con “phản quốc”. Anh cũng chợt như thấy đâu đó một vết thương của đất nước, lâu lâu vẫn lên cơn đau.

*

“Mấy anh bên Tổng cục đề xuất tụi em diễn tiếp ở miền Nam, nên gọi điện xin anh sắp xếp cho tụi em diễn một buổi chiều. Tụi em cũng muốn có cơ hội phục vụ anh em miền Nam, vì đường sá xa xôi, chẳng mấy khi mới được vào. Mấy anh trên Tổng cục có ý kiến thế, nên em gọi cho bên anh! Phục vụ ngành hết anh ạ!” - Đại diện đoàn kịch lại gọi điện cho Tri.

“Dạ, bên em mới tổ chức cuộc thi kịch sinh viên. Mấy anh trên Tổng cục có dự, cũng có khen dữ lắm. Mấy ảnh nói các em sinh viên diễn tốt lắm. Nhất là tiết mục “Người con phản quốc”. Mấy ảnh nói nhìn cảnh trí sân khấu giống như miền quê Nam bộ trước 1975, nhất là cái hàng rào, à, mấy ảnh nói là cái bờ giậu. Mấy ảnh cũng khen vở “Trái tim Mỹ Thuận”, kể một anh cứu hộ, lặn xuống sông Tiền trong 3 ngày đêm để tìm xác của một đứa trẻ bị chết đuối. Tụi nhỏ làm mô hình cầu Mỹ Thuận như thật. Với lại, nhiệm vụ tuyên truyền tháng này bên em đã tạm hoàn thành. Báo cáo cũng đã gửi ra mấy anh trên Tổng cục. Nên chắc hẹn với đoàn trong đợt Nam tiến khác, anh nhé!.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Máu đỏ da vàng – truyện ngắn của Lại Văn Long
“Máu đỏ da vàng” – truyện ngắn của Lại Văn Long không chỉ là bi kịch của một người đàn bà trong vòng xoáy hậu chiến, mà còn là bản hòa ca của lòng nhân và tinh thần hòa giải dân tộc.
Xem thêm
Trạm xá - Truyện Võ Đào Phương Trâm
Đồng hồ bước qua 7 giờ tối, bên ngoài khuôn viên Trạm xá tối om như mực, bác sĩ Nguyên vẫn còn miệt mài với chồng hồ sơ bệnh án, thỉnh thoảng, anh khẽ ngước mặt nhìn ra khung cửa, từng đợt gió thổi nhẹ mang theo chút mùi hương hoa rừng.
Xem thêm
Bông hoa của bản – Truyện ngắn Nguyễn Thị Thu Trang
Tiếng khóc thút thít của Mai vọng từ phía buồng lại, xóa tan sự tĩnh lặng của đêm. Páo ngồi bên bếp, nồi nước đang sôi ùng ục bốc khói, tay Páo cầm thanh củi cời những viên than hồng rực, ánh mắt vô định nhìn những ngọn lửa bập bùng cháy cũng như lòng Páo lúc này đang không yên. Páo muốn đi vào trong phòng Mai, nói với Mai rằng hãy đứng dậy và bỏ đi cùng anh. Hãy bỏ lại tất cả cuộc sống hiện tại để đến một nơi khác bắt đầu cuộc sống mới như đôi chim cu tự xây tổ mới cho mình, như đôi hoẵng chạy vào rừng sâu sống cuộc sống yên bình... Từ nhỏ Páo đã chứng kiến Mai khổ quá rồi, giờ nếu tiếp tục để Mai chịu khổ hơn nữa anh thấy mình càng vô dụng như khúc gỗ dưới sàn nhà, như cây lá han trong rừng.
Xem thêm
Vùng đất hứa -Truyện Đông Sơn Lữ Khách
Vùng đất hứa – giấc mơ của biết bao người ở một phương trời xa xôi. Nhưng để chạm tới giấc mơ ấy, họ phải đánh đổi bằng mồ hôi, nước mắt, thậm chí cả máu và sinh mạng. Câu chuyện này được viết để nhắc rằng: Hạnh phúc thật sự không nằm nơi đất khách, mà ở chính quê hương, nơi có tình thân và vòng tay chờ đợi.
Xem thêm
Kịch bản hoàn hảo – Truyện Miên Tình
Đây rồi, cung điện Potala hiện ra như một huyền thoại hóa đá, đứng sững trên đỉnh núi Hồng Sơn, giống như một bài thơ viết bằng gió, bằng tuyết và bằng máu của thời gian. Mái ngói đỏ sậm, tường trắng ngà, tầng tầng lớp lớp như những lớp ký ức quyện vào nhau không thể bóc tách. Cô bước chậm từng bậc thang lên, mỗi bước như dấn thêm vào một thế giới không dành cho người vội vã, từng phút giây đều như chờ đợi giống như cô. Trái tim đập chậm lại, chẳng phải vì độ cao, mà vì một cảm giác vô danh của sự u buồn thánh thiện.
Xem thêm
Như là giấc mơ - Truyện ngắn Huỳnh Ngọc Lan
Nguyên nhà giáo, nhà văn Huỳnh Ngọc Lan sinh năm 1952 quê quán ở Huế nhưng sinh ra và lớn lên ở Vinh, bởi ba chị đi tập kết gặp mẹ chị ở Nghệ An. Thời kỳ Đế quốc Mỹ ném bom khốc liệt bất kể ngày đêm từ Vĩnh Linh đến Quảng Bình rồi Hà Tĩnh và Nghệ An. Lúc này chị đang theo học Trường đại học Tổng hợp Hà Nội, chuyên ngành hóa. Thật đau thương khôn xiết, khi Mẹ và ba người em của chị chết trong một trận bom vùi giữa đêm khuya; sau ngày đất nước thống nhất, chị theo ba về ở Huế quê nội.
Xem thêm
Dưới bóng núi – Truyện ngắn Nguyễn Thị Thu Trang
Mùa mưa ở vùng biên như một lời thách thức của thiên nhiên. Những con đường mòn dẫn vào bản bỗng hóa thành dải bùn đặc quánh, trơn như mỡ. Mây sà xuống tận mặt người, núi rừng hùng vĩ, hoang dại, đẹp đến nghẹt thở nhưng cũng dữ dằn không kém. Con đường này Khương đã thuộc đến từng khúc cua, từng con dốc và anh biết chỉ cần lỡ tay là sẽ lao xuống vực sâu hun hút. Vượt qua những khó khăn ấy, bản Khe Nặm hiện ra như nốt nhạc bình yên giữa bản giao hưởng dữ dội của núi rừng.
Xem thêm
Bàn tay vịn - Truyện ngắn của Hội An
Truyện ngắn in ở số 153 tạp chí Văn nghệ TP. HCM
Xem thêm
Bố vợ - truyện cực ngắn của Lê Thanh Huệ
Nguồn: Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam số 40 tháng 9 năm 2025.
Xem thêm
Chuông chùa Chân Giáo – Truyện lịch sử Nguyễn Thị Việt Nga
Mùa đông năm ấy đến sớm. Mới cuối tháng mười âm lịch mà gió bấc đã rít lên từng đợt, khí lạnh xuyên da thịt. Gió quất nghiêng những ngọn cây bồ đề và gốc đại quanh chùa Chân Giáo. Không khí buốt giá và ảm đạm, sương đọng đầy trên cành khô, thấm cả vào đá, vào gạch, vào những pho tượng Phật im lặng như thời gian đã đông cứng lại, đóng khung vào những hình hài cụ thể.
Xem thêm
Giấc mơ hoa cúc vàng - Truyện ngắn của Tàn Tuyết
Tàn Tuyết tên thật là Đặng Tiểu Hoa, sinh năm 1953, là một nhà văn và phê bình văn học tiên phong của Trung Quốc. Những năm gần đây, Tàn Tuyết liên tục được đề cử trao giải Nobel văn học. Một số tác phẩm của bà đã được xuất bản ở Việt Nam như: Hoàng Nê phố, Bảng lảng trời xanh, Đào nguyên ngoài cõi thế, Những chuyện tình thế kỉ mới, Phố Ngũ Hương…
Xem thêm
Hoàng hôn trên bờ sông Main - Truyện ngắn của Trần Thủy
Tôi gặp em vào buổi chiều hôm ấy. Khi ánh mặt trời thoắt vàng như mật choàng ngập trên từng ngôi nhà rồi bất chợt lóng lánh màu hổ phách, đổ sang sắc rượu chát thành một vệt dài trầm mặc phủ kín đôi bờ sông Main.
Xem thêm
Mái tranh nghèo của mẹ - Truyện ngắn Đặng Chương Ngạn
Truyện ngắn được Giải Nhì (không có giải nhất) Giải thưởng Quỹ nhà văn Lê Lựu 2018-2020
Xem thêm
Bay trong gió núi - Truyện ngắn Vừ Thị Mai Hương
Tôi nằm đây nghe tiếng lục lạc kêu. Thứ âm thanh đinh đinh đang đang mỗi buổi chiều người ta lùa đàn bò đi qua khiến cho linh hồn tôi cảm thấy thật rộn ràng, vui tươi và khoan khoái lạ kỳ. Cái cảm giác này trước đây chưa bao giờ tôi có được. Giờ thì, tôi đã cảm nhận thấy thật rõ ràng thứ âm thanh đó, cùng với hương vị nồng nồng âm ấm của đất, mùi chan chát mằn mặn của đá, mùi thơm thoang thoảng của cỏ voi, mùi ngòn ngọt chua chua của những bông hoa tam giác mạch ai đó làm vương hạt trên nấm mộ tôi.
Xem thêm
Người phụ nữ nhỏ nhất thế giới - Truyện ngắn của Clarice Lispector
Trong tận vùng sâu thẳm của châu Phi xích đạo, nhà thám hiểm người Pháp Marcel Pretre, một thợ săn và kẻ sành đời, đã bắt gặp một bộ tộc Pygmy nhỏ bé đến đáng ngạc nhiên.
Xem thêm
Chiếc bọc nhung - Truyện ngắn Võ Đào Phương Trâm
Đốp! Con heo đất vỡ toang, mớ tiền nằm xen lẫn những mảnh vỡ, lăn lóc trên nền nhà gạch tàu cũ kỹ, Khiêm nhanh tay mở mấy tờ giấy bạc, bung ra cho thẳng thóm. Những tờ giấy bạc nhăn nhúm, phai màu vì nhuốm mồ hôi và nằm xộc xệch trong cái túi quần khi Khiêm nhét vội.
Xem thêm
Hận thù và Yêu thương – Truyện ngắn Đông Sơn Lữ Khách
Có những vết thương chiến tranh tưởng chừng đã ngủ yên trong ký ức, nhưng chỉ cần một ký hiệu, một hình xăm, một cái tên… tất cả lại ùa về như ngày hôm qua. Thế nhưng, giữa bóng tối ấy, tình yêu của một chàng trai Việt và một cô gái Hàn đã thắp sáng hi vọng – hi vọng rằng hận thù rồi cũng sẽ nhường chỗ cho yêu thương.”
Xem thêm
Kịch hay – Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân
Vài tấm hình được quăng trên chiếc bàn kính, bên trong hiện rõ hình hai người dường như có cảm giác đang tựa vào nhau nhưng vẫn còn do dự vì bị sự ràng buộc bởi miệng lưỡi của người đời. Bóng chiều tà từ từ đổ xuống khung cửa sổ bằng kính của ngôi nhà sang trọng. Thứ ánh sáng cuối ngày có màu hồng đậm vẫn kịp hắt vào khiến đôi mắt người phụ nữ đột nhiên cũng ửng hồng và bắt đầu đong đầy hoàng hôn trong đó.
Xem thêm
Lời thề sinh tử - Truyện ngắn của Phạm Thanh Thúy
Thuôn không muốn lão Nhạc vào nhà. Lão Nhạc già lụ khụ, ăn mặc lôi thôi, dù con cái lão cũng chẳng đến nỗi nào.
Xem thêm