TIN TỨC
  • Truyện
  • Bông bí vàng trên giàn mướp hương - Truyện ngắn Phan Thành Đạt

Bông bí vàng trên giàn mướp hương - Truyện ngắn Phan Thành Đạt

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2025-08-17 15:26:35
mail facebook google pos stwis
1155 lượt xem

Hưng rón rén bước lên thềm, gõ cửa. Không ai đáp. Chỉ có tiếng chim trên giàn, tiếng cá quẫy nhẹ dưới ao. Giữa khung cảnh ấy, hình ảnh một cậu trai thành phố đứng giữa sân quê bỗng trở nên bé nhỏ, lạc lõng – nhưng cũng là khởi đầu cho một mùa hè không giống bất cứ mùa hè nào trước đó.

Tác giả Phan Thành Đạt

Chiếc xe buýt cũ kỹ cà giựt cà tang, phủ đầy bụi đỏ, như lạc lõng giữa không gian nguyên sơ. Khi xe dừng lại trước lối rẽ có tấm bảng “Ấp Đông Lộc 2” mờ chữ, chỉ có một người bước xuống, một cậu thanh niên thành phố, ăn mặc chỉn chu, kéo theo vali và đeo ba lô nặng trĩu. Hưng đảo mắt nhìn quanh, nheo mắt dưới cái nắng chói chang rồi nhăn nhó:

– Trời đất, quê gì mà vắng tanh như chùa bà Đanh…

Mồ hôi lấm tấm trên trán, lưng áo phông đã dính bết. Cậu rút điện thoại ra bấm bấm, cau mày khi phát hiện không có sóng. Tóc vuốt keo dựng đứng, giày sneaker trắng tinh, nước hoa thơm lừng, tất cả tạo nên hình ảnh một cậu trai phố thị lạc lõng giữa miền quê dân dã. Gió thổi qua làm vạt áo cậu phất phơ, cuốn theo cả cái vẻ ngờ nghệch của một đứa trẻ lần đầu rời phố thị.

Lối vào nhà bà Năm là con hẻm đất nhỏ, hai bên cỏ mọc lún phún. Vài đoạn lầy lội buộc Hưng phải nhón chân bước tránh. Hai bên là những căn nhà cấp bốn cũ kỹ, mái ngói rêu phong, vách tường nứt nẻ. Tiếng gà gáy, tiếng chó sủa, âm thanh radio rè rè... tất cả làm nên một bản giao hưởng thôn quê rất đỗi bình dị.

Ngôi nhà của bà Năm nằm khuất sau bụi chuối và hàng rào râm bụt đỏ rực. Cánh cổng gỗ kẽo kẹt mở ra, lộ sân gạch loang lổ và giàn mướp hương xanh mát đổ bóng xuống hiên. Xen lẫn là mấy dây bí rợ, bông trổ vàng ươm như những tia nắng bị giữ lại trong cánh. Hương mướp, hương bí, hương đất quyện lại, thoảng qua một cách dịu dàng.

Hưng rón rén bước lên thềm, gõ cửa. Không ai đáp. Chỉ có tiếng chim trên giàn, tiếng cá quẫy nhẹ dưới ao. Giữa khung cảnh ấy, hình ảnh một cậu trai thành phố đứng giữa sân quê bỗng trở nên bé nhỏ, lạc lõng – nhưng cũng là khởi đầu cho một mùa hè không giống bất cứ mùa hè nào trước đó.

Bà Năm đang ngồi xếp mấy trái mướp mới hái vào rổ, thấy cháu thì ngẩng lên, mắt rạng rỡ:

– Ủa, Hưng đó hả con? Trời ơi, về tới rồi đó hả? Đi bộ vô luôn hả?

– Dạ. Xe thả ngoài lộ, con đi bộ vô.

Hưng cười gượng, quệt mồ hôi, đứng như trời trồng trước giàn mướp.

– Cái giàn gì mà… um tùm vậy ngoại?

– Mướp với bí đó con. Ngoại trồng cho mát nhà, rồi hái ăn cho đỡ tốn tiền. Có bông đẹp nữa, thấy hông?

Hưng ngó mấy bông bí vàng rực, to tròn như cái chén nhỏ, vươn mình khoe sắc giữa đám lá xanh thẫm. Cậu khịt mũi:

– Ở thành phố ai ăn bông bí nữa đâu. Toàn xà lách, nấm kim chi,...

– Ừa, nhưng ở đây, món canh bông bí nấu tép là nhất đó nghen. Mai ngoại nấu cho con ăn thử.

Hưng chẳng đáp, chỉ khẽ nhún vai rồi cúi đầu kéo vali vô nhà. Mỗi bước chân nện xuống nền gạch như gợi lại ký ức mười năm trước. Căn nhà vẫn vậy, mái ngói cũ rêu phong, vách tường lốm đốm những vệt nứt nhỏ, cái giường tre kê ở góc vẫn kêu kẽo kẹt mỗi lần trở mình. Cái bàn gỗ bạc màu, từng vết dao khía còn in, là nơi Hưng ngồi học hồi lớp bốn, lúc về đây ở với bà vài tháng vì ba mẹ đi làm xa. Mười năm, cậu đã lớn, mọi thứ như thu nhỏ lại, vừa thân quen vừa lạ lẫm đến chạnh lòng.

Buổi trưa, Hưng nằm trên bộ ván cũ, quạt máy cũ kỹ kêu lạch cạch đều đều như tiếng tích tắc của đồng hồ thời gian. Ngoài sân, gió đồng thổi qua giàn mướp, lá xào xạc, bông bí lay nhẹ, thoảng vào căn nhà một mùi hương ngai ngái nhưng dễ chịu. Cậu trở mình vài lần, nhắm mắt mà không tài nào ngủ được. Nắng quê như ủ vào người, ấm và đầy âm vang của kỷ niệm.

Tối đến, cơm dọn ra mâm. Có canh bông bí nấu tép, cá rô non chiên giòn, dưa cải chua xắt nhỏ. Bà Năm ngồi đối diện, gắp cho cháu một gắp đầy bông bí:

– Ăn đi con. Bông bí này ngoại mới hái sáng nay đó. Tép thì hồi sáng ông Bảy giở lợp dưới mương cho ngoại.

Hưng nhai chậm rãi. Lần đầu tiên trong đời, cậu thấy vị ngọt của bông bí thấm vô miệng, mềm mà không nhũn, tép nhỏ nhưng dai và thơm. Cậu ngạc nhiên:

– Ủa, ngon dữ vậy hả ngoại? Tưởng món quê... ai dè…

Bà Năm cười, mắt híp lại thành nếp:

– Ờ, cái gì cũng phải ăn rồi mới biết chớ con. Ngon thiệt chớ không phải chơi đâu. Hồi xưa ông ngoại con mê món này lắm...

– Ông ngoại?

– Ừa, hồi ổng còn sống, bữa nào không có canh bông bí là ổng cằn nhằn hoài. Nên ngoại trồng riết, riết rồi cũng mê theo.

Hưng cúi đầu ăn tiếp, im lặng. Trong lòng cậu dậy lên một cảm giác lạ lẫm, khó gọi tên. Từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ mẹ nhắc đến ông ngoại, như thể trong câu chuyện gia đình ấy, ông là một khoảng trống bị xóa đi. Cậu từng nghĩ mình không bận tâm, nhưng giờ đây, giữa mâm cơm quê đạm bạc, lời bà như chạm vào một góc khuất chưa từng được mở. Ngoài hiên, giàn mướp lặng thinh, những bông bí vàng khẽ đong đưa trong gió, tỏa mùi hương dịu nhẹ, âm thầm như nỗi niềm cũ kỹ trong đêm.

Từ hôm đó, Hưng dần quen với nhịp sống nơi quê. Sáng sớm, khi gà vừa gáy o o đầu ngõ, bà Năm đã gọi cậu dậy để ra phụ hái mướp. Ban đầu còn lăn qua lăn lại vì chưa quen, nhưng dậy sớm riết rồi cũng thành thói. Có hôm cậu còn thấy bà đã đứng sẵn dưới giàn, tay cầm cái rổ tre, mắt nheo nheo ngước nhìn lên những chùm hoa vàng lủng lẳng. Cậu hỏi sao bà không để mình làm, lỡ té thì sao, bà chỉ cười bảo già rồi, đâu có trèo, chỉ đứng dưới lựa xem trái nào vừa tới lứa, trái nào để dành lại. Mướp cũng phải hái đúng ngày, hái non thì ăn nhạt hoét, chẳng ra làm sao.

Hưng nhìn dáng bà lom khom dưới giàn, chiếc áo bà ba đã bạc màu theo năm tháng, mái tóc búi cao gọn gàng, tự nhiên thấy thương đến lạ. Không nói gì thêm, cậu chỉ lặng lẽ trèo lên, lần lượt hái xuống những trái vừa tầm.

Có những buổi trưa oi ả, bà Năm trải chiếc chiếu cói dưới hiên nhà, nằm quạt phe phẩy, mắt lim dim, miệng kể chuyện ngày xưa. Hưng nằm cạnh, lắng nghe tiếng bà rì rầm như một câu hát cũ, thỉnh thoảng lại hỏi han vài câu. Bà kể ông ngoại hồi còn sống hiền thì cũng có, mà dữ thì cũng có. Dữ với người ta thôi, chứ với bà thì không dám. Hồi cưới nhau về nghèo rớt mồng tơi, ông đi làm mướn, bà ở nhà nuôi gà nuôi vịt. Có bữa đói quá, ông lén bắt con vịt béo nhất đem bán lấy tiền mua gạo, bà biết được thì khóc gần chết. Cậu hỏi sao bà không giận, không bỏ, bà chỉ cười khẽ rồi bảo: bỏ rồi ai nấu canh bông bí cho ông ăn.

Gió chiều thổi qua, làm mấy bông bí ngoài giàn lay động nhẹ. Câu chuyện im lặng một lát, rồi lại nối tiếp bằng những mẩu ký ức nhỏ nhặt mà thân thương. Chiều nào bà cũng dắt Hưng ra sau vườn, chỉ từng luống rau húng, rau răm, rồi dặn mai mốt có đi học xa, tự nấu nướng thì nhớ trồng mấy thứ này. Dễ trồng, dễ sống, mà cần là có liền, khỏi chạy đi đâu. Hưng nghe mà gật gù, thấy lòng mình nhẹ hẳn. Từ ngày về đây, cậu không còn thiết tha tới điện thoại, mạng xã hội hay mấy bộ phim dài lê thê nữa. Thứ khiến cậu vui là nồi canh bốc khói, tiếng bà kể chuyện rủ rỉ, mùi bông bí thoảng trong gió và những buổi tối yên tĩnh dưới mái ngói cũ kỹ, có tiếng dế râm ran và bóng bà chậm rãi ngoài bếp.

Một lần, trời mưa rả rích cả ngày. Giàn mướp ướt sũng, những thân cây nhỏ cong xuống vì nặng nước. Hưng chạy ra phụ bà chống lại mấy cây cọc xiêu vẹo. Bà lẩm bẩm rằng cái giàn này yếu lắm rồi, chắc sang năm phải làm lại chứ không khéo đổ mất. Hưng bèn nói mai mốt sẽ làm cho bà cái giàn mới, chắc chắn hơn, có lưới sắt và trụ xi măng đàng hoàng. Bà cười bật thành tiếng, nắm lấy tay cậu siết nhẹ, nói giọng như đùa nhưng mắt lại ươn ướt như vừa thoáng một cơn mưa trong lòng.

Đêm đó, bà lôi từ gầm giường ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, cũ kỹ, đưa cho Hưng xem. Trong đó là một chiếc xe đồ chơi nhựa màu đỏ, bánh đã gãy mất một cái, bụi phủ đầy. Bà kể hồi nhỏ Hưng mê chiếc xe đó lắm, cứ cầm lên là ôm ngủ say như chết. Hưng nhìn mà cười, không ngờ bà vẫn còn giữ. Bà hỏi nhỏ một câu, như gió thổi qua hiên: lớn rồi, có khi nào còn nhớ?

Cậu không trả lời ngay. Ngồi yên một lúc, cậu hỏi bà về mẹ, rằng hồi nhỏ, mẹ chắc thương bà nhiều lắm? Bà im một hồi lâu rồi mới đáp, giọng chùng xuống. Có thương, nhưng càng lớn thì càng xa. Có những chuyện nói ra không hết. Bà biết mẹ cậu hay than bà khó tánh. Hưng gãi đầu, nói mẹ có kể sơ sơ, rằng bà hay áp đặt. Bà nghe xong, chỉ cười buồn, một nụ cười không trách móc, mà như thể vừa thừa nhận, vừa tiếc nuối điều gì đó trong lòng.

Bà kể hồi đó nghèo quá, lúc nào cũng sợ con mình khổ nên cứ rầy la, cứ dằn ép đủ điều. Nhiều khi thương mà hóa ra lại làm người ta tổn thương, tới lúc nhận ra thì đã muộn, mà đâu thể quay ngược thời gian để nói một câu nhẹ nhàng hơn, hay im lặng bớt đi một lần.

Giọng bà chùng xuống. Hưng im lặng. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mẹ mình từng buồn vì ngoại. Nhưng giờ, khi ngồi đây, nghe từng lời, thấy đôi mắt già nua đó xa xăm nhìn ra giàn bông bí, cậu hiểu. Có lẽ, người lớn cũng có những vết thương riêng, chẳng bao giờ kể hết.

Chiều thứ bảy, khi ánh nắng cuối ngày còn lẩn quẩn nơi mái hiên, điện thoại của Hưng bỗng rung lên. Màn hình sáng lên giữa căn bếp đơn sơ, báo cuộc gọi đến từ mẹ. Cậu bắt máy, giọng mẹ vang lên, có phần chậm rãi, như đang cân nhắc điều gì.

Bà hỏi thăm sức khỏe của ngoại. Hưng trả lời rằng bà vẫn khỏe, thậm chí còn leo giàn hái mướp mỗi sáng như một thói quen không thể bỏ. Đầu dây bên kia bỗng im lặng một lúc. Rồi mẹ nói rằng bà sợ Hưng sẽ thấy ở quê bất tiện, không máy lạnh, không tiện nghi, chẳng giống cuộc sống sung sướng ở Sài Gòn mà cậu đã quen. Nhưng Hưng chỉ khẽ cười, đáp rằng mọi thứ ở đây đều ổn, ngoại thương cậu nhiều, và đồ ăn thì ngon tuyệt.

Mẹ dường như nhẹ lòng hơn, nhưng rồi lại bảo rằng thứ Hai sẽ xuống đón cậu về. Cũng đã gần hết hè, cần chuẩn bị hồ sơ du học, một kế hoạch đã được lên từ lâu. Nghe vậy, Hưng khựng lại. Trong lòng cậu bất giác dâng lên một cảm giác khó gọi tên, như thể điều gì đó đang bị giật ra khỏi mình quá sớm. Cậu ngập ngừng đề nghị mẹ cho mình ở lại thêm vài hôm nữa, vì cảm thấy nơi đây thật ra... cũng rất vui.

Mẹ im lặng. Có lẽ chị đang bất ngờ. Rồi chị khẽ thốt lên, nửa đùa nửa thật, rằng ở quê thì có gì mà vui, cực thấy mồ. Không lẽ cậu không nhớ thành phố, không nhớ căn phòng máy lạnh quen thuộc? Hưng nhìn ra giàn mướp ngoài hiên. Những chùm bông bí vàng lay nhẹ trong gió. Cậu không biết phải nói sao, chỉ thấy trong lòng có một điều gì đó vừa lặng lẽ chạm vào.

Tối hôm đó, khi trăng lên muộn, gió đồng mát rượi lùa qua giàn lá, Hưng ngồi ngoài hiên cạnh bà. Cậu kể rằng ngày mai mẹ sẽ xuống thăm. Bà chỉ khẽ gật đầu, bảo cũng đã lâu mẹ cậu chưa về.

Một lúc sau, trong khoảng lặng chỉ có tiếng lá mướp xào xạc và dế kêu râm ran dưới chân hiên, Hưng chợt hỏi bà có giận mẹ mình không. Bà nhìn xa xăm, ánh mắt lặng lẽ như khói bếp tan vào đêm. Rồi bà chậm rãi nói rằng bà không giận. Con cái lớn lên, ai cũng có cuộc sống riêng. Mình thương tụi nó, nhưng tụi nó đâu có biết.

Nghe vậy, lòng Hưng thắt lại. Cậu bỗng nhớ có lần mẹ từng kể: khi còn nhỏ, trong một bữa cơm có khách, mẹ lỡ tay làm rơi chén cơm, và bị bà ngoại la ngay trước mặt mọi người. Mẹ tủi thân, trốn vào mùng khóc cả buổi chiều. Lúc ấy, Hưng chỉ nghe để biết, không nghĩ gì nhiều. Nhưng giờ đây, trong không gian yên tĩnh này, giữa ánh trăng loang trên sân gạch cũ và giàn mướp lặng thinh ngoài hiên, câu chuyện ấy trở thành một điều gì đó rất thật, rất gần, như một vết xước nhỏ trong ký ức của người lớn mà đứa trẻ nào lớn lên rồi cũng sẽ phải học cách hiểu.

Sáng hôm sau, khi chiếc ô tô trắng dừng lại trước cổng, bà Năm đang lom khom tưới mấy luống rau sau vườn. Nghe tiếng động cơ, Hưng chạy ra mở cổng. Mẹ bước xuống xe, tay xách túi trái cây, dáng vẻ có phần e dè sau bao năm xa cách. Vừa thấy mẹ, Hưng nói nhỏ rằng bà đang ngoài vườn. Bà Năm ngẩng lên khi nghe tiếng bước chân. Hai mẹ con nhìn nhau, đứng khựng lại trong khoảnh khắc im lặng. Rồi bà khẽ mỉm cười, như thể mọi lời trách móc đã trôi qua tự lúc nào. Mẹ hỏi thăm sức khỏe bà, giọng chùng xuống, còn bà thì nói mình vẫn còn trụ được, đi đứng ổn, ăn uống được, răng vẫn nhai tốt. Cả hai cùng cười. Tiếng cười nhẹ nhàng, nhưng bên dưới là những lớp trầm tích chưa kịp lắng, là những khoảng lặng chưa lành.

Bữa cơm trưa hôm đó đơn sơ, chỉ có canh bông bí nấu tép, cá rô kho tộ và một rổ rau sống nhỏ. Khi múc muỗng canh đầu tiên, mẹ Hưng như chững lại. Vị ngọt thanh của bông bí lan khắp đầu lưỡi, khiến ánh mắt chị dịu hẳn. Chị nhắc lại món ăn ngày xưa, rồi nhìn sang con trai, chậm rãi hỏi rằng hồi nhỏ Hưng có còn nhớ bà ngoại không. Cậu gật đầu, nói có nhớ, nhớ giàn mướp, nhớ cả trái cam sau hè.

Bà Năm không nói gì. Mẹ Hưng cũng im lặng một lúc lâu, rồi bà mới nhỏ nhẹ lên tiếng. Bà kể ngày mẹ dắt Hưng rời đi, bà giận, nhưng sau cũng tự thấy chị làm vậy là đúng. Ở với bà khổ, mà mẹ nào lại không nhớ con.

Nghe đến đó, mẹ cúi đầu. Giọng chị khẽ như làn gió cuối mùa. Hồi đó còn trẻ, cái gì cũng nghĩ theo ý mình, cứ tưởng rời đi là xong. Nhưng có lúc cũng nhớ nhà lắm, nhớ đến mức muốn quay về mà không dám. Bà Năm nhìn con gái. Trong đôi mắt đã mờ đục theo năm tháng ấy là một nỗi buồn dịu dàng. Bà nói, miễn còn thương nhau, còn cái giàn bí cho ngồi kể chuyện, thì còn nhà để mà về. Ngoài hiên, giàn mướp lay nhè nhẹ trong gió. Một bông bí vàng rụng xuống nền đất, khẽ khàng, nhưng trọn vẹn. Giữa ba người, có điều gì đó như vừa kịp mọc lại – mong manh mà bền bỉ.

Từ hôm ấy, bà Năm vui hẳn. Sáng nào bà cũng ra giàn sớm hơn mọi khi, lúi húi bắt sâu, tỉa lá vàng, miệng cười tươi như có Tết. Có hôm bà nhờ Hưng dựng lại khúc giàn bị xiêu, rồi khều mấy dây bí lạc hướng cho leo lại vào lưới. Bà bảo mùa này là mùa bông trổ rộ. Cái giống bí này hay lắm, trời càng oi thì nó càng ra bông. Như con người vậy, cực quá thì cũng phải trổ bông cho đỡ tủi.

Hưng cười ngồi bên, tay cầm kéo, tỉa những bông đã héo. Cậu hỏi chừng nào thì bà trổ bông, bà nói mình trổ hết bữa Hưng chào đời rồi. Giờ còn trái nào cho đời ăn thì cho, không thì đem phơi khô, làm giống để dành.

Tối đó, Hưng ngồi trong phòng, mở máy tính xem lại hồ sơ du học. Email từ trường bên kia đã có, chỉ cần một cú nhấp chuột là xong. Nhưng tay cậu cứ ngập ngừng. Cậu nghĩ đến những ngày sống trong căn hộ đầy máy lạnh, nghĩ đến buổi sáng chen chúc giữa dòng người vội vã, nghĩ đến những bữa ăn nhà hàng được giao tận nơi vì ba mẹ đi làm về trễ. Rồi cậu lại nghĩ đến mùi canh bông bí mỗi trưa, tiếng bà kể chuyện lách cách bên bếp, đến giàn mướp ngoài hiên và buổi chiều chỉ cần ngồi ngắm nắng lọt qua kẽ lá mà lòng thấy yên bình.

Sáng hôm sau, Hưng nói với bà rằng cậu sẽ không đi du học nữa. Bà sững người. Cậu kể mình tính xin học đại học trong nước, rồi sau này nếu đủ điều kiện sẽ xin chuyển tiếp. Nhưng điều cậu chắc chắn là muốn ở lại với bà, ít nhất thêm một năm. Bà không hỏi gì thêm. Bà chỉ cười, một nụ cười không lời, chỉ có cái gật đầu chậm rãi mà ấm như ánh nắng cuối mùa.

Một tuần sau, mẹ quay lại. Khi nghe Hưng nói về quyết định, mẹ rất bất ngờ. Chị hỏi sao không báo trước, cậu chỉ nói muốn chắc chắn với lòng mình. Mẹ hỏi nếu bà ngoại không cần con ở lại thì sao, Hưng đáp không phải vì ngoại cần, mà vì chính cậu cần ngoại. Mẹ không nói gì. Chị quay ra nhìn giàn mướp. Một lúc sau, mới chậm rãi bảo rằng nếu đã quyết thì ở lại cũng được, nhưng phải học hành nghiêm túc. Ở đâu học cũng được, miễn là làm tốt. Hưng mỉm cười. Ngoài hiên, một bông bí mới vừa trổ, vàng tươi, rung rinh trong gió như cười với nắng.

Năm đó, mùa bí kéo dài. Bông trổ nhiều hơn mọi năm. Bà Năm nói chắc là tại năm nay... mát lòng.

Một chiều cuối thu, nắng nghiêng như màu nước mật, thấm vàng lên giàn mướp hương trước hiên nhà. Hưng ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, lưng tựa vào cột, tay đặt trên trang giấy trắng. Cậu đang viết thư tay gửi cho trường đại học, không phải để xin xỏ hay trình bày, mà là để kể một câu chuyện. Một câu chuyện bắt đầu bằng chính nơi chốn này, dưới một giàn mướp hương, giữa mùi đất, mùi nắng và những bông bí vàng rực như nắng cuối mùa.

"Tôi viết thư này dưới một giàn mướp hương, nơi có những bông bí vàng đã dạy tôi về gia đình, về gốc rễ và về lòng biết ơn…" – Câu mở đầu như một lời thì thầm, như thể cậu đang nói với chính mình, với thằng bé năm nào từng ngồi co ro bên gốc mướp, nghịch đất, nghịch nắng, và nghe bà kể chuyện bằng một giọng chậm rãi, vừa dịu vừa nghiêm.

Ngoài hiên, gió lùa qua những tán lá rũ xuống theo mùa, lay nhẹ từng sợi tua râu mướp. Một bông bí vừa rụng, rơi xuống nền đất ẩm, không tiếng động, nhưng tròn trịa và vẹn nguyên. Hưng cúi xuống nhặt, đặt nhẹ vào lòng bàn tay, cậu mỉm cười. Một sự sống vừa kết thúc hành trình nở rộ, để bắt đầu một hành trình khác, âm thầm hơn, như bà ngoại của cậu.

Trong bếp, tiếng muỗng chạm nồi lách cách. Bà đang nấu món canh bông bí với tép, món mà chỉ cần ngửi thôi cũng đủ khiến cậu nhớ về những ngày mưa ướt nhẹp, về mùi áo ấm và tiếng bà gọi vọng từ bếp: “Dìa ăn cơm, Hưng ơi.”

Cậu gấp thư lại, đặt vào phong bì, rồi ngẩng nhìn lên giàn mướp. Những bông bí vẫn nở, rạng rỡ và cần mẫn như chính bàn tay bà. Bà chưa đi đâu cả. Bà vẫn ở đây, như gốc rễ âm thầm giữ đất cho giàn mướp đứng vững giữa bao gió nắng.

Và cậu biết, dù ngày mai có rời xa ngôi nhà này, mang theo thư nhập học, mang theo những mơ ước dài rộng… thì đâu đó trong cậu, những bông bí vàng vẫn sẽ tiếp tục nở. Nhắc nhớ về một người bà, một giàn mướp, và một thời tuổi thơ không thể nào quên.

P.T.Đ

Bài viết liên quan

Xem thêm
Người giữ mùa gió – Truyện Chu Phương Thảo
Con đường làng mùa hạ vẫn bụi mờ và khét nắng như thuở nào. Giữa cánh đồng khô cháy, một cậu bé gầy gò đang lom khom mò cá trong mương nước đục. Chiếc quần vá, đôi chân trần rớm máu vì gai cỏ nhưng ánh mắt sáng, kiên cường như muốn nuốt trọn cả chân trời nắng gắt.“Vũ ơi, về đi con, trưa rồi! Mẹ nấu cơm xong hết rồi đó!” Tiếng người phụ nữ gầy yếu gọi vọng từ xa, lạc giữa gió Lào bỏng rát. Cậu bé quay lại, cười toe toét:“Con bắt thêm con cá nữa thôi mẹ ơi! Tối nay mình có canh cá ăn nha!”
Xem thêm
“Quyền năng của người lớn” – Truyện ngắn Nguyễn Bình An
Giấc ngủ trưa của tôi bị phá tan bằng một thứ âm thanh làm tôi giật thót mình - tiếng mẹ chửi con.Mày đi khỏi nhà tao! Tại sao mày uống ca cà phê mà không dẹp? Đợi tao dẹp ha gì? Tao là mẹ mày hay ở đợ cho mày? Nội dung câu chửi cũng không đến mức khủng khiếp. Nhưng cái giọng chửi thì đáng kinh. Nó the thé, hoằm hoặm. Đó là tiếng chửi mà Bích trút xuống đứa con trai mới tám tuổi của mình - thằng Long. Long ngồi thu mình lại sát góc nhà. Hai tay như đang cố bịt tai. Hai chân dạng, lưng ngả ra sau tìm điểm tựa nơi vách nhà. Mắt mở thao láo, vô hồn. Dù cây cần nước để sống. Nhưng Long như một cây non quằn quại dưới làn nước mạnh liên tục dội tạt vào. Nó oặt mình đi. Bà mẹ trẻ đang dạy con hay đang trút hằn học trong người? Dũng - chồng Bích - đi làm gần hai tháng nay chưa thấy gửi tiền về. Những cuộc điện thoại của Bích gọi đi trong nước mắt nhưng Dũng luôn đáp lại bằng sự hững hờ.
Xem thêm
Nước cuốn bông tràm – truyện ngắn Chinh Văn
Lý do trở về cửa biển nầy của chị là gì?. Mỏi gối chồn chân hay hương tàn sắc nhạt?, nhớ cố hương hay lương tâm lên tiếng?, chính chị cũng không trả lời thỏa đáng. Cũng có thể là tất cả những cái đó thôi thúc chị về quê. Chỉ biết rằng sau những đau khổ chất chồng, sau những tháng ngày bon chen ở đất Sài Gòn, nay chị về vùng U Minh Hạ nầy nương nhờ nhà vợ chồng đứa cháu để sống qua ngày với nghề buôn bán cá khô.
Xem thêm
Cánh ngỗng đỏ bay qua giếng ngọc - Truyện lịch sử Nguyễn Thị Việt Nga
Chiều ở Loa Thành lặng như tờ giấy đã ố màu. Không tiếng người. Không bóng ai. Chỉ gió thổi cỏ lau nghiêng ngả, cuốn theo mùi đất xưa lẫn với mùi tro tàn cổ tích.
Xem thêm
Lời hứa - Truyện cực ngắn của Lê Thanh Huyền
Nguồn: Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam số 41 tháng 10/2025.
Xem thêm
Ký ức tuổi thơ tôi – Truyện ngắn Vũ Mạnh Định
Có một miền quê nằm bên dòng Hoàng Long lặng lẽ, nơi triền bãi xanh mướt ôm lấy con nước hiền hòa, nơi mỗi chiều vang lên tiếng chuông chùa Thông Linh Tự và mỗi mùa hội đình lại rộn ràng cờ hoa rợp ngõ. Ấy là quê tôi - thôn Thần Thiệu nhỏ bé nhưng chan chứa tình người, nơi đã nuôi dưỡng tuổi thơ tôi bằng tiếng trống hội, bằng mùi khói rơm chiều và những câu chuyện lịch sử vọng về từ ngàn xưa.
Xem thêm
Máu đỏ da vàng – truyện ngắn của Lại Văn Long
“Máu đỏ da vàng” – truyện ngắn của Lại Văn Long không chỉ là bi kịch của một người đàn bà trong vòng xoáy hậu chiến, mà còn là bản hòa ca của lòng nhân và tinh thần hòa giải dân tộc.
Xem thêm
Trạm xá - Truyện Võ Đào Phương Trâm
Đồng hồ bước qua 7 giờ tối, bên ngoài khuôn viên Trạm xá tối om như mực, bác sĩ Nguyên vẫn còn miệt mài với chồng hồ sơ bệnh án, thỉnh thoảng, anh khẽ ngước mặt nhìn ra khung cửa, từng đợt gió thổi nhẹ mang theo chút mùi hương hoa rừng.
Xem thêm
Bông hoa của bản – Truyện ngắn Nguyễn Thị Thu Trang
Tiếng khóc thút thít của Mai vọng từ phía buồng lại, xóa tan sự tĩnh lặng của đêm. Páo ngồi bên bếp, nồi nước đang sôi ùng ục bốc khói, tay Páo cầm thanh củi cời những viên than hồng rực, ánh mắt vô định nhìn những ngọn lửa bập bùng cháy cũng như lòng Páo lúc này đang không yên. Páo muốn đi vào trong phòng Mai, nói với Mai rằng hãy đứng dậy và bỏ đi cùng anh. Hãy bỏ lại tất cả cuộc sống hiện tại để đến một nơi khác bắt đầu cuộc sống mới như đôi chim cu tự xây tổ mới cho mình, như đôi hoẵng chạy vào rừng sâu sống cuộc sống yên bình... Từ nhỏ Páo đã chứng kiến Mai khổ quá rồi, giờ nếu tiếp tục để Mai chịu khổ hơn nữa anh thấy mình càng vô dụng như khúc gỗ dưới sàn nhà, như cây lá han trong rừng.
Xem thêm
Vùng đất hứa -Truyện Đông Sơn Lữ Khách
Vùng đất hứa – giấc mơ của biết bao người ở một phương trời xa xôi. Nhưng để chạm tới giấc mơ ấy, họ phải đánh đổi bằng mồ hôi, nước mắt, thậm chí cả máu và sinh mạng. Câu chuyện này được viết để nhắc rằng: Hạnh phúc thật sự không nằm nơi đất khách, mà ở chính quê hương, nơi có tình thân và vòng tay chờ đợi.
Xem thêm
Kịch bản hoàn hảo – Truyện Miên Tình
Đây rồi, cung điện Potala hiện ra như một huyền thoại hóa đá, đứng sững trên đỉnh núi Hồng Sơn, giống như một bài thơ viết bằng gió, bằng tuyết và bằng máu của thời gian. Mái ngói đỏ sậm, tường trắng ngà, tầng tầng lớp lớp như những lớp ký ức quyện vào nhau không thể bóc tách. Cô bước chậm từng bậc thang lên, mỗi bước như dấn thêm vào một thế giới không dành cho người vội vã, từng phút giây đều như chờ đợi giống như cô. Trái tim đập chậm lại, chẳng phải vì độ cao, mà vì một cảm giác vô danh của sự u buồn thánh thiện.
Xem thêm
Như là giấc mơ - Truyện ngắn Huỳnh Ngọc Lan
Nguyên nhà giáo, nhà văn Huỳnh Ngọc Lan sinh năm 1952 quê quán ở Huế nhưng sinh ra và lớn lên ở Vinh, bởi ba chị đi tập kết gặp mẹ chị ở Nghệ An. Thời kỳ Đế quốc Mỹ ném bom khốc liệt bất kể ngày đêm từ Vĩnh Linh đến Quảng Bình rồi Hà Tĩnh và Nghệ An. Lúc này chị đang theo học Trường đại học Tổng hợp Hà Nội, chuyên ngành hóa. Thật đau thương khôn xiết, khi Mẹ và ba người em của chị chết trong một trận bom vùi giữa đêm khuya; sau ngày đất nước thống nhất, chị theo ba về ở Huế quê nội.
Xem thêm
Dưới bóng núi – Truyện ngắn Nguyễn Thị Thu Trang
Mùa mưa ở vùng biên như một lời thách thức của thiên nhiên. Những con đường mòn dẫn vào bản bỗng hóa thành dải bùn đặc quánh, trơn như mỡ. Mây sà xuống tận mặt người, núi rừng hùng vĩ, hoang dại, đẹp đến nghẹt thở nhưng cũng dữ dằn không kém. Con đường này Khương đã thuộc đến từng khúc cua, từng con dốc và anh biết chỉ cần lỡ tay là sẽ lao xuống vực sâu hun hút. Vượt qua những khó khăn ấy, bản Khe Nặm hiện ra như nốt nhạc bình yên giữa bản giao hưởng dữ dội của núi rừng.
Xem thêm
Bàn tay vịn - Truyện ngắn của Hội An
Truyện ngắn in ở số 153 tạp chí Văn nghệ TP. HCM
Xem thêm
Bố vợ - truyện cực ngắn của Lê Thanh Huệ
Nguồn: Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam số 40 tháng 9 năm 2025.
Xem thêm
Chuông chùa Chân Giáo – Truyện lịch sử Nguyễn Thị Việt Nga
Mùa đông năm ấy đến sớm. Mới cuối tháng mười âm lịch mà gió bấc đã rít lên từng đợt, khí lạnh xuyên da thịt. Gió quất nghiêng những ngọn cây bồ đề và gốc đại quanh chùa Chân Giáo. Không khí buốt giá và ảm đạm, sương đọng đầy trên cành khô, thấm cả vào đá, vào gạch, vào những pho tượng Phật im lặng như thời gian đã đông cứng lại, đóng khung vào những hình hài cụ thể.
Xem thêm
Giấc mơ hoa cúc vàng - Truyện ngắn của Tàn Tuyết
Tàn Tuyết tên thật là Đặng Tiểu Hoa, sinh năm 1953, là một nhà văn và phê bình văn học tiên phong của Trung Quốc. Những năm gần đây, Tàn Tuyết liên tục được đề cử trao giải Nobel văn học. Một số tác phẩm của bà đã được xuất bản ở Việt Nam như: Hoàng Nê phố, Bảng lảng trời xanh, Đào nguyên ngoài cõi thế, Những chuyện tình thế kỉ mới, Phố Ngũ Hương…
Xem thêm
Hoàng hôn trên bờ sông Main - Truyện ngắn của Trần Thủy
Tôi gặp em vào buổi chiều hôm ấy. Khi ánh mặt trời thoắt vàng như mật choàng ngập trên từng ngôi nhà rồi bất chợt lóng lánh màu hổ phách, đổ sang sắc rượu chát thành một vệt dài trầm mặc phủ kín đôi bờ sông Main.
Xem thêm
Mái tranh nghèo của mẹ - Truyện ngắn Đặng Chương Ngạn
Truyện ngắn được Giải Nhì (không có giải nhất) Giải thưởng Quỹ nhà văn Lê Lựu 2018-2020
Xem thêm