- Thơ
- Từ Xuyên Mộc đến vỉa hè Hà Nội - Chùm thơ Bùi Ngọc Phúc
Từ Xuyên Mộc đến vỉa hè Hà Nội - Chùm thơ Bùi Ngọc Phúc
Chùm thơ của Bùi Ngọc Phúc ghi lại những lát cắt đời sống đương đại qua địa danh, ký ức và biến cố xã hội: từ Xuyên Mộc – miền rừng biển phương Nam, đến những vỉa hè Hà Nội nồng ấm; từ câu chuyện những đôi dép bị cắt mũi đến ký ức Covid-19 với tiếng đàn saxophone vang lên giữa lặng im phố xá. Thơ không cầu kỳ kỹ thuật, nhưng chạm vào đời sống bằng giọng nói trực tiếp, chân thành và giàu cảm thức xã hội. Văn chương TP. HCM xin giới thiệu tới bạn đọc chùm thơ này

EM CÓ VỀ XUYÊN MỘC VỚI ANH KHÔNG
Không có nơi nào đẹp hơn nơi này
Hồ Phước Bửu đón em về chải tóc
Không có ngọn núi nào đẹp hơn ngọn núi ở đây
Núi Lá- vồng ngực căng tròn dâng trời đất.
Không có biển nơi nào đẹp hơn biển nơi này
Bến Cát, Hồ Tràm, Bình Châu, Hồ Cốc
Em có về Xuyên Mộc với anh không?
về Chiến khu Bàu Lâm, về Bến tàu Không số
về Sông Ray dạt dào sóng vỗ
về với rừng, với biển, với tinh khôi…
Em có về Xuyên Mộc với anh không?
nơi tím bằng lăng, nơi làm duyên hoa mắc cỡ
để anh đợi em chiều lá đổ
những con đường đẹp như trong mơ.
Em có về Xuyên Mộc với anh không?
nơi cổng trường đón em mùa phượng vĩ
Nơi anh đợi em trong căn nhà nhỏ
tiếng xe bò lộc cộc canh thâu.
Em có về Xuyên Mộc với anh không?
nơi tình yêu mọc thành rừng, nơi chim về xây tổ
nơi những cánh đồng dạt dào sóng lúa
nơi rừng xưa thành làng, làng hóa phố
mùa hoa sữa, mùa hoa cà phê thao thức đợi em về.
Em hãy về Xuyên Mộc, em nghe!...

Nhà thơ BÙI NGỌC PHÚC
NHỮNG ĐÔI DÉP BỊ CẮT MŨI
Chỉ vì vài ba đôi dép bị mất
mà tất cả đôi những đôi dép cũ mới, xấu tốt đều bị cắt mũi
Từng đoàn, từng đoàn xe đường dài, xe Nam Bắc
và những nhà trọ, nhà nghỉ, khách sạn…
những đôi dép bị cắt mũi
Có cảm tưởng như chính mũi mình bị cắt
Không lẽ cuộc đời này trở nên giàu nghèo, sang hèn
vì những đôi dép đi tạm
Chuyện thật như đùa
bao giờ, bao giờ, bao giờ…
không còn trên xứ sở chúng ta
COVID- 19 VÀ TIẾNG ĐÀN SAXOPHONE
Số nhà... ngõ… đường… cách ly
Góc phố… trạm cách ly
Những bãi biển vắng khách
Những chuyến xe vắng khách
Những trường học đóng cửa
Những khu du lịch im phăng phắc
Tháng ba, mùa hoa gạo
Tháng ba, mùa hè về sớm
Tháng ba, hoa bằng lăng tím
Tháng ba, phượng hồng vừa chớm
Tháng ba, Sự hiện diện của những vòm phượng
Tháng ba, sự hiện diện của những lá phổi
Những lá phổi trước sự rình rập của bầy bầy, lũ lũ vi rút siêu nhỏ*…
Có thể nào tin
Tháng ba và sự hoành hành, đắc thắng của covid- 19
Thành phố mong manh, bé nhỏ... tội nghiệp
Những con người hiền lành, vô tội... tội nghiệp
Tội nghiệp những người mẹ, những người vợ
Và trong trắng, thơ ngây biết bao là những đứa trẻ…
Giữa ồn ào, bấn loạn
Giữa im phăng phắc
Covid- 19!... covid -19!...
Bất chợt vang lên tiếng kèn
tiếng kèn saxophone
Quán cà phê vắng khách hay ban công một căn nhà
Nồng nàn và tha thiết
Bản tình ca
Vượt phong ba, bão táp
Vượt qua chiến tranh tàn khốc
Vượt nghìn trùng chia cắt
Vang vọng khoảng trời xanh ngắt
Gọi tiếng chim líu lo, líu lo
Gọi dạt dào tiếng sóng
Gọi đường xưa tiếng guốc
Gọi kết nối những vòng tay…
Tiếng kèn saxophone
Tiếng kèn saxophone
Tiếng kèn saxophone…
HÀ NỘI VỈA HÈ
Một tờ giấy lót làm chỗ ngồi
Ghế cóc như lời chào để ngỏ
Những cô gái Hà Nội xinh xinh
làm tôi bỡ ngỡ.
Hà Nội, vỉa hè
Tất tả hàng rong
Hồn vía quê nghèo
Mòn chân lối nhỏ.
Hà Nội, vỉa hè
Thèm một tiếng ve
Làng cũ teo dần
Chông chênh phố cổ.
Hà Nội, Hà Nội ơi!
Vỉa hè nồng ấm quá
Sau chặng đường dài
ngồi nhâm nhi chén nước chè tươi
ngắm từng sợi tóc của mẹ trôi…
