TIN TỨC
  • Góc nhìn văn học
  • “Vua phóng sự” Vũ Trọng Phụng làm gì khi cuốn sách về gái điếm bị đá vào xó tường?

“Vua phóng sự” Vũ Trọng Phụng làm gì khi cuốn sách về gái điếm bị đá vào xó tường?

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2023-11-13 15:32:05
mail facebook google pos stwis
145 lượt xem

Nguyễn Vỹ lặng lẽ đưa mũi giày đá luôn quyển “Lục Xì” vào trong xó tường. Quyển sách vừa xuất bản, hãy còn mới tinh, nằm xơ xác bên chân tủ.

Nguyễn Vỹ cho biết, ngay trong lần đầu gặp mặt, “vua phóng sự Bắc kỳ”, ông đã đá tung cuốn Lục Xì (thiên phóng sự của Vũ Trọng Phụng viết về một phúc đường chuyên chữa bệnh hoa liễu cho gái điếm) vừa mới lấy từ nhà in về vào trong góc nhà.

Câu chuyện này diễn ra vào năm 1937. Hôm ấy, Minh Phượng (ông chủ Nhà xuất bản Minh Phượng, ở ngõ Văn Tân, phố Hàng Đẫy) mời Nguyễn Vỹ và Vũ Trọng Phụng (hai người chưa từng gặp nhau) đến dùng cơm nhân ngày giỗ kỵ thân mẫu.

Nguyễn Vỹ đến trước, xem cuốn Lục Xì mà Minh Phượng vừa cầm từ nhà in về. Nhưng chỉ đọc được 7 trang, ông đã vứt cuốn sách xuống đất. Nguyễn Vỹ nói: “Sao lại có thứ văn bẩn thỉu thế này?”. Minh Phượng cười:” Anh đã xem hết quyển sách chưa”. Nhà thơ trả lời : “Đọc 7 trang cũng như đọc hết rồi”. Minh Phượng cười bảo: “Thế anh lầm. Sách khác đọc 7 trang có thể nói là đọc hết, chứ sách của Vũ Trọng Phụng, đọc hết quyển sách rồi chưa chắc đã đọc được trang nào! Huống chi là 7 trang”.

Nguyễn Vỹ lặng lẽ đưa mũi giày đá luôn quyển Lục Xì vào trong xó tường. Quyển sách vừa xuất bản, hãy còn mới tinh, nằm xơ xác bên chân tủ.

Minh Phượng cười: “Hôm nay, tôi chỉ mời có hai người bạn tôi quý nhất, nhưng có lẽ hai anh chưa quen nhau”. Nguyễn Vỹ thắc mắc: “Ai thế nhỉ?”. Ông chủ nhà Minh Phượng đáp: “Vũ Trọng Phụng, tác giả quyển sách vừa được hân hạnh nếm cái mùi đôi giày đã há mũi của anh đó. Hình như anh chưa gặp Phụng lần nào, phải không?”. Nguyễn Vỹ đáp cụt lủn: “Chưa!”.

Một lát sau Vũ Trọng Phụng đến. Nguyễn Vỹ mô tả: Ngoài sân, một chàng xô cổng sắt đi vào. Chàng mặc quần áo cũ mèm cũng như tôi, tóc rẽ một bên, người dong dỏng cao và gầy, mặt hình chữ nhật, hốc hác, trông tiều tụy.

Sau khi giới thiệu làm quen, Minh Phượng bảo: “Quyển Lục Xì đã in xong! “Moa” có lấy về một cuốn để “toa” xem”. Vũ Trọng Phụng hào hứng hỏi: “Đâu”?

Minh Phượng quay ngó xó tường tít đằng xa và nói: “Đấy!”.Tác giả của nó rất ngạc nhiên, hỏi: “Sao nó nằm đấy?”. Ông chủ NXB Minh Phương đủng đỉnh nói: “Vỹ vừa bảo văn chương Lục Xì bẩn hơn cả cái mũi giày há mõm của hắn. Hắn cho sách cậu nằm đấy đấy”.

Vũ Trọng Phụng điềm nhiên ngó Nguyễn Vỹ: “Anh Vỹ nói thế thì tôi phục. Hôm nọ, tôi đưa bản thảo cho Lan Khai (Nguyễn Lan Khai 1906-1946) đọc, nó chỉ biết khen nịnh tôi là hay, là kiệt tác. Tôi bảo với Lan Khai là hắn không biết thưởng thức Lục Xì. Bảo như Nguyễn Vỹ, là văn chương Lục Xì bẩn, thế mới là thưởng thức Lục Xì. Thằng Phụng viết Lục Xì để tả cái bẩn, mà đứa nào bảo Lục Xì thơm là đứa ấy ngốc. Thế là nó chửi ngòi bút của tôi đấy. Tôi tả cái bẩn mà anh ghê tởm được cái bẩn ấy, thế mới là anh nhận được cái giá trị văn chương của Lục Xì”.

Nguyễn Vỹ ngập ngừng nói: “Tôi mới đọc được 7 trang…”. Nghe thấy thế Vũ Trọng Phụng liền phân trần: “Cái xã hội này bẩn quá, Vỹ ơi! Tôi biết đem những cái bẩn đó mà dồn vào một trăm trang sách thì chưa hết được cái bẩn của xã hội hiện giờ. Nhưng với tụi mình 7 trang như thế còn đủ chán. Anh không cần đọc thêm nữa”.

Nói xong, Vũ Trọng Phụng đi lượm cuốn sách ở xó nhà, biên mấy chữ tặng Nguyễn Vỹ. Sau buổi gặp đầu tiên ấy, Nguyễn Vỹ thi thoảng qua nhà chật hẹp ở phố Hàng Bạc của Vũ Trọng Phụng để ngồi chơi, hàn huyên.

Có lần, Nguyễn Vỹ đến, thấy Vũ Trọng Phụng ốm, người nóng như lửa, nhưng vẫn cố gượng dậy để viết bài lấy tiền mua đèn con cá cho con nhân dịp Trung thu.

Năm 1939, hay tin Vũ Trọng Phụng mất. Nguyễn Vỹ cùng Lan Khai, Lưu Trọng Lư, Nguyễn Nhược Pháp, Mộng Sơn, Nguyễn Tuân đi tàu điện ra ngoại thành Hà Nội để tiễn biệt bạn. Trên hành trình ấy, Nguyễn Vỹ đã thay mặt cho cả nhóm viết điếu văn Vũ Trọng Phụng.

Nguyễn Vỹ cho biết, vì tàu chạy, đảo qua, đảo lại, lắc lư…, nên nhà thơ Mộng Sơn đã “cho mượn” tấm lưng của mình ra để làm “bàn viết”. Tàu chạy được khoảng được khoảng 10 cây số, ông đã viết xong 4 trang.

Khi quan tài hạ huyệt, anh em làng văn cử Nguyễn Vỹ ra đọc lời điếu vĩnh biệt. Nhưng Nguyễn Vỹ chỉ nói ấm ức được mấy tiếng rồi nghẹn ngào, nước mắt cứ trào ra. Ông Vũ Đình Long, chủ nhiệm Tiểu thuyết thứ Bảy phải lấy xấp giấy trên tay Nguyễn Vỹ, đọc tiếp.

“Vũ Trọng Phụng ơi!

Chúng tôi, tất cả những nhà văn đứng xung quanh mả anh đây, chúng tôi thề rằng linh hồn của Vũ Trọng Phụng và linh hồn của các bạn đã qua đời, Nguyễn Khắc Hiếu, Nguyễn Văn Vĩnh… sẽ được tôn sùng xứng đáng. Thế hệ các văn nhân còn sống sót lại đây sẽ tạc cho các anh một pho tượng. Chúng tôi sẽ lập lên, để thờ các anh, một ngôi đền. Chúng tôi sẽ gây lên một phong trào cho quốc dân được biết, và yêu, và kính trọng tất cả những người thợ có chân tài đã đắp một viên gạch cho nền Văn học Quốc gia…”.

Nguyên văn bài điếu này sau đó được đăng lại đầy đủ trong Tạp chí Tao Đàn số 14, trang 11, 1939, số đặc biệt về Vũ Trọng Phụng, do ông Vũ Đình Long là chủ bút. Tác giả Văn thi sĩ tiền chiến cho biết thêm.

MINH CHÂU/VANVN

Bài viết liên quan

Xem thêm
Làm mới cải lương – con dao hai lưỡi
Gần đây, cải lương được đưa lên mạng với một số hình thức mới: kết hợp rap, trang phục ma mị… Nhiều người cho rằng cải lương cần phải được “làm mới” để phù hợp với thời đại, với lớp trẻ. Nhưng làm mới cách nào để không bị mất chất, để người xem vẫn còn “nhìn ra” cải lương là câu hỏi không dễ giải đáp.
Xem thêm
Văn học dân gian Đồng Nai trong bối cảnh văn học dân gian Nam Bộ từ 1945 đến nay
Công tác sưu tầm và in ấn các tuyển tập văn học dân gian Việt Nam nói chung đã được các nhà Nho thực hiện từ cuối thế kỷ XVIII với các sưu tập bằng chữ Nôm, chữ Hán. Sang đến cuối thế kỷ XIX và đầu thế kỷ XX, cùng với sự phổ biến của chữ quốc ngữ thì các sưu tập văn học dân gian được phát hành phổ biến nhiều hơn nữa. Tuy nhiên trong giai đoạn này phần lớn vẫn là các sưu tập miền Bắc hay ở một số tỉnh thành miền Trung, ở Nam Bộ việc sưu tầm và phổ biến văn học dân gian dưới dạng các tuyển tập in ấn vẫn còn chưa được coi trọng đúng mức, do vậy không gian nghiên cứu văn học dân gian vùng miền cũng đồng thời bị bỏ ngỏ.
Xem thêm
Nhà thơ thì chơi với ai?
Nguồn: Website Hội Nhà văn Việt Nam
Xem thêm
Bộ phim Đất rừng phương Nam: Một số điều “lấn cấn” về nội dung và nghệ thuật cùng với phản hồi của cục điện ảnh
“Đất rừng phương Nam” của đạo diễn Nguyễn Quang Dũng là một bộ phim đang gây ra nhiều dư luận sôi nổi. Bộ phim nhận được nhiều lời khen ngợi, nhưng cũng có không ít tiếng chê. Dĩ nhiên với tư cách là một sản phẩm nghệ thuật, những thành công của phim rất đáng ghi nhận, song khi xem xong bộ phim, đọng lại cũng là không ít điều “lấn cấn” trong lòng một khán giả như tôi.
Xem thêm
Nghĩ về thủ thuật làm phim câu khách
Công thức làm phim ăn khách, người làm điện ảnh đều nắm được. Nhưng cũng như công thức nấu ăn, đọc kỹ sách nấu ăn không có nghĩa ai cũng có thể làm được món ngon.
Xem thêm
Phim ‘Đất rừng phương Nam’: Có thể hư cấu nhưng đừng làm sai lệch lịch sử
Chuyên gia cho rằng, bộ phim có thể hư cấu cho hấp dẫn hơn so với nguyên tác, khiến cho kịch bản phim kịch tính hơn, thu hút hơn, nhưng đừng để sai lệch lịch sử.
Xem thêm
Bài thơ Bắt nạt tiếp tục gây tranh cãi khi đưa vào sách giáo khoa
Bài thơ “Bắt nạt” của tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh tiếp tục gây tranh cãi trên các diễn đàn. Đây là lần thứ hai tác phẩm này gây tranh cãi. Không ít phụ huynh, thi sĩ cho rằng bài thơ là “thảm họa” trong sách giáo khoa môn Ngữ văn lớp 6.
Xem thêm
PGS-TS Bùi Thanh Truyền: Nhà văn là một sinh thể của môi trường
PGS-TS Bùi Thanh Truyền là chủ biên đề tài Văn xuôi Nam bộ giai đoạn 1986-2015 từ góc nhìn phê bình sinh thái đã nghiệm thu thành công cấp bộ, được NXB Văn hóa - Văn nghệ xuất bản cuối năm 2018.
Xem thêm
Tiểu thuyết lịch sử Từ trường hợp nhà văn Hoàng Quốc Hải
Những năm gần đây, vấn đề Nghiên cứu và giảng dạy văn học về đề tài lịch sử dân tộc đang ngày càng trở nên bức thiết với đời sống xã hội nói chung và chuyên ngành Khoa học Xã hội và Nhân văn nhằm góp phần bồi dưỡng kiến thức lịch sử một cách có hệ thống từ lăng kính văn học, từ các tác phẩm văn học viết về đề tài lịch sử dân tộc.
Xem thêm
Văn học mạng đang đánh mất giá trị tốt đẹp của văn chương
Sự xuất hiện của mạng Internet đã mở ra cánh cửa giúp những người viết trẻ sớm được độc giả đón nhận. Tuy nhiên, xu thế phát triển văn học mạng lại đặt ra nhiều băn khoăn, cần có giới hạn nào cho những sáng tạo để không quá dễ dãi và đánh mất giá trị tốt đẹp của văn chương?
Xem thêm
Thơ phổ nhạc có lợi ích gì cho nhà thơ?
Xưa nay, thơ phổ nhạc không xa lạ với đời sống sáng tạo, biểu diễn và thụ hưởng ca khúc. Có không ít nhà thơ luôn lấy làm hãnh diện vì có nhiều bài thơ được phổ nhạc. Thậm chí, những tuyển tập thơ phổ nhạc do chính nhà thơ tự in ấn cũng đã xuất hiện như một niềm vui đích thực. Tuy nhiên, thơ phổ nhạc có lợi ích gì cho nhà thơ thì vẫn là câu chuyện tế nhị.
Xem thêm
Tiểu thuyết lịch sử Trưng Nữ Vương - Bản hùng ca độc lập dân tộc
Trong lịch sử dân tộc, Hai Bà Trưng có một vị trí hết sức đặc biệt. Hai Bà Trưng đã tiến hành lãnh đạo nhân dân khởi nghĩa giành độc lập dân tộc (40-43), được dân chúng suy tôn là Trưng Nữ Vương. Các sử sách về sau trong đó có cả sử Trung Quốc đều ghi chép về sự kiện này. Hiện trên cả nước có rất nhiều về đình, đền, chùa, miếu thờ phụng, tôn vinh công trạng của Trưng Nữ Vương cùng các tướng của bà. Đây cũng là đạo lý uống nước nhớ nguồn, biết ơn với các tiền nhân của dân tộc của nhân dân ta. Tiểu thuyết lịch sử Trưng Nữ Vương của nhà văn Phùng Văn Khai được viết trong bối cảnh ấy. Đã như bản hùng ca về độc lập dân tộc từ cách đây gần 2.000 năm.
Xem thêm
Cái “Chuẩn” hình thức sách văn học
Bài đăng Văn nghệ số 21/2023
Xem thêm
Những cảm nhận Sài Gòn
Bài đăng Văn nghệ số 17+18/2020
Xem thêm
Cần gì để văn học trẻ Việt Nam vươn ra thế giới?
Đó là một trong những câu hỏi lớn được đặt ra và mổ xẻ đầy sôi nổi trong buổi cà phê học thuật nhân văn chủ đề Văn học trẻ Việt Nam trong dòng chảy giao lưu quốc tế chiều 25-3.
Xem thêm
Học văn thời công nghệ số
Bài viết của GS.TS Huỳnh Như Phương
Xem thêm