TIN TỨC

Trên chuyến xe cuối ngày - Tản văn của Võ Văn Bảo Quốc

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2025-10-21 22:14:06
mail facebook google pos stwis
311 lượt xem

(Vanchuongthanhphohochiminh.vn) - Ngày cuối tuần của một chiều cuối thu. Trong làn không khí se se lạnh của khoảng giao mùa, tôi trở về căn trọ nhỏ sau một ngày học đầy uể oải. Nhìn quanh căn phòng chỉ có mỗi mình, thoáng chốc trong lòng dâng lên chút cô đơn, lặng lẽ xen lẫn cảm giác tủi thân nơi đất khách quê người.

 

Tác giả Võ Văn Bảo Quốc 

 

Bỗng thoáng qua trong tôi là một ý nghĩ, sao mình không về quê nhỉ? Nghĩ là làm, tôi vội chụp lấy chiếc ba lô, tay còn lại cầm điện thoại gọi cho thằng bạn: “Ê, chở giùm tao ra bến xe cái, tao đi dìa”. Tôi quyết định bắt chuyến xe buýt cuối ngày để về nhà. Đến bến, chờ không lâu thì một chiếc xe buýt chậm rãi đỗ vào. Nó hiện ra giữa buổi chiều muộn, trông như người công nhân sau một ngày dài làm việc, mệt mỏi mà vẫn cố lê bước. Tôi bước lên xe, không gian vắng lặng, chỉ có một vài hành khách cùng bác tài. Có lẽ tôi là một trong những vị khách đầu tiên của chuyến đi chiều nay.

Khi tôi bước lên xe, chạm vào mắt tôi đầu tiên là một ông lão cỡ ngoài sáu mươi, thân hình ông nhỏ nhắn với mái tóc đã chuyển dần sang màu muối tiêu theo năm tháng. Tôi thấy ông, trên mặt ông nở nụ cười tươi, một nụ cười hiền dịu, bình yên đến lạ. Trong hình bóng ông, tôi như thấy lại hình bóng ngoại mình, ngoại nhỏ nhắn mà hiền từ với con cháu.

Tôi cũng chẳng hiểu sau, chỉ vậy cái khoảng ảm đạm trong cái không gian cuối ngày này bỗng nhiên tan biến, ông chợt cất tiếng hỏi tôi: “Dìa đâu vậy con? Lại đây ngồi với ông nè, nãy giờ có mình tao buồn miệng muốn chết”.

Ông nói vậy sao tôi nỡ từ chối. Tôi ngồi xuống cạnh ông, ông nói rất nhiều thứ trên đời này, rằng bây biết không, này chuyến cuối rồi đó con, mày mà trễ chút cho mày khỏi về luôn...

Tôi của mỗi ngày thì sẽ thấy phiền khi người khác nói quá nhiều cũng chẳng quan tâm vì điều đó. Hôm nay lại có chút khác biệt, giọng ông trầm ấm, dễ nghe. Ông kể tôi nhiều điều, từ chuyện mảnh vườn nhỏ của ông ở quê, đến bà vợ ở nhà cứ cằn nhằn ông đôi chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống. Ông như người nghệ sĩ già, kéo sự tẻ nhạt của cuộc sống ra khỏi người tôi, bằng những màn trình diễn bình dị của cuộc sống.

Cứ như thế lặng lẽ, tôi ngồi lắng nghe hăng say từ lúc nào không hay, bị lôi cuốn vào những câu chuyện thường ngày ấy, hệt như một đứa trẻ chăm chú bên những câu chuyện cổ tích của bà. Cứ vậy tôi ngồi cạnh ông bên ông bên khung cửa sổ nhỏ xe buýt, nơi loáng thoáng chút tia nắng còn lại của một chiều cuối thu.

Thời gian cứ như thế khẽ trôi, xe vẫn chạy trên hành trình của chính nó. Cứ có khách lên rồi lại xuống như một vòng lẩn quẩn, tôi cũng chẳng mấy quan tâm. Nhưng khi chợt thấy bóng dáng nhỏ xinh xuất hiện trên chuyến xe chiều muộn.

Đấy là một cô sinh viên cũng như tôi, đang trên hành trình theo đuổi ước mơ của chính mình. Vì sao tôi lại biết, có lẽ là do vô tình, khi cô loay hoay mua vé, tôi trông thấy thẻ sinh viên của cô. Giây phút ấy, tôi chợt nhận ra mình không hề cô đơn, rằng không chỉ riêng tôi mới nhớ bữa cơm nhà nóng hổi, thơm nồng bàn tay mẹ nấu.

Vừa ngồi xuống ghế, lòng tôi bỗng dấy lên một thoáng hiếu kỳ, không biết hôm nay của cô ấy thế nào mà mới lên xe đã ngủ quên mất rồi. Không hiểu sao, tôi lại thấy dáng vẻ ấy đẹp đến lạ. Không phải vì cô ấy xinh, mà vì trong dáng ngủ nghiêng nghiêng kia, tôi thấy ánh lên nét đẹp của tri thức, nét đẹp của một người đang nỗ lực theo đuổi ước mơ, đến mức mệt nhoài gật gù giữa chuyến xe chiều muộn. Và tôi chợt nhận ra, đó cũng chính là hình ảnh mà tôi đang cố gắng hướng đến, dáng vẻ của những người trẻ lặng lẽ đi qua những chặng đường mệt mỏi, chỉ để tiến gần hơn đến giấc mơ của mình.

Cũng chính giây phút ấy, tôi thoáng nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong những ngày đầu đầy nhiệt huyết. Nhưng còn bây giờ thì sao? Tôi không biết mình là ai, không rõ mình đang thật sự sống hay chỉ đang tồn tại. Tôi không biết, và dường như cũng chẳng ai có thể nói cho tôi biết được. Tôi không còn thấy lại bản thân của những ngày trước kia nữa; cũng chẳng biết cuộc sống sắp tới sẽ ra sao. Chỉ biết rằng lúc này, tôi đang chạy trốn về nơi yên bình nhất, tôi về nhà.

Trên chuyến xe ấy, không hiểu sao, tôi cảm thấy một sự bình yên lạ lùng. Tôi lục trong ba lô tìm chiếc tai nghe, thì vô tình làm rơi cặp kính cận đã cũ, người bạn đồng hành suốt nhiều năm qua. Chiếc kính đầy những vết xước, đã cùng tôi nhìn ngắm thế giới này suốt ngần ấy năm. Và có lẽ, đến đây, nó đã hoàn thành nhiệm vụ mà con người đã giao phó cho nó từ khi ra đời.

Cầm trên tay chiếc kính cũ, lòng tôi bỗng đầy ắp những dòng suy nghĩ miên man, tiếc cho những ngày tháng đã trôi qua của quá khứ. Xe vẫn cứ lăn bánh, từng dòng người lại lên rồi xuống, mỗi người mang theo một câu chuyện, một nỗi niềm riêng. Có bà mẹ trẻ cùng hai đứa con nhỏ ngồi ngoan ngoãn, có lẽ đang trên đường về nhà; cũng có một ông lão bán vé số lặng lẽ ngồi một mình nơi hàng ghế cuối, dáng vẻ mỏi mệt sau một ngày dài lang thang ngoài phố. Trên tay ông, tôi thấy còn phất phơ vài tờ vé số sót lại. Có lẽ đã quá giờ xổ, tôi chẳng bận tâm, chỉ mua lấy vài tờ, coi như góp chút gì đó để ông bớt đi một ngày vất vả.

Có lẽ thấy tôi trầm ngâm, ông lão khẽ khều nhẹ vai. Tôi giật mình quay sang, bắt gặp ánh mắt hiền từ và nụ cười phúc hậu của ông: “Nghĩ gì sâu xa dữ vậy, ông cụ non? Nghĩ còn nhiều hơn cả tao nữa đó!”

Câu nói khiến tôi bật cười, cũng khiến tôi chợt nhận ra, rằng thời gian của mình vẫn còn dài, mà sao cứ mãi suy tư như một người đã đi qua hết thảy. Tôi đáp lại ông, giọng nửa đùa nửa thật: “Con cũng không biết, sao cứ nghĩ khơi khơi hoài vậy á ông”. Ông cười, gật gù: “Nghĩ cho cố, rồi cũng hên xui thôi, chứ có mấy khi như mình nghĩ đâu”.

Tôi cười theo, nhìn ra cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài cứ thế trôi qua, những hàng cây, mái nhà, cánh đồng, tất cả lướt đi như những thước phim lặng lẽ. Tôi và ông trò chuyện suốt quãng đường, đến khi xe dừng lại nơi tôi cần xuống. Tôi quay sang nói: “Con tới nhà rồi, con xuống trước nha ông”. Ông gật đầu, mỉm cười chào tạm biệt.

Bước xuống xe, một cảm giác nhẹ nhõm lạ thường lan khắp lòng. Từ những con người xa lạ, tôi lại học được nhiều điều, rằng mình vẫn còn may mắn, rằng cuộc sống vẫn còn dài và ngày mai rồi cũng sẽ đến. Lo nghĩ mãi cũng chẳng thay đổi được gì.

Tôi bước đi, từng bước đầu chậm rãi rồi dần nhanh hơn, hòa vào nhịp điệu quen thuộc của con đường làng.

Con về rồi, mẹ ơi…

V.V.B.Q

Bài viết liên quan

Xem thêm
Ký ức về bố – Bút ký Vũ Mạnh Định
Pleiku những ngày này mưa dầm dề do ảnh hưởng bão. Mưa trắng xóa cả bầu trời, gió hun hút qua hàng cây phủ kín cả phố núi. Tiếng mưa khiến lòng tôi chùng xuống, ký ức bất chợt ùa về. Mưa như tấm màn xám phủ trùm đất trời, có khi kéo dài cả tháng không dứt. Ngày ấy tôi còn quá nhỏ để hiểu nỗi buồn của những cơn mưa, chỉ nhớ nó dai dẳng đến mức sáng hay chiều cũng nhập nhòe một màu xám đục. Nhưng chính sự dầm dề ấy lại trở thành lát cắt đặc biệt của tuổi thơ, để sau này, mỗi lần nghe mưa nơi khác, tôi ngỡ như vừa chạm vào những ngày Pleiku xưa cũ, ngày mưa dài đến mức thời gian như ngưng đọng.
Xem thêm
Một Việt Nam nhân hậu giữa bão lũ và nước mắt
Giữa màn đêm bị xé toang bởi gió, nước và tiếng kêu cứu, người ta lại nhìn thấy những điều kỳ diệu khác: tình người, sự hy sinh, lòng nhân hậu – những phẩm chất làm nên cốt cách vĩ đại của dân Việt.
Xem thêm
Hai vị đại tướng Nam Bộ qua bút ký của nhà văn Trần Thế Tuyển
Lịch sử QĐND VN có nhiều vị tướng huyền thoại. Trên mảnh đất Phương Nam - Nam Bộ cũng có những vị tướng như thế. Đặc điểm chung của các vị tướng Nam Bộ là sống hết mình: Hết mình vì đất nước, nhân dân; hết mình về đồng đội, bạn bè; sống chân thật, thuỷ chung …mà người đời thường gọi là “Ông Già Nam Bộ”.
Xem thêm
Sương rơi trên lá non - Tản văn Hồng Loan
Có những đoạn đời, ta đi qua như kẻ mộng du giữa những vết xước của chính mình. Mỗi ngày trôi, ta tưởng mình vẫn sống, nhưng kỳ thực chỉ là đang lặp lại những hơi thở cũ, nhạt nhòa và vô nghĩa. Tổn thương không chỉ làm ta đau, nó khiến ta lãng quên, quên mất rằng mình từng có một tâm hồn trong trẻo, từng biết rung động trước điều nhỏ bé nhất trong đời.
Xem thêm
Người gieo hạt yêu thương – Tản văn Chu Thị Phương Thảo
Nhắc đến quãng đời học trò, tôi không thể quên hình ảnh cô giáo Trương Hoàng Oanh – người đã dìu dắt tôi suốt những năm cấp hai. Với tôi, cô không chỉ là một người thầy, mà còn là người mẹ thứ hai, người để lại trong lòng tôi những ký ức không thể phai mờ. Cho đến hôm nay, mỗi khi nhắm mắt lại, tôi vẫn thấy rõ ánh mắt hiền từ của cô, vẫn nghe giọng nói trầm ấm khi cô gọi tôi bằng cái tên thân thương: “Nhím” – cái tên gắn bó với tôi như một phần ký ức ngọt ngào của tuổi học trò.
Xem thêm
Những người con đất Quảng - Bút ký Phùng Chí Cường
Ngày 20 tháng 7 năm 1954 hiệp định Giơnevơ được ký kết, chấm dứt gần 100 năm người Pháp đặt ách đô hộ lên đất nước ta. Nhưng ngay sau khi chữ ký chưa ráo mực, thì đế quốc Mỹ đã nhảy vào miền Nam hất cẳng Pháp, đưa con bài Ngô Đình Diệm về Sài Gòn để lập ra chính quyền bù nhìn thân Mỹ, chúng rắp tâm chia cắt lâu dài đất nước ta. Năm đó, nhiều cán bộ miền Nam đã ra Bắc tập kết, để lại quê nhà, gia đình vợ con và những người thân, rồi họ cùng nhau mòn mỏi trông chờ ngày đoàn tụ. Tới ngày 30 tháng 4 năm 1975, miền Nam được hoàn toàn giải phóng, hai miền Nam - Bắc mới được sum họp một nhà. Vậy trong hơn 20 năm xa cách ấy những người ở lại miền Nam, dưới sự đàn áp điên cuồng của đế quốc Mỹ cùng bè lũ tay sai, họ đã phải sống ra sao? Chúng ta hãy đi tìm câu trả lời:
Xem thêm
Từ dòng Lam đến Vàm Cỏ Đông
Một đêm diễn đặc biệt tại Nhà Văn hóa Thanh niên, với tên gọi “Giai điệu từ những vần thơ”, trong chuỗi chương trình “Những ngày Văn học Nghệ thuật TP.HCM”...
Xem thêm
Nha Trang – Viên ngọc xanh, từ hoài niệm đến khát vọng – Bút ký Nguyễn Phú Thành
Thành phố Nha Trang, thuộc tỉnh Khánh Hoà được mệnh danh là “Viên Ngọc Xanh” của bờ biển Đông, không chỉ là điểm đến lý tưởng cho những ai yêu thích biển đảo mà còn là nơi lưu giữ những hoài niệm và khát vọng của xứ sở. Đồng thời, Nha Trang cũng hội tụ vẻ đẹp của lịch sử văn hóa và, du lịch biển làm nên vẻ đẹp hiếm có làm say đắm lòng người.
Xem thêm
Ở nơi tận cùng con nước – Bút ký Hồng Sương
Nắng tắt bên sông Long Xuyên, vỡ thành từng mảnh nhỏ trong làn hơi nước mỏng tang. Thành phố vào giờ tan tầm, người xe chen nhau, nhưng trong nhịp hối hả ấy, có điều gì thật đỗi dịu dàng, thân quen. Tôi ngồi bên bờ hồ, tay cầm ly nước, ngắm nhìn đám lục bình trôi trên mặt nước xiết. Xa xa, những chiếc ghe đánh cá lặng lẽ như những kiếp người trôi giữa dòng đời, bền bỉ đi tìm cái sống trong mênh mang nước bạc.
Xem thêm
“Từ Bến Nhà Rồng đến Ba Đình” – Phần 2
Đây không chỉ là cuộc hành trình theo dòng lịch sử, mà còn là cuộc trở về trong tâm tưởng – nơi mỗi bước chân đều in dấu biết ơn, tự hào và khát vọng được góp phần làm đẹp thêm dáng hình Tổ quốc.
Xem thêm
Không còn bao lâu nữa!
Tùy bút của Trần Đôn
Xem thêm
Tuổi thơ, mùa bão lụt và quê hương thương khó
Câu chuyện của hai nhà giáo Phạm Phú Phong (Khoa Ngữ văn, Trường ĐH Khoa học - ĐH Huế) và Huỳnh Như Phương (Khoa Văn học, Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn - ĐHQG TP. HCM)
Xem thêm
Với nhà văn Đoàn Thạch Biền
Làm một cuộc khảo sát bỏ túi với các anh chị và các bạn thế hệ 6X, 7X, 8X, 9X rằng người nào ảnh hưởng trong việc viết văn làm báo của mình nhất, đều nhận được câu trả lời: Nhà văn Đoàn Thạch Biền!
Xem thêm
Đoản khúc thời gian - Tản văn Hoàng Xuân
Trời tháng 10 bầm dập những đoản khúc, lúc mưa, lúc nắng, lúc lại dỗi hờn vừa mưa vừa nắng. Lòng tôi lại chông chênh nhớ về quá khứ. Quá khứ của những cơn gió lạnh đầu đông, của tiết trời giao mùa vương vấn, phảng phất xem lẫn một miền ký ức. Bao giờ tiết trời giao mùa cũng thế, làm cho con người có nhiều nỗi nhớ nhung, và cũng có nhiều cảm xúc dâng trào.
Xem thêm
Đồng bào vẫn đang kêu cứu!
Ghi chép của nhà văn Hội An
Xem thêm
Giấc mộng Kinh đô và khát vọng người viết
Bài đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số đặc biệt, 9/10/2025
Xem thêm
Nhớ mãi tác giả “Nhánh lan rừng”
Bài của Đại tá nhà thơ Trần Thế Tuyển
Xem thêm