TIN TỨC
  • Truyện
  • Hoa xương rồng trên cát | Nguyễn Hoài Nhơn

Hoa xương rồng trên cát | Nguyễn Hoài Nhơn

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2023-01-29 16:01:00
mail facebook google pos stwis
1148 lượt xem

CUỘC THI TRUYỆN NGẮN HAY 2022

NGUYỄN HOÀI NHƠN

 I.

Ánh nắng chiều mùa hạ đang thẩm thấu vào từng mắt lá gai của cây xương rồng cái màu trắng mông lung, loa lóa. Tôi có cảm giác như hơi nước đang bốc khói ngoằn ngoèo ở đó. Mẹ tôi bảo:

-   Năm nay hạn to! Chị tôi bảo:

-   Hạn tình thì có!

Tôi ái ngại cho mẹ và chị. Mẹ tôi nói câu gì, chị tôi đốp lại câu đó. Hỗn không ra hỗn nhưng lửng lơ. Mẹ tôi bảo:

-   Con sông Hiền năm nay mà cạn thì cả làng xách bị ăn mày!

-   Rõ khổ, lo xa, mệt! - Chị tôi lầm bầm thở dài.

Căn nhà vốn đã chật lại thấp, nóng như lò xông hơi, tôi ngồi một lúc mồ hôi cứ vã ra như tắm, ngứa ngáy khắp mình mẩy. Đã thế lại còn chứng kiến mẹ và chị cứ lục cục lào cào suốt ngày, tôi chán ngấy. Nhưng biết đi đâu? Trước mặt là cát, trắng đến mênh mông. Sau lưng là núi đá vôi cao ngợp. Bí bức quá. Mẹ tôi đi ra, chị đi vào, tôi ngồi ở ngạch cửa như kẻ trông chừng. Mẹ tôi đẹp tựa Thánh Bà, chị Hoài hao hao giống mẹ. Chị cao kều đến những mét bảy, có dáng người mẫu. Nhưng tiếc ơi là tiếc, gương mặt tàn nhang của chị đã phá hỏng hai phần ba nhan sắc. Còn tôi ai cũng khen gương mặt rất ưa nhìn nhưng lùn tịt. Giá mà được quyền chắp nối gương mặt tôi lên thân thể chị thì tuyệt mỹ. Tạo hóa thật bất công, tôi thầm trách. Chị tôi đã ngoài 30 tuổi mà vẫn chưa có chồng, đâm khó tính. Chị oán mẹ khắt khe phong kiến. Mẹ ân hận lắm nhưng không dám nói ra. Con gái lỡ thì cực lắm, đêm thường trở mình khó ngủ chị tôi hay ra nằm ngoài chõng tre. Trăng sáng đến nôn nao. Gió nồm thổi hiu hiu. Tôi thấy chị mặc mỗi đồ lót nằm thẳng đuổn, vô tư. Sân vườn nhà rộng rinh, hương ngâu thơm thoang thoảng. Trăng lên rằm sáng rợn, da thịt chị tôi mờ ảo, trắng ngân ngấn, loang lổ, khêu gợi. Chị nằm thả hồn theo gió và trăng. Chị không hề biết có tôi ngồi bên. Là con gái mà tôi cứ mê mẩn cái nõn nà thư thái kia. Chị thánh thiện khi mơ ngủ, dữ dằn khi cãi nhau nhưng không chanh chua ác khẩu. Tuổi con gái của chị trôi qua cái vèo chỉ vì không lấy được cái anh bạn cùng tuổi học thời phổ thông.

II.

Có một người đàn ông lạ hoắc, đẹp trai ôm choàng lấy chị tôi, cả hai không còn một miếng vải trên người. Tôi thả tấm ri-đô phòng chị xuống, tay cầm lấy hai que đan, thân thể cứ nóng bừng nhưng nhức. Tôi lịm đi trong cơn mơ dài. Thiên sứ của tôi là một hoàng tử. Chàng mang đôi cánh màu trắng bay lượn hồi lâu rồi sà xuống gương mặt tôi thấp mãi, thấp mãi… đến nỗi tôi không nhận ra hình bóng chàng.

- Đồ đểu, cút! - Tôi choàng tỉnh.

- Cút!

Giấc mơ tan vèo. Ở phòng bên chị nổi cơn thịnh nộ. Tôi vén một góc tấm ri-đô, thấy chị ngồi thu lu ở mé giường, chăn quấn nửa thân thể, bộ ngực chị mây mẩy to, căng phồng, trắng sáp. Vài sợi tóc đen nhánh vắt vẻo đung đưa tương phản như một bức tranh khỏa thân được chép từ thời Phục Hưng. Để rồi mấy thế kỉ tiếp nối nhân loại vẫn còn mê mẩn, say khướt. Chị khóc nức nở, oán than. Tôi động lòng trắc ẩn. Cái gã đàn ông bên kia buồng là ai? Hắn đểu hay là thực? Chị tôi vốn tính đa nghi, ít tin ở đàn ông cái lòng thành tâm. Thôi kệ, miễn bình luận. Chị khóc lâu rồi cũng nín. Gã đàn ông kia đã nai nịt gọn gàng, hắn lén mở cửa sau chuồn thẳng. Giấc mơ hoàng tử của tôi tan loãng.

Vài tuần sau chị ói mửa liên hồi kì trận. Tôi biết chị Hoài trả thù mẹ. Mẹ tôi vừa buồn, vừa giận chị, mặt cứ lầm lầm. Sau mỗi lần ói, chị cười rất vui. Tôi gượng hỏi:

-  Hắn là ai?

-  Đếch biết tên! Gặp nhau trên tàu chợ. Đủ rồi đừng hỏi nữa, ngốc ạ!

Sau 9 tháng 10 ngày chị sinh con gái, đứa bé kháu khỉnh dễ thương. Có gương mặt giống y hệt tôi, chân tay dài ngoẵng, da đẹp như trứng gà bóc, mai sau thân hình e giống chị. Tôi thầm khen - Tạo hóa công bằng. Chị nựng con suốt ngày - Nào cục cưng, nào đồ cứt của mẹ!

Bốn tuổi, con bé đẹp như thiên thần. Nhìn nó chị bảo: - Tao ráng kiếm thêm đứa nữa! Tôi không ngờ chị nói thật. Bên phòng chị đêm nay lại có tiếng thì thào. Tôi tò mò vén bức ri-đô lên. Trời buốt giá. Con bé say ngủ dưới tấm mền bông. Lại một gã đàn ông khác nhỏ thó đen thùi lùi. Họ ghì siết lấy nhau không rời. Tôi bỏ tấm ri-đô xuống. Tiếng chòi đạp, tiếng thở hổn hển dồn dập vọng sang. Thân thể tôi nóng hầm hập. Tôi nhảy bổ vào nhà tắm dội cả xô nước lên đầu.

Cuối năm đó chị Hoài sinh. Đứa bé nhỏ quắt, da đen như bồ hóng, đầu không có tóc, mắt mở to thao láo, không có bộ phận sinh dục, nó chẳng biết bú. Chị ngồi ôm con khóc nức nở. Một ngày sau đứa bé chết. Tôi thầm trách: - Tạo hóa sao thật nhẫn tâm.

III.

Chị trồng cây xương rồng lên mộ con, mùa hạ chúng tua tủa những gai đâm lên trời sắc nhọn. Vài con bướm dính xác treo lơ lửng khô quắt. Chị tôi ngồi lê lết nhổ cỏ trên mồ cháu, thân thể chị tàn tạ rất nhanh, heo héo như bông hoa thiếu nước. Nhưng kì lạ thay, cái bụi gai xương rồng vẫn tràn trề sức sống, chúng mọc gai tua tủa, nở trắng những hoa rơi vương vít lên nấm mồ đứa con bất hạnh. Trời mùa hạ im vắng, cái nóng ngột ngạt ứ đấy không gian, ngọn gió Lào rạt tới xua cát thành từng cơn lốc xoáy, mang ra tận bể. Tôi đến bên chị ngồi im không nói câu nào.

- Đi với chị!

- Đi đâu?

- Cứ đi, đừng hỏi nhiều!

Hai chị em lội bộ qua hết trảng cát nóng như rang, chừng cỡ 10 cây số thì đến một ngôi làng nhỏ nằm trải dài ven biển. Bóng dừa trùm xanh rời rợi. Nghe tiếng chó sủa, người đàn ông nhỏ thó lật đật ra đón. Tôi ngờ ngợ. Ông ở một mình. Ngoài vườn, những tàu dừa khô rụng răng rắc nằm héo hon trên cát. Ngôi nhà sực nức mùi nhang. Trên bàn thờ treo tấm ảnh một người phụ nữ tóc muối tiêu. Chị là Thanh niên xung phong chống Mỹ. Anh, lính xế đoàn 559 bộ đội Trường Sơn. Hòa bình họ lấy nhau. Năm lần đẻ chỉ thấy lọt ra 5 cục thịt dính máu đỏ hỏn không đầu không chân. Anh gạt nước mắt lặng lẽ đem chôn những thi thể không hình hài lên một gò cát cao phía trước nhà. Sau đêm ấy tóc anh bạc trắng. Xương rồng đến mùa hạ lại lốm đốm những hoa rụng vương vãi lên những nấm mồ hài nhi trông thật buồn thảm. Chỉ có những phiến lá xanh mọc tua tủa những gai là chịu đựng nổi với bão cát và hạn cháy vùng đất lửa miền Trung và giữ cho những nấm mồ bé bỏng kia khỏi mất dấu. Anh trở về nhà chẳng thấy vợ đâu. Trên giường đẻ chỉ còn duy nhất một vuông vải ga chưa khô máu bị cắn xé rách bươm. Anh chạy cuống cuồng tìm chị. Biển ngoài kia gào thét như điên loạn. Đêm mịt mù tối bưng. Một linh cảm kinh hoàng ghê sợ đang vây bọc lấy anh. Mõm đá chó ngáp cứ giãy giụa tơi bời trong cơn triều biển. Sáng ra, thi thể chị được sóng ném lên cát bèo nhèo vô nghĩa. Nỗi đau không thể mọc thành gai như cái thứ xương rồng kia nhưng lại độc địa di căn vào đến tận trái tim vốn đã nhiều lần thương tổn giờ bị co rúm lại mất hết tính năng rung đập. Thế là trên cái gò cát đầy gai xương rồng kia có thêm một sinh linh của người mẹ khổ đau, hóa điên đang cam phận yên nghỉ đời đời ở đó. Anh đếm đi đếm lại từ 1 đến 6, rồi đếm lại từ đầu, hết đêm này sang đêm khác cho đến lúc không còn hơi sức nữa. Cái thân thể vốn đã gầy đen như bóng ma cứ từ từ đổ ập xuống bụi gai xương rồng đen đang tràn trề sức sống kia, mặt nhòa máu. Chị gặp anh trong cái khoảnh khắc khó tin ấy.

Tôi xuống bếp nấu cơm, chị ngồi nhìn anh thờ thẫn.

- Em hết tuổi sinh nở rồi, hãy tha thứ cho em, Hoàng ơi!

 Ở dưới bếp tôi khóc to hơn chị. Ăn cơm xong, hai chị em lững thững ra về, cát cứ níu lấy chân trĩu nặng, mệt nhoài. Anh nhìn theo với đôi mắt vô vọng. Bãi cát dài, bóng dừa xanh chẳng thể khỏa lấp hết những buồn đau. Chỉ có xương rồng là đang bật mở vô vàn những gai nhọn, nó như đang cào cứa vào hoàng hôn biển hàng triệu vết thương mới ri rỉ, âm âm nhưng tuyệt vời cao thượng.

  Trong một đêm tối trời, tôi trốn chị Hoài đến thăm anh. Đêm ấy từ một thiếu nữ tôi trở thành đàn bà thanh thản và không gợn chút phân vân. Còn anh thì khóc sướt mướt. Tôi lau nước mắt cho anh, rồi bảo: -  Hoàng không có lỗi!

 Về nhà, vài ngày tiếp theo tôi ói mửa mật xanh mật vàng nhưng một mực khăng khăng giấu mẹ, giấu chị Hoài. Trong linh cảm của người đàn bà, cả hai đều nhận ra rằng tôi bắt đầu hư sự. Chị lo lắng hỏi:

 - Mày ngủ với ai?

 Tôi dấm dẳng:

 - Không biết, bị người ta hiếp!

 - Đồ đểu! - Chị Hoài gạt nước mắt chạy sang phòng bên.

IV.

Cái thai bây giờ đã được 9 tháng, tôi nơm nớp lo âu rồi lại hi vọng - Lạy Trời, lạy Phật cho tôi mẹ tròn con vuông! Và đến khi sinh con, tôi sẽ nói cho chị nghe cái sự thật khó tin ấy, chị Hoài nhé!

Bài viết liên quan

Xem thêm
Bến nguyện – Truyện ngắn của Ninh Giang Thu Cúc
Bước chậm chậm, Dã Quỳ để mặc cho làn mưa bụi hắt vào mặt những sợi nước li ti mát lạnh, gió xuân mơn man vuốt nhẹ từng lọn tóc thả hững hờ trên đôi vai tròn trịa, chiếc áo dài bằng lụa màu tím than ôm sít sao dáng vóc gợi cảm của người thiếu phụ.
Xem thêm
Quy cố hương - truyện ngắn Châu Đăng Khoa
Để anh nhớ xem. Mẹ vẫn gọi là loài trên cạn em à. Tín hiệu mẹ cài trong đầu mình đó, em tìm lại xem. Gọi gì cũng được, mình cứ gọi theo tổ tiên thôi.
Xem thêm
Người của buôn làng - truyện ngắn của Phạm Minh Mẫn
Rút từ tập truyện ngắn GIẢI NOBEL THỨ BẢY của tác giả.
Xem thêm
Cô bé có đôi bàn tay kỳ diệu
Nguồn: Mẹ - tập truyện ngắn của Lê Thanh Huệ, Nhà xuất bản Công an nhân dân, in năm 1997; trang 221.
Xem thêm
“Ông Ba Hay” – Truyện ngắn của Phan Đức Nam
“ÔngBa Hay” – Truyện ngắn của Phan Đức Nam
Xem thêm
Những trang sách cũ
Mẹ tôi kể là trong ngày sinh nhật đầu tiên, gia đình đã bày trước mắt tôi một cây bút, một quyển sách, một tờ giấy bạc, một chiếc hàn thử biểu và một cái muổng gỗ dùng để nấu ăn. Chọn thứ nào sẽ là dự báo tương lai cho cuộc đời tôi.
Xem thêm
Làng Nủ thân thương
Tác giả Bỉ Hao tên thật là Nguyễn Phúc Bảo Huy sinh năm 2007 (17 tuổi), tại Đăk Lăk. Hiện đang là học sinh Trường Trung học phổ thông Krông Bông. Em viết truyện ngắn, bút ký, tản văn và cả sáng tác thơ. Có thể nói các tác phẩm của em đang được ví như một viên ngọc nhỏ thô sơ còn cần thời gian gọt dũa, mài sáng, nhưng tôi tin rằng, trong thời gian tới, khi ở tuổi trưởng thành, em sẽ tiến bộ nhiều hơn nữa. Văn chương TP.HCM trân trọng giới thiệu tản văn Làng Nủ thân của Bỉ Hao đến với bạn đọc.
Xem thêm
Bạn cấp ba – Truyện ngắn của Nguyễn Văn Phúc
Phòng đã tắt hết đèn, ánh sáng từ điện thoại chiếu vào mặt tôi, hắt sáng tạo thành cái bóng hình đầu người in trên tường. Đây! “Carl Jung” của tôi đây rồi, tôi cười như một thằng dở người giữa buổi tối tĩnh mịch, hiu hiu gió và tiếng ve hở chút lại réo lên.
Xem thêm
Những ngày nông nỗi - Truyện ngắn Thúy Dung
Con tàu to lớn cập bến Sầm Sơn, (nay là cảng cá Lạch Hới, phường Quảng Tiến, thành phố Sầm Sơn tỉnh Thanh Hóa), bước chân lên đất liền, Hiệp quá mệt mõi vì hành trình hơn một tuần lễ trên biển. Mặc dù chiếc tàu của Ba Lan rất to lớn nhưng lần đầu tiên ra biển quả là chới với, chưa hết hồi hộp. Cái cảnh tàu chồng chành, khi nó nghiêng bên phải, cả bạn con gái lăn qua, khi nghiêng bên trái, bọn con trai bị lăn lại thì say sóng là điều không tránh khỏi. Thậm chí, có vài em nhỏ sức yếu, không sống nổi khi lên được bờ.
Xem thêm
Đường vòng - Truyện ngắn
Nguồn: Để sống bình yên – tác giả Lê Thanh Huệ, Nhà xuất bản Phụ nữ
Xem thêm
Nơi Bão Đi Qua - VOV
Truyện Bích Ngân
Xem thêm
Miền gió - Truyện ngắn của Viên Kiều Nga
Từ trong góc khuất, một tên khủng bố nhắm bắn Ngạn vì cho rằng cô là “con mồi” đơn độc, yếu ớt nhất và không có khả năng phản kháng. Hắn giương họng súng hướng về phía cô và bắt đầu lên đạn. Dường như có một dự cảm không lành, Hoàng đột nhiên lao tới. Anh đứng chắn ở phía trước và ôm chầm lấy Ngạn. Bất chợt có tiếng súng nổ ở cự ly rất gần. Mọi thứ diễn ra chỉ trong vài tích tắc.
Xem thêm
Con trâu - Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Con trâu đủng đỉnh bước. Bình minh Đồng Tháp Mười mát lạnh. Hương tràm, hương thảo mộc hòa với gió quyện hơi nước sông Vàm Cỏ Tây mát lạnh. Con Khỏe vơ vội mấy nhánh cỏ ven đường đẫm sương đêm.
Xem thêm
Lứa đôi - Truyện ngắn Lê Thanh Huệ
Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Xem thêm
“Bến nước” cơ quan | Truyện ngắn Lại Văn Long
Tôi đang đứng trước gương trong nhà tắm rộng rãi, ốp đá Italia cầu kỳ với la bô, bồn cầu, bồn tắm nhập từ Nhật Bản có bộ điều khiển điện tử và máy nghe nhạc cực chuẩn, để tự vấn.
Xem thêm