- Truyện
- Ngôi miếu hoang | Nguyễn Đại Duẫn
Ngôi miếu hoang | Nguyễn Đại Duẫn
CUỘC THI TRUYỆN NGẮN HAY 2022
NGUYỄN ĐẠI DUẪN
Thằng Hòa lom khom chui qua hàng rào, lọt vào vườn bạch đàn, đuổi theo con chim sáo sổ lồng. Con sáo hoảng hốt đập cánh loạn xạ rồi bay đậu tót lên cành cây, xoãi cánh, dẫu cái mỏ nhìn xuống như chọc tức. Thằng Hòa ngước mắt nhìn vợi theo con sáo tiếc nuối, nó vo tay áo chuẩn bị trèo lên cây để cố bắt con chim thì một tiếng quát to làm nó giật thót.
- Cháu bắt con sáo sổ lồng! - Mặt nó đỏ lựng lên, nhìn lão Quẹt, giãy nảy - Ông đền cho cháu đi, con sáo cháu bay mất rồi.
Ông lão đến cầm tai thằng Hòa, mắt trợn trừng:
- Cút! Mày còn nói là ông nhổ hết răng. Mày không biết đến làm náo loạn nơi ngôi miếu linh thiêng này thì con ma nó vặt cổ à.
Thằng Hòa nghe nói đến ma nó hoảng hồn chạy thẳng không dám ngoái lại. Lão Quẹt nhìn theo bóng thằng Hòa rồi quay vào nhà.
Mới ngoài 50 nhưng gọi lão cũng không quá bởi khuôn mặt lão xương xương, má hóp sâu vào tận hàm răng thiếu mấy chiếc. Mái tóc lão đã phủ trắng như sương, râu ria lồm xồm của sự lười nhác. Đôi mắt trắng dã của người nghiện trợn trừng như con bò bị chọc tiết. Mười lăm năm ở tù về tội sử dụng và buôn bán ma túy, chống người thi hành công vụ, giờ thân xác lão nom chẳng ra hồn. Lão về làng với hai bàn tay trắng, gác kiếm, mong tìm lại cuộc sống mới. Lão xin địa phương mảnh đất nơi ngôi miếu hoang làm chốn lập nghiệp. Khi còn để chõm đã nghe ông nội lão bảo, ngôi miếu này linh thiêng lắm. Không biết linh thiêng như thế nào mà những năm cách mạng tư tưởng - văn hóa, chống mê tín dị đoan người ta đập hết những ngôi miếu trong làng, vậy mà ngôi miếu này vẫn tồn tại. Nghe đâu, khi dân quân đến đập miếu thì một anh không may ngã gãy tay. Họ đồn thổi, thêu dệt sự linh thiêng của ngôi miếu nên không ai dám động đến. Lão Quẹt bảo, đếch sợ. Mười lăm năm ở tù khổ sở, thiếu thốn lão cũng đã vượt qua. Trong tù, lão cố gắng cải tạo tốt để làm lại cuộc đời, nhưng bọn đầu gấu không ưa lão đã dùng gậy đánh lén gãy một chân, cái chân gãy khi đi cứ quẹt trên đường nên lão mang tên mới từ đó.
Lão dọn dẹp sạch sẽ khu miếu, làm một căn nhà lá đủ che nắng che mưa. Đấu thầu khu đất hoang xung quanh miếu, lão trồng bạch đàn. Bạch đàn của lão ken kín như một khu rừng. Gà vịt từng đàn đầy sân. Không có ai bầu bạn, lão làm bạn với rừng bạch đàn, với lũ gà vịt, với anh “tửu” cũng đủ sống vui qua ngày. Đêm đêm lão nằm nghe tiếng xào xạc lá bạch đàn, cũng thấy cô đơn, xót xa số phận. Nhiều khi lão tự trách cho cuộc đời của mình. Lão cũng có vợ. Cũng có những đêm tán tỉnh, bên người yêu thâu đêm. Cũng có những giây phút lãng mạn của tuổi thanh xuân. Nhưng lão là tay lêu lổng, chơi bời. Vợ lão nhắc nhở thì lão bỏ đi uống rượu, mà cái ngữ đã uống rượu vào thì đếch sợ thằng nào. Rồi đùng đùng bỏ vợ ở nhà, lão đi buôn. Thỉnh thoảng lão đưa tiền về, vợ lão vừa mừng vừa lo. Tưởng làm giàu êm, ai ngờ mấy năm sau lão có lệnh bắt về tội buôn ma túy, chống trả người thi hành công vụ. Ra tù, bọn đàn em tìm đến rủ lão đi làm ăn nhưng vì nợ một lời hứa nên lão xin bọn đàn em tha cho lão. Đó là ngày ra tù lão về nhà, vợ bị ung thư sắp qua đời, lão hứa với vợ sẽ làm người lương thiện.
Trời nhá nhem, đang cho gà vào chuồng thì một tốp mấy thằng xông thẳng xe máy vào nhà. Một thằng trong bọn quắc mắt:
- Ê! Lão già có nhận ra tụi này nữa không? Chà dạo này làm ăn khá nhỉ! Thịt gà đãi rượu bọn này rồi có việc giao cho người anh em đây!
Lão ngước mắt và nhận ra thằng Quéo. Mấy đứa quần áo đầy bụi đường, đất đỏ bám đầy khung xe chứng tỏ cả bọn đã có cuộc hành trình dài ngày. Mấy đứa mặt lầm lỳ, cặp mắt đói ăn hau háu nhìn con gà vừa luộc. Lão nghĩ, không biết có chuyện gì nữa đây? Đưa bàn tay có hai ngón bị quéo, thằng Quéo ra hiệu lão đi mua chai rượu.
Bọn chúng ăn uống no say nằm ngáy như sấm. Chỉ có thằng Quéo là đang còn tỉnh táo, hắn gọi lão Quẹt:
- Lão cho bọn đàn em đây mượn tạm nơi này để làm ăn. Sẽ có phần việc của lão đấy.
Mấy ngày sau bọn chúng tụ tập bàn bạc chuyện làm ăn. Lão Quẹt được phân công gác cho bọn chúng. “Không được cho ai biết là có bọn này đang ở đây, nếu không thì…”. Thằng Quéo nhìn lão Quẹt rồi đưa bàn tay ngang cổ.
Đêm đã khuya, tiếng dế râm ran như chọc tức lão, mắt thao láo không chợp được. Lão Quẹt nghe bập bõm hình như bọn chúng đang buôn bán thuốc lắc, nghe đâu là một loại ma túy tổng hợp kích thích não bộ, gây ảo giác, làm cho người sử dụng nhìn thấy, nghe thấy, cảm thấy, ngửi thấy những gì không tồn tại trên thực tế. Chỉ nghĩ đến vậy lão thấy lo lắng. Những năm cải tạo, lão chứng kiến cảnh mấy con nghiện chết vật vã, khổ sở trong tù vì lên cơn thèm thuốc. Lão đã gác kiếm không muốn dính vào tội lỗi. Mười mấy năm tù đã dạy cho lão bài học xương máu. Giờ lão chỉ muốn yên thân những năm tháng còn lại. Vậy mà, bọn thằng Quéo lại về đây. Trong đầu lão với bao tính liệu. Hay mình ra trình báo công an? Không được! Bọn thằng Quéo mà biết thì lão không còn một sợi râu. Nhưng, không ra khai báo rồi việc vỡ lở thì biết tính sao? Bao ý nghĩ chập chờn trong đầu lão, lão chưa nghĩ ra.
Thằng Quéo đưa mấy tờ bạc chưa quăn góc cho lão. Hắn nói đó là phần lão. Vậy là lão không thoát tay bọn chúng rồi. Tiền lão cầm là bằng chứng cho sự đồng lõa với tội phạm. Biết làm sao đây, khi hằng ngày bọn chúng cho thằng Lai kè kè kiểm soát lão. Bất chợt đầu lão bỗng lóe lên một ý nghĩ. Phải rồi, phải nhờ thằng Hòa làm cầu nối. Rồi lão đi chợ tìm mua con sáo, nhân thằng Hòa chăn bò gần rừng bạch đàn, lão gọi thằng Hòa đến cho nó. Thằng Hòa mừng rơn. Lão kín đáo đưa cho thằng Hòa lá thư bảo nó bí mật đưa cho chú Sáu công an xã. Việc này không được cho ai biết, nếu không lão đòi lại con sáo. Thằng Hòa được con sáo vâng dạ rối rít, chạy đi. Xong việc lão thở phào nhẹ nhõm.
Mới bảnh mắt, 3 người đàn ông theo chiếc xe bò đi vào khu miếu. Thằng Lai được phân công ở nhà để kiểm soát lão Quẹt, chạy ra ngăn lại:
- Mấy người vô đây làm gì, mua bạch đàn hả? Chúng tôi đã đặt cọc mua hết rồi nhé!
Lão Quẹt nghe tiếng chạy ra, gật đầu thay cho lời chào, rồi giả đằng hắng lên giọng:
- Thôi mấy anh về đi. Tôi xin lỗi đã hứa bán, nhưng giờ có mối lớn nên mấy anh thông cảm.
Lão giả bộ ậm ừ ra vẻ phân vân để thằng Lai khỏi nghi ngờ: - À! Mà có mấy cây bên ngôi miếu cho các anh chặt về dùng tạm.
Thằng Lai nghe lão nói vậy nên cũng yên tâm, không để ý. Lão biết đây là mấy anh công an huyện đến để nắm tình hình như nội dung mà lá thư lão đã gửi. Lão trình báo mọi việc cho anh Nam, Đội trưởng Phòng chống ma túy công an huyện. Theo lão cho biết cả bọn có 6 tên do thằng Quéo làm trưởng băng, thằng này lỳ lợm, ít nói nhưng ma ranh, tàn ác. Lão biết hắn khi ở trong trại cải tạo. Việc mua bán “hàng trắng” của bọn chúng không theo qui luật nào cả, không biết đâu mà lần. Dẫn anh Nam ra phía sau miếu, lão chỉ một chỗ kín đáo có thể nhận tin tức của lão. Lão dặn, hằng ngày thằng Hòa đến đó lấy tin. Thằng Hòa nhanh nhẹn. Ngộ nhỡ bị phát hiện thì nó sẽ nói là vào vườn bắt chim, tụi nó sẽ không nghi ngờ gì. Anh Nam dặn dò với lão những gì không biết, nhưng thấy lão gật đầu lia lịa.
Lão Quẹt đi ra, đi vào bần thần như người mất hồn, không định thần mình sẽ làm gì, lo lắng không biết có điều gì xảy ra. Mấy hôm nay lão thấy thằng Quéo luôn cáu gắt, chửi rủa bọn đàn em. Lão đoán già đoán non, chắc bọn chúng bị công an truy đuổi khi đang mua bán “hàng trắng”. Đang miên man thì thấy thằng Quéo cùng đồng bọn thất thễu chạy về. Đứa thì mất xe, đứa quăng mất dép, mặt mũi tái xanh. Thằng Quéo mặt lầm lì, ánh mắt trợn trừng như con trâu đực đang vào cuộc đấu. Hắn gầm gừ lớn tiếng chửi đổng: “Sao mấy hôm nay làm ăn xui quá trời. Lần nào cũng bị công an phát hiện. Đứa thì bị bắt phải vất xe chạy trốn, đứa thì quăng hàng tẩu thoát. Vậy là cớ sao? Hay trong số bọn đàn em có đứa nào làm phản, hay có nội gián?”. Hắn lớn tiếng gọi cả bọn đến. Sau một hồi quát tháo tra xét, bọn đàn em không có đứa nào dám ho he, sợ xanh mang khi nghe hắn tuyên bố: “Thằng nào mà tiết lộ việc làm ăn thì bị cắt của quí đàn ông”. Rồi hắn sinh nghi lão Quẹt. Chỉ có lão Quẹt mới biết được chúng nó làm gì. Mà cũng lạ, mỗi lần chúng bàn bạc việc làm ăn, lão Quẹt bị thằng Lai canh giữ không cho đến gần kia mà. Lẽ nào thằng Lai phun điều gì cho lão?
Bọn chúng có ngờ đâu lão Quẹt đã dùng chai rượu và dĩa mồi để dụ thằng Lai. Khi chỉ còn hai người, lão tỉ tê tâm sự với thằng Lai rằng bọn chúng coi thường lão, không tin lão. Không tin lão thì đến đây cậy lão làm gì? Rồi lão cho thằng Lai hay, lão đã từng là tay “anh chị”, đâu phải vừa. Mọi chuyện làm ăn của chúng sao qua mắt lão. Rồi lão bịa ra chuyện đánh nhau với công an để tẩu thoát trong những lần “hành sự”, bằng những đòn ngoạn mục của kẻ giang hồ. Thằng Lai nghe lão kể mắt tít lại. Hai đệ tử cứ thưởng “tửu” cho nhau. “Tửu nhập ngôn xuất”, thằng Lai tuôn ra hết những kế hoạch của bọn chúng.
Đêm nay, cả bọn tổ chức bữa nhậu xả xui, mấy thằng uống rượu như trời hạn gặp mưa, rồi chúng ngáy như sấm bên đống bát đũa ngỗn ngang như củi lụt. Lão Quẹt một mình thu dọn bát đũa, trong lòng lão như rộn ràng niềm vui vì đã góp một phần vào sự thất bại của bọn chúng.
Thằng Quéo không ngủ. Nó uất ức vì bị mất hàng, số tiền bỏ ra gom hàng không ít. Nhưng chưa đứa nào bị bắt cũng đã phúc cho bọn chúng lắm rồi. Thằng Quéo suy nghĩ mông lung, không hiểu sao dạo này chuyến hàng nào đưa đi cũng không trót lọt. Mọi kế hoạch mua, bán hàng được bàn bạc chu đáo và bí mật lắm mà. Ai? Ai là người đã để lọt thông tin. Thằng Lai? Không thể! Thằng Lai là thằng nghiện rượu, lắm lời nhưng sự trung thành của hắn đã được kiểm chứng qua nhiều đợt làm ăn. Lão Quéo? Lão cũng đã một thời giang hồ thuộc tay anh chị, chắc lão biết cái giá của sự phản bội. Vậy thì ai? Suy nghĩ miên man thằng Quéo vẫn chưa tìm ra manh mối. Nó gác chân lên tường nhà. Cứ mỗi lần nghĩ ngợi điều gì thì hắn để cái chân dài ngoẵng, đầy lông lá gác lên tường. Hắn nghĩ rằng làm như vậy để mọi suy nghĩ dồn về não. Mà thật, nằm một lúc như suy tính ra được điều gì làm hắn bật cười ằng ặc một mình. Tiếng cười của hắn cứa vào màn đêm làm cho âm thanh dội đến tai lão Quẹt. Lão Quẹt nghe rùng mình, không biết thằng Quéo đang có âm mưu gì?
Thằng Quéo gọi cả bọn và lão Quẹt đến để bàn kế hoạch tiếp theo. Hắn nói: “Phải tính chuyện làm ăn lớn, cò con thế này biết khi nào đổi đời được”. Hắn dùng cử chỉ, lời nói như thể tin tưởng lão Quẹt, muốn lão cùng tham gia bàn bạc. Khi cuộc họp kết thúc lão Quẹt đi ra ngôi miếu hoang, lão thắp hương lầm rầm khấn vái. Không biết lão khấn điều gì nhưng giọng lão cứ ầm ừ lắng trong miệng như tiếng vo ve của con tò vò. Xong lão đi ra nơi hộp thư mật. Những việc làm của lão không qua mắt thằng Quéo. Khi lão xong việc chuẩn bị quay vào thì ánh đèn pin chiếu vào mặt, đồng thời tiếng quát:
- Lão làm gì ở đây, nói mau? Hôm nay chưa đến rằm mà lão lại thắp hương là có ý gì?
Lão Quẹt run bắn, răng nghiến chặt để khỏi bật thành tiếng, mặt tái nhợt. May, màn đêm đục ngòm đã che chắn cho lão, không thì mọi sự đổ bể. Trấn tĩnh, lão nhanh miệng nói với lại:
- Ngày mai là ngày giỗ của cha lão, lão chẳng có gì để làm giỗ cho cha nên ra đây thắp nén hương, may ra nơi suối vàng ông ấy yên lòng.
Thằng Quéo đến sờ nắn người lão, soi đèn xem dưới chân, xung quanh có dấu hiệu gì khác thường. Mọi nghi ngờ của hắn đang đổ dồn vào lão Quẹt.
Sau khi nhận được mật báo, Đội trưởng Nam triệu tập cuộc họp khẩn. Theo thông tin, bọn thằng Quéo lợi dụng ngày Thương binh - Liệt sĩ, hắn thuê xe, mua vòng hoa, quà tặng cho vào thùng rồi bỏ lẫn hê-rô-in, thuốc lắc vào đó. Chúng sẽ tổ chức một chuyến thăm viếng Nghĩa trang Liệt sĩ Trường Sơn, biếu quà cho những người có công ở nơi chúng đến. Đoàn của chúng sẽ đi theo tuyến quốc lộ 1, tới Đông Hà bọn chúng sẽ giao hàng tại địa điểm X, ngày… tháng… đã định.
Đội trưởng Nam báo cáo với Trưởng công an huyện và các đồng nghiệp phương án tác chiến. Sau khi nghe báo cáo xong, ông Trưởng phòng đặt vấn đề:
- Vậy các đồng chí có phương án nào nữa không? Giả dụ bọn chúng tạo một cái bẫy. Phải đặt câu hỏi: Tại sao mọi kế hoạch của bọn chúng lại để lộ cho lão Quẹt biết? Đó! Vấn đề là chỗ đó. Do vậy, một mặt các đồng chí liên hệ chặt chẽ với Công an Quảng Trị, một mặt cử người theo dõi động tỉnh nơi khu miếu hoang và bảo vệ an toàn cho lão Quẹt. Chúng ta sẽ bất ngờ tiến hành khám xét khi chúng bắt đầu xuất phát, không cho chúng kịp trở tay, đối phó.
Mọi phương án, kế hoạch đã được báo lên Sở, được Giám đốc sở phê duyệt và cho trinh sát đặc biệt về giúp đỡ.
Mới sáng sớm, ông mặt trời chưa thức dậy, tổ trinh sát bất ngờ thấy chiếc xe mang biển số BKS 011… đang xuất phát từ ngôi miếu hoang đi ra. Ngày mai mới là ngày bọn chúng xuất phát kia mà? Vậy là chúng đã ranh ma thay đổi lịch trình, làm hỏng mọi kế hoạch của ta. Được tin từ trinh sát báo về đơn vị hội ý khẩn cấp, Trưởng phòng cử đội công tác bám theo. Các tuyến đường được thông báo cho công an địa bàn phối hợp hành động.
Lão Quẹt bị nhốt trong phòng. Cửa ngoài khóa chặt. Lão bần thần. Làm sao báo cho anh Nam đây, mọi kế hoạch đã đảo lộn hết. Lão có ngờ đâu thằng Quéo lại tinh ranh đến vậy. Lão đập cửa rầm rầm, thằng Lai đang chơi game bực mình quát to:
- Lão muốn gì? Muốn chết hả!
Lão Quéo nói như van lơn:
- Lão đau bụng quá, cho lão đi ngoài.
- Lão đau bụng thì đi trong đó luôn. Không cần ra ngoài đâu. Thằng Quéo hoàn thành nhiệm vụ lão sẽ có thưởng đó.
Từ thưởng hắn lên giọng kéo dài. Lão Quẹt biết ý hắn nói gì rồi. Làm sao bây giờ? Một lúc lão hạ giọng:
- Vậy không muốn uống rượu sao?
Nghe đến rượu mắt thằng Lai sáng lên. Nhưng hắn cũng dè chừng đắn đo. Rồi hắn tự trấn an: - Không ai biết đâu!
Khi ổ khóa vừa rút ra khỏi chốt, lão Quẹt dùng hết sức bình sinh đạp mạnh cánh cửa. Thằng Lai ngã lăn quay ôm đầu choáng váng. Lão Quẹt nhanh tay chụp lấy cánh tay thằng Lai quặt ra sau ghì chặt, rồi nhặt chiếc điện thoại...
Tổ trinh sát được tin đến ứng cứu kịp thời, thằng Lai mặt tái xanh khai hết mọi kế hoạch của chúng. Theo kế hoạch, bọn chúng dọc theo quốc lộ 1, được một quảng tìm chỗ khuất rẽ sang đường Hồ Chí Minh để tránh các chốt kiểm soát. Khi vào ngã ba Bến Quan - Vĩnh Linh, chúng sẽ chuyển hàng cấm sang một chiếc xe chở cây cảnh.
Thế là phương án 2 được triển khai. Nhận được tin báo, công an địa phương chặn đầu nơi ngã ba Bến Quan. Xe của bọn chúng đang dần tiến thì phía trước tổ kiểm tra của công an ra hiệu dừng xe. Phía sau là tiếng còi hú của đoàn xe tổ công tác đặc biệt của cảnh sát đang tiến tới. Thằng Quéo nói to cho cả bọn cùng nghe: “Vậy là bị bao vây rồi”. Thằng Quéo ngồi trên xe không biết làm thế nào để xoay chuyển tình thế. Hắn chửi đổng: “Thế nào cũng chết, phải liều thôi”. Hắn ra hiệu cho đồng bọn chuẩn bị vũ khí, ra lệnh cho tên lái xe tăng tốc lao vào tổ kiểm tra. Nhưng, không kịp nữa rồi. Một tiếng súng nổ vang, viên đạn găm vào lốp xe xì hơi. Xe chao đảo, mất lái trượt dài lao xuống ruộng, cả bọn bị bắt một cách nhanh chóng. Tang chứng đã rõ ràng, 15 bánh hê-rô-in và 2.000 viên thuốc lắc đã được lập biên bản. Cả bọn quần áo ướt sủng nước, chân tay bê bết bùn được đưa lên chiếc xe đặc chủng lao đi.
*
Lão Quẹt ngắm nghía bộ quần áo mới. Ngày mai, Công an huyện tổ chức tổng kết chuyên án, lão cũng được mời dự để báo cáo thành tích. Lão thao thức không ngủ. Ngày mai mình không biết sẽ nói những gì, lão nghĩ chưa ra, nhưng trong lòng lão tràn trề một niềm vui bất tận. Rồi đây lão sẽ xóa được những mặc cảm của người đời. Lão sẽ sống lương thiện như đã hứa với vợ lão. Lão nhẹ bước ra ngôi miếu, thắp nén nhang cảm ơn Thần, Phật đã phù hộ cho lão, khấn vái người vợ quá cố, mong nơi suối vàng người vợ sẽ tha thứ cho lão. Ngọn gió trong đêm ùa về lao xao cành lá bạch đàn như reo vui với lão. Lão ngước mắt nhìn bầu trời đầy ánh sao đang sáng rực lên như báo hiệu một trang đời mới đang đến với lão.