- Thơ
- Thơ của các nhà báo (chùm 2)
Thơ của các nhà báo (chùm 2)
Nhân kỷ niệm 98 năm ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam, Văn chương TP. Hồ Chí Minh trân trọng giới thiệu một số chùm thơ của các nhà thơ – nhà báo là hội viên Hội Nhà văn TP. Hồ Chí Minh.
Những ngọn khói về trời
Có ai kêu nóng quá
xác thân này tro bụi người ơi
nhức nhối từng cơn đau thắt ngực
hoàng hôn đưa ngọn khói về trời
Ở một góc Sài Gòn
nơi có những lò thiêu
ngọn khói bay lên quẩn quanh váng vất
những linh hồn lìa khỏi xác thân
dìu nhau đi và bay lên
Họ mong chờ được trở về nhà trong một vòng ôm
nay chỉ còn mãi mãi lặng im
nặng trĩu kiếp người gửi trong chiếc bình nhẹ bẫng
Ngọn khói viết tên người, gọi tên người
những sân si đời hóa thành vô nghĩa
đêm lân tinh rải sáng địa cầu
nửa sáng tối âm dương sấp ngửa
hàng triệu sinh linh từ giã cuộc đời
những linh hồn lưu lạc
Một đời người cũng chỉ trong một làn hơi
nụ hôn đầu mẹ cha trao nhau
con chào đời vỡ òa tiếng khóc
là hơi thở mẹ cho con làm người thiện lương
là tiếng con cười giòn giữa sân trường
Nhưng nay mẹ không còn nghe được tiếng con cười
mẹ không nhìn thấy con phải sống phận mồ côi
con lớn lên không có bàn tay dịu dàng của mẹ
không có hơi ấm cha đêm đêm
mẹ cha bỏ con đi giữa những ngày thành phố có mưa sụt sùi
người lớn giấu con rằng cha mẹ đi làm xa, xa lắm
con chỉ biết ngóng trông đến một ngày cạn khô hy vọng
Như cỏ cây thiếu ánh mặt trời
con cũng phải vươn lên đón nắng gió để dần cứng cáp
trang đời mới mở ra và con viết tiếp
theo thành phố hồi sinh
Những hoàng hôn người đối diện bóng mình
ngọn khói về trời vẽ nên dáng hình tâm tuởng
à ơi xin yêu thương ngủ yên.
Nhớ anh bao giờ nguôi?
(Thương tiếc nhà văn Nguyễn Quốc Trung)
Trong điện thoại của nhiều người
còn lưu những dòng tin anh nhắn
anh dặn dò kỹ lưỡng
con virus này quái ác lắm nghe em
sáng nào anh cũng gởi hình đóa sen kèm lời chúc mừng sức khỏe
bữa anh nhắn nói sắp đi chích ngừa
rồi được tin anh vào bệnh viện
nào ngờ tin nhắn thưa dần, đợi chờ, xót đau…
Vẫn phải tin dẫu từng nghĩ là không thể
vâng, anh về với quê nhà, với yêu thương
anh thủ thỉ bằng giọng hiền từ nhỏ nhẹ
viết đi em, những trang viết cho đời
anh ra đi mùa dịch giã
không đến được với anh
cả nước văn nhân vọng về thương tiếc
Giá anh có đủ 2 mũi chích ngừa
giá không phải con Delta quái ác
đời này đâu mất anh
không, anh vẫn còn đây, dáng gầy, bước vội
nét cười quen, giọng nói quen
đôi mắt anh nhìn thăm thẳm…
Đời mình, anh gửi hết vào những trang văn
kín mít riêng tư, đi về lặng lẽ
anh nhen từng ngọn lửa
của người đi qua tuổi thanh xuân sau những cánh rừng
phố phồn hoa vẫn giữ mình hồn hậu
những cuộc chiến có tiếng súng và không tiếng súng
anh vẫn là người lính cùng những hàng chữ xung phong
Nay bàn chân anh bước qua để những người ở lại
nhớ thương anh bao giờ mới nguôi?
Mùa xuân - những hồi quang & châu thổ
1.
tôi uống một cốc ban mai sảng khoái
mùa xuân ngái ngủ nơi mái nhà hàng xóm nắng rỡ vàng chói
dù lặn sâu dưới những hào rãnh mốc meo bụi thời gian
năm tháng – đáng nói gì chăng những nhịp đập bình thản hay hối hả?
màu đỏ của lửa vờn/ tiếng ùng ục nồi bánh tét sôi réo
trộm tuổi mình. soi gương mặt mình vào bầu trời xanh cao ngất
2.
bàn chân dẫm lên đất ẩm/ mùi quê hương nồng nàn ngạt thở
đám nhạc tài tử bác Tư Cò/ câu cải lương xuống xề muồi thơm trái chín
lâu rồi tôi giọng khàn không thuộc nổi điệu lý lắt lay
bé thơ đi lẫm đẫm/ kêu bà ơi con chó phèn nó hửi con
còn hơi hướm nào nơi tôi làng xóm nhận người quen
bà con còng lưng cõng mùa lúa, mùa tôm, mùa chạy lũ
nằm võng nghe mọt nghiến mòn từng thớ gỗ
sắc lẹm ánh nhìn. ngỡ từng mũi kim châm
những luồng hồi quang lấp lánh những bước chân trở về
họ gọi tên cúng cơm. tôi nghẹn như một lời thề
3.
dù hình dung chậm rãi như đếm từng giấc mơ con con,
cái lung linh ngày xuân vẫn thoát ra và tụ lại bất ngờ
làm sao không trôi xuôi cuộn chảy như dòng nước sông Cửu Long kia
mỗi người tự giữ lấy khu vườn tâm tưởng chăm bón vun xới
hạnh phúc, kỷ niệm và những thói quen đỏng đảnh riêng tư
cái ảo giác/ góc trời/ khói nhang thơm lừng vị Tết/ bao lì xì đỏ tuổi nhỏ
4.
dù bận rộn thế nào tôi cũng về lại về lại nhà nội ngày xuân
uống cốc rượu đế cay nồng. uống trọn những ban mai hừng hực nắng
những nhánh sông chảy/ phập phồng hơi thở châu thổ
treo tuổi mình. đốt hết tuần hương
đêm nổi lửa. soi thấu khắp từ miền quê ra biển
đỏ rực chân trời/ những hồi quang lấp lánh hối thúc mãi không thôi
Kịp mừng thêm tuổi
Cô em năm ngoái
Lên núi cúng chùa
Ước gì vái lạy
Biết lấy chồng chưa?
Thêm một tuổi đời
Soi gương thấy khác
Ngơ ngác mái hồn
Bầy chim nhạn lạc
Tuổi xuân đi về xứ xuân
Kịp mừng tia nắng ban mai.
KHÁNH CHI
Nơi ở của mùa xuân
Có một thời
Tôi tưởng tượng mùa xuân
Bằng những hình vẽ màu của con trẻ
Những cành non
Những nụ hoa
Những chú chim sẻ
Thong dong nhặt hạt trong nắng mai
Và một thời
Tôi tưởng tượng mùa xuân
Bằng những kiến thức phổ thong ai ai cũng biết
Rằng hết mùa hạ, hết thu, hết đông
Mùa xuân sẽ đến
Trái đất không bao giờ lộn ngược vòng quay
Trái đất không có đôi mắt
Để ngoái nhìn, hối tiếc những mặt trời đi qua
Và tôi nhìn về mùa xuân
Trong trật tự của thời gian
Trong trật tự của vạn vật
Trong trật tự của đời người
Trong trật tự của những điều không thay đổi
Bằng cái nhìn nôn nóng, cái nhìn đau đớn, cái nhìn trách móc, cái nhìn hân hoan, cái nhìn cam chịu
Tôi thu vào mình những khoảnh khắc giọt sương long lanh
Tôi tìm mặt trời trong những nhỏ nhoi bất chợt
Tôi lượm lặt mùa xuân giữa mênh mông vũ trụ
Cái mùa xuân ôm được để mà yêu
Và giống như những giọt sương buổi sớm mai
Tôi bốc hơi dần nỗi hân hoan
Tôi bốc hơi dần nôn nóng
Tôi bốc hơi dần trách móc
Lặng yên một giọt sương bốc hơi
Để khi tất cả tan vào thinh không
Khi chỉ còn tôi nhận ra cái vệt tôi mờ nhạt
Tôi bỗng tìm thấy mùa xuân
Ở trong đáy trái tim mình
Lẫn giữa đắng cay
Lẫn giữa hân hoan
Giữa những tầng hạnh phúc của yêu thương và chia sẻ.
Này người yêu dấu ơi
Đêm đã qua và ngày đã rạng
Em đã mở cửa và bước ra ban công
Ngửa mặt đón một làn gió mới
Một bình minh mới
Một niềm vui mới
Anh ở đâu?
Phía khuất xa chân trời
Phía khuất sau phố xá
Phía khuất sau vất vả
Của một cuộc đời mỏi mệt những tiếp nối và tiếp nối dài dặc kiếm tìm
Này người yêu dấu ơi!
Trên ban công nhỏ
Em nhặt được
Một tiếng chim buổi sáng
Nó hót rất dài giọng long lanh niềm vui
Em nhặt được giọt sương khuya
Sẵn sàng bốc hơi vào ban ngày bằng những li ti huyền ảo
Em nhặt được nụ cười em trong muôn kẽ lá nhỏ
Nở bừng vào sớm mai rực rỡ thanh khiết đến bất ngờ
Còn anh, anh đang tìm kiếm gì?
Trong những khói bụi kia
Nơi những ồn ào đông đúc kia
Em biết rằng, những gì anh lượm được
Từ những quặng mỏ trái đất
Những gì anh giành giật được
Từ lòng ham muốn con người
Đều rất quý giá.
Là những thứ bao người khát them và chẳng bao giờ no đủ
Nên anh sẽ phải che đậy và giữ gìn bằng thứ mật mã rắc rối khó lường
Này người yêu dấu ơi!
Rồi sẽ có một ngày người mỏi mệt với gánh nặng bạc vàng
Lạc lõng giữa những tầng hối hả
Người có đi tìm em không nhỉ?
Mà sao tìm được
Khi con đường chúng ta đi ngược nhau – về hai nẻo
Nẻo anh nặng trĩu kiếm tìm
Nẻo em mong manh đón nhận
Khi mật mã kho báu của anh chỉ toàn chữ số
Khi mật mã niềm vui em là tình yêu rộng mở
Và tiếng chim long lanh, và sương đêm huyền ảo và hương thơm hoa cỏ
Dịu dàng nôi võng đưa em
Vào một bầu trời thênh thang, không anh.
Mẹ dạy con yêu đất nước
Có thời khắc bầm gan tím ruột
Nhà thơ sống chung tham nhũng
Câu thơ thoả hiệp nhiễu nhương
Con dợm chân muốn quay về quê cũ
Chỉ tiếc ruộng không còn
Mưa dột một mái hiên
Tuổi hai mươi của con từng hăm hở
Khát vọng ngây ngô
Ước mơ tội nghiệp
Chốn công danh lắm nanh vuốt vật vờ
Con lúc nào cũng yêu day dứt đất nước này
Đất nước như mẹ giản đơn và chịu đựng
Từ cổng nhà mình, con khiêm nhường bước đi
Lo ngày trở lại không còn cao thượng!
Dịu dàng ơi
Em dịu dàng thế
Đừng cho tôi hy vọng
Mơ ước thì buồn
Năm tháng vẫn lênh đênh
Tôi sợ tôi phụ em
Em nhìn đăm đắm thế
Em cười vời vợi thế
Tôi chỉ cành khô đau đáu bão bùng
Tôi tin em thánh thiện
Sao phố phường ngờm ngợp người dưng
Về thôi ngựa gầy ngày mai vó cũ
Cỏ chiều bí ẩn cũng từng xanh!
HỒ THI CA
Em và tôi
Hai ngày chưa đến, đầy sân hoa vàng
Ba đêm thức đợi ánh trăng
Và bao lâu nữa... tôi tần ngần mong.
Em không đến? Em đến không?
Đào ơi đừng rụng mùa hồng của tôi
Mai ơi khe khẽ mà rơi
Vàng ươm nỗi nhớ người ngồi đếm hoa.
Tôi thầm: đừng trách người ta
Hai người xa lạ có bà con đâu?
Tơ trời mỏng mảnh bắc cầu
Gió thoang thoảng cũng sợ màu lá phai.
Lầm nên đếm một thành hai
Lẫn nên con mắt nhìn ai cũng thành...
Ngày vàng tươm nhú ngày xanh
Bốn mùa tôi khấn điềm lành cho em.
Một giọt đắng
Em đừng khóc nữa
Mùa hè đã nhỏ xuống tiếng ve
Mùa thu áo choàng gục đầu sau bậc cửa
Mùa đông âm thầm từng bước xám tro
Em đừng khóc nữa
Hỡi con chim sẻ giấu mỏ lặng thầm
Cơn bão nuốt vào bụng mình tia ánh sáng
Anh quay về bản ngã của lao lung
Em đừng khóc nữa
Đôi vai gầy sao chịu thấu nỗi đau
Chiếc lá vàng rơi cũng làm chao vai đấy
Cơn mưa ập về ướt sũng đời nhau
Em đừng khóc nữa
Sự long lanh kia gặm nhấm cuộc đời anh
Bàn tay mòn mỏi chỉ vì hoài đấm cửa
Mùa thu vàng vẫn chẳng hiện lá xanh
Hỡi em yêu hãy đừng gào thét nữa
Ngày mai rồi sẽ chẳng có nhau
Anh biến mất như chưa hề tồn tại
Em hóa thành giọt rượu đắng hanh hao.