- Thơ
- Thơ Đoàn Trọng Hải – Tìm mình trong góc khuất hiện sinh
Thơ Đoàn Trọng Hải – Tìm mình trong góc khuất hiện sinh
(Mời click vào logo trên đây để truy cập thư mục)
Nhà thơ Đoàn Trọng Hải, sinh năm 1982, quê Quảng Ngãi. Cử nhân Sư phạm Ngữ văn, Trường Đại học Sư phạm TP. Hồ Chí Minh.
Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu, từng là biên tập viên Tạp chí Văn Nghệ Bà Rịa – Vũng Tàu (cũ).
Hiện là giáo viên Trường THPT Ngô Quyền, Bà Rịa - Vũng Tàu.
Tác phẩm đã xuất bản: Miền Yêu (tập thơ, NXB Văn Nghệ, 2006), Cái Đẹp và Bất Tử (tập thơ, NXB Hội Nhà Văn, 2013). In chung: Lời ngắn tình dài (tập thơ, NXB Văn Nghệ, 2006), Thời tôi đang sống (tập thơ, NXB Trẻ, 2008), Thơ Văn Trẻ Bà Rịa - Vũng Tàu (tuyển tập, NXB Hội Nhà Văn, 2012), Hạnh ngộ Giêng hai (tập thơ, NXB Hội Nhà Văn, 2013)…
Tác phẩm của anh thường xuyên xuất hiện trên các báo, tạp chí: Văn Nghệ, Sông Hương, Văn Nghệ Quân Đội, Diễn đàn Văn Nghệ Việt Nam, Văn Nghệ TP. Hồ Chí Minh, Thanh Niên, Tiền Phong, Văn Nghệ Bà Rịa - Vũng Tàu…
Đoàn Trọng Hải là gương mặt thơ đáng chú ý của Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Bà Rịa–Vũng Tàu (cũ). Đọc thơ anh là bước vào cuộc hành hương nội tâm – nơi con người đi tìm chính mình giữa hỗn mang đời sống, để rồi nhận ra: chỉ khi dám đối diện với góc khuất, con người mới thật sự cảm thấy mình đang sống.
Còn nhớ, trong buổi tọa đàm về tập thơ "Cái đẹp và Bất tử" của Đoàn Trọng Hải (2014), tôi từng nhận xét: Thơ Hải giàu triết lý, đa tầng nội cảm nên kén người đọc và không dễ cho giới phê bình. Đến nay, anh vẫn giữ vững phong cách ấy, song đã mở rộng nhiều hơn những giao lộ đối thoại với bạn đọc.
Đọc thơ Đoàn Trọng Hải là gặp một thế giới cô đơn tuyệt đối: con người ngồi giữa khoảng không, đối thoại cùng thời gian và sự trống rỗng. Thơ anh không chú trọng hình thức mà đào sâu nội tâm, chuyển hóa những hình ảnh đời thường thành biểu tượng tinh thần.
Xin mời bạn đọc chùm thơ Đoàn Trọng Hải – chùm thơ kết tinh giọng điệu riêng của anh: giọng thơ trầm tĩnh, ngôn từ giản dị mà hàm súc, hòa quyện tinh tế giữa triết học hiện sinh, cảm xúc nhân bản và nhịp điệu thiền. Chùm thơ do nhà thơ Vũ Thanh Hoa chọn & giới thiệu.

Nhà thơ Đoàn Trọng Hải
CHÙM THƠ ĐOÀN TRỌNG HẢI
Góc khuất
Anh tìm anh nơi góc khuất
Ngày soi gương vô hình
Những gương mặt ùa về ẩn hiện
Thấy là mình lại chẳng là mình
Anh tìm anh nơi góc khuất
Ngày phẫu thuật tâm hồn
Nhặt khối u đớn hèn như viên đá cuội
Giữa lớp lớp tế bào cao cả thanh tao
Anh tìm anh nơi góc khuất
Ngày cố sống là Người
Gặp mình không mặc áo cà sa đi với Bụt
Gặp mình không mặc áo giấy đi cùng ma
Anh tìm anh nơi góc khuất
Nửa là mình lại không phải là mình
Viên xúc xắc cuộc đời lăn tròn muôn mặt
Sấp ngửa mặt nào chẳng có trắng có đen?

Anh đối diện anh
Có những lần
ngồi giữa khoảng trống cô đơn
anh cùng lũ thạch sùng
đối thoại thời gian
Bức tường trắng
mọc lên giấc mơ xanh
mọc lên câu thơ nhiều năm mất ngủ
anh độc thoại trước nỗi đau biết hát
Anh thấy bóng mình trôi như thác
giữa cuộc hiện sinh kiếp người làn mây trắng
giọt nước mắt tan
lấp lánh mảnh gương trong
Có những lần
ngồi giữa khoảng trống cô đơn
không một nỗi buồn không một niềm vui
anh đối diện anh…
Trang bản thảo mất ngủ
Trang bản thảo thổn thức
Lũ gián đã đi hoang
Chúng chán chường kiếp gián bò quẩn quanh góc phòng tối
Tiếng thời gian thở
Bên ngoài ban công mở ra ban mai no tròn mắt lá sau đêm nay ?
Trang bản thảo thổn thức
Bầy kiến gió rủ nhau rong chơi
Chúng ngán ngẫm kiếp kiến gặm đời trên giấy ố
Tiếng thời gian thở
Bên ngoài ban công mở ra ban mai no tròn mắt lá sau đêm nay ?
Trang bản thảo thổn thức
Nghe sẻ nâu ngủ mớ hiên nhà
Rủ rỉ cuộc hành trình bay ra trời rộng
Nơi mắt chim
Không ảo ảnh giấc mơ nhòe hiện thực
Tiếng thời gian thở
Bên ngoài ban công mở ra ban mai no tròn mắt lá sau đêm nay ?
Trang bản thảo thổn thức
Đêm bò lê như ốc sên
Mắt chữ chập chờn
Tiếng thời gian thở
Bên ngoài ban công mở ra ban mai no tròn mắt lá sau đêm nay ?
Cõi về
Cõi về đơn độc mỗi tôi
Căn phòng hẹp âm u một chỗ ngồi
Thèm chợp mắt tâm hồn thảnh thơi
Khoảnh khắc qua nhanh phận người
Cõi về đơn độc mỗi tôi
Em ảo giác ánh lửa mặt trời
Hơn ngàn lần tôi cố tìm và chờ đợi
Khoảnh khắc qua nhanh phận người
Cõi về đơn độc mỗi tôi
Căn phòng hẹp âm u một chỗ ngồi
Cầm que diêm nhỏ nhoi soi lòng mông muội
Khoảnh khắc qua nhanh phận người
Cõi về đơn độc mỗi tôi
Đối diện khoảnh khắc qua nhanh phận người
Que diêm nhỏ cố thổi bùng ngọn lửa
Thêm một lần em ảo giác lửa mặt trời.
Cánh đồng trắng cơn mê
(Viết cho Cảnh)
Ánh mai thắp lên từ đáy mắt
Xanh một triền khao khát
Những giấc mơ kéo theo bóng ngày
Cô đơn trong từng câu hát…
Em gõ cửa cuộc đời
Bước chân cao thấp lấp lửng chân trời
Bước chân không đi hết những con đường
Bước chân độc hành trên cánh đồng trắng cơn mê
Tình yêu là ngọn lửa
Ngôn ngữ là thịt da
Tất cả mơ hồ trong mắt cỏ
Em như sương trời khóc sáng ban mai
Anh mãi hành khuất cuộc đời
Trên bờ ngực hồng hoang của cỏ
Thấy nước mắt phôi phai màu thời gian úa lá
Bên kia cánh đồng tiền kiếp đã phục sinh.
Đ.T. H
