TIN TỨC
  • Thơ
  • Từ di ngôn đến phút giây vĩnh cửu – Chùm thơ Tần Hoài Dạ Vũ

Từ di ngôn đến phút giây vĩnh cửu – Chùm thơ Tần Hoài Dạ Vũ

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2025-09-18 06:54:24
mail facebook google pos stwis
480 lượt xem

Tần Hoài Dạ Vũ, nỗi buồn không chỉ là cảm xúc, mà là triết lý sống thấm vào từng vần thơ. Từ “Di ngôn” tha thiết giữa khói lửa chiến tranh, “Chiều mưa uống rượu” ngậm ngùi thân phận, đến “Quy ẩn, về đâu?” đầy tự vấn và “Phút giây vĩnh cửu” nồng nàn khát vọng yêu, mỗi bài thơ đều mở ra một lát cắt riêng biệt của hành trình thi ca hơn nửa thế kỷ. Đây là tiếng nói chân thành, vừa đau đáu vừa nhân bản, của một thi sĩ luôn tìm kiếm sự thật trong nỗi buồn và ánh sáng trong tình yêu.
 

TẦN HOÀI DẠ VŨ

 

DI NGÔN

 

Rồi anh sẽ gối đầu lên giấc mộng

ngủ quên đời trong giường mộ bình yên

em hãy khuấy hai tay làm biển động

che giùm anh tiếng đại bác vang rền

 

Xin em hãy liệm anh bằng tiếng hát

đắp mặt anh bằng mái tóc em buồn

cho anh quên những xác người tan nát

những kẽm gai còn rào kín tâm hồn

 

Em có nhớ, thắp hương bằng nước mắt

ngọt vô cùng anh sẽ uống no say

để anh quên chuyện trần gian đói khát

chén cơm đen muối mặn nuốt qua ngày

 

Và em hãy viết thư bằng cổ tích

đừng nhắc chuyện quê hương chinh chiến hận thù

anh sẽ tưởng hồn anh không xiềng xích

bay tìm em dù gió cát, sương mù

 

Anh sẽ dựng nhà với chân tay làm cột

giăng mùng cỏ xanh ngồi đợi em về

hai chúng mình sẽ bắt đầu hạnh phúc

tủi nhục này rồi con cháu quên đi!

 

  1965

 

Nhà thơ Tần Hoài Dạ Vũ

 

CHIỀU MƯA UỐNG RƯỢU

 

Buồn xuống ngang vai chiều tới chậm

lòng tôi mưa bụi nữa đây em

không chắc đêm nay mà ngủ được

rượu tàn không ấm nhớ không tên

 

Tâm sự cứ như là áo rách

từng chiều chếnh choáng bước loanh quanh

hồn thôi bỏ mặc cho sương xuống

thương nhớ không vàng giọt nắng hanh

 

Dừng chân dưới cột đèn châm thuốc

không gió mà tay lạnh rất đầy

mùa thu về nữa trên cây lá

mai mốt sẽ buồn như heo may

 

Không biết tình xa chiều có lạnh?

người về qua một bến sông xanh

áo bay hay lá rơi vào Nội

thương nhớ lòng theo mấy cửa thành

 

sao tôi cứ là mây viễn xứ

thèm về soi giữa mắt nhung xưa

mà không là một vầng trăng tỏ

nở giữa lòng em cả bốn mùa?

 

Mưa rụng thêm hồn tôi nữa đây

Chiều tàn. Rượu hết. Sầu chưa say

mai về tay níu vai cầu cũ

cởi áo xưa buồn cho gió bay.

 

     1969

 

QUY  ẨN, VỀ ĐÂU?

Kính tặng anh Tường Linh

(Nhân đọc Khúc ca quy ẩn)

 

Chiều xuống bên trời, mưa nữa đây

buồn như triều rộng sóng dâng đầy

phương xa đã thấm mùi lưu lạc

đã ngán chuyện mình mãi đổi thay

 

Chẳng tiếc hư danh, đành phận mỏng

xoa tay mộng ngắn chẳng qua ngày

Chiều nao soi bóng trong vinh hiển

để tối nay ngồi nhẩm đắng cay

thôi thế màu đời trăm sắc ảo

ngày về mây trắng trói hai tay

 

Nhớ xưa ta đến đời như mới

nuôi mộng sông hồ mắt đắm say

phơi phới tim vui lòng nhịp bước

buồn đau ngỡ đạp dưới chân giày

 

Ta đi không nhớ người thương nhớ

không tiếc tình vương ở cuối mày

không hẹn đâu màng câu lỗi hẹn

cười khinh danh lợi thế gian này

 

Đâu hay đời cứ cho gian dối

thế sự trêu người mưa bóng mây

lối cũ quay về sương khói lạnh

tuổi xuân che mặt khóc hao gầy

 

Thì ra ảo tưởng là ta đấy

và cũng là ta kẻ trót vay

giấc mộng sông hồ tan bọt nước

cười mình trí cạn, chẳng cơ may

 

“Gẫm bao chí lớn trong thiên hạ

Chẳng được còn xanh với cỏ cây

Thì ta một chấm nhân sinh nhỏ

Mong mỏi gì hơn ở kiếp này?”(*)

Biết thế mà không đành dạ thế

bụi đường trăm lớp giũ chưa bay

*

Tìm em cửa nhỏ mong tương ngộ

duyên muộn còn chăng một chút này

mỏi gối gan hùm thay lốt thỏ

gửi thân yếm thắm, óc chưa lầy

 

Đêm đêm đối bóng thầm tâm sự

chẳng bắt trăng vàng trên gối say

chẳng hẹn người về chung lối mộng

chỉ mong dâu bể lấp mau đầy.

 

Nào hay nhân ngãi không đành phận

cuối cuộc tang thương để dấu giày

trong máu pha cung đàn tiễn hận

quạt mồ xanh nắm cỏ trên tay

 

Ai dẫn chân ta về xóm trúc?

am không xơ xác tấm thân gầy

nghe câu thuyết pháp lòng như đất

chẳng ngộ cho mình được mảy may

 

Quay bước, làng xưa tìm lối cũ

mẹ cha già yếu bỏ bao ngày

về nương bóng hạc quên đời bạc

bất hiếu thôi đành con chắp tay

*

Quê cũ dòng xanh sông chảy lại

tuổi thơ khói bếp có sum vầy?

ngàn năm mảnh đất đan trong kén

lại hóa thành thơ cho bướm bay

bạn cũ đã xa ngoài vạn lý

tạ lòng ai hát bóng trăng lay?

 

------------

(1) Thơ Tường Linh - Khúc ca quy ẩn

 

PHÚT GIÂY VĨNH CỬU
 

Tôi không nhớ tôi đã bắt đầu yêu em tự bao giờ, chỉ biết rằng lòng tôi thổn thức trước gương mặt em ẩn hiện cả nỗi đau thương thầm lặng của cuộc đời.

Đêm tháng Giêng. Đêm nung nấu khát vọng. Em là nỗi cám dỗ tội lỗi đồng thời là nguồn cội của mọi ân huệ. Em tràn trề mời gọi và hứa hẹn mọi lãng quên.

Đôi môi em ngào ngạt hương hoa hồng, thơm lừng hơn sữa mật, em xinh đẹp biết bao. Này người bạn đời không hôn ước, em tươi đẹp biết bao. Mắt em là mặt biển dậy sóng, miệng em là hương rừng nồng cay, ngực em là hai chùm nho óng ả, rốn em là cốc rượu đầy ắp đắm say, thấm vào trái tim tôi run rẩy, chảy tràn qua môi răng, sực nức trong cổ họng tôi đã bao mùa cay đắng.

Hỡi em rạng rỡ như buổi bình minh, thanh khiết như ánh trăng, trong sáng như dòng suối và ma quái hơn đêm dày địa ngục. Hai đầu gối em là hai viên đá quý, công trình chạm trỗ của những bàn tay nghệ nhân tuyệt kỹ.

Tôi đánh mất cả thế giới - hiểu vì sao mình đánh mất - và tự nguyện lao vào ân sủng của tình em.

Tâm hồn ngây ngất tôi hiểu ra rằng phẩm hạnh duy nhất là được yêu người mình tôn quý và hạnh phúc cao cả là nắm bắt được hiện hữu này.

Trong phút giây tôi còn thoáng nhớ tới những buộc ràng tôn giáo nhưng ngay lập tức tôi cũng tin rằng chính điều tôi đắn đo mới là con quỷ của tri thức cám dỗ vì chẳng có gì tốt đẹp thiêng liêng hơn tình yêu đang vây bọc chúng tôi và men đời ngào ngạt đang mỗi lúc một dâng cao bất tận.

Toàn thân tôi biến thành một con mắt có thể nhìn thấu được mọi lẽ đời vinh nhục, quá khứ và tương lai cùng lúc phơi bày như một đoá hoa nở rộ, rồi đột nhiên tôi thấy rõ toàn bộ thế giới chung quanh.

Tình yêu đã phát sinh sự hợp nhất, vẻ dịu dàng, điều thiện, cái đẹp và cả sự viên mãn.

Có bao giờ tôi đã dại khờ nghi ngờ tình yêu ? Em là nơi ẩn náu, cõi lãng quên và là sức mạnh cho chính phút giây yếu đuối của đời tôi.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Thơ Đoàn Trọng Hải – Tìm mình trong góc khuất hiện sinh
Cchùm thơ của nhà thơ Đoàn Trọng Hải do nhà thơ nhà thơ Vũ Thanh Hoa chọn & giới thiệu.
Xem thêm
Thơ Trương Nguyễn: những câu chữ biết mang sẹo
Nhà thơ Trương Nguyễn, tên thật Nguyễn Trương, sinh năm 1948 tại Cam Thành, Cam Lộ, Quảng Trị. Hiện trú tại thị trấn Ngãi Giao, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu (cũ) - nay là TP. Hồ Chí Minh.
Xem thêm
Phan Thành Đạt và chùm thơ Trầm tích thời gian
Phan Thành Đạt là một tác giả trẻ trên văn đàn thi ca, tuy nhiên anh đã khẳng định mình bằng những dòng thơ đẹp, đậm chất trữ tình, sâu lắng. Thơ Phan Thành Đạt mang nỗi khắc khoải giàu tự sự. Ngôn ngữ chắt lọc, sâu lắng, nhẹ và rung động như tiếng thở giữa tĩnh lặng. Là nét thấm đẫm tự tình của một tâm hồn đủ trưởng thành trong “Lặng”. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Phan Thành Đạt – Trầm tích thời gian.
Xem thêm
Người đi – tình thơ còn ở lại
Cựu chiến binh, nhà thơ Trần Trí Thông – hội viên Hội Nhà văn Việt Nam và Hội Nhà văn TPHCM, người đồng hành nhiều năm cùng Câu lạc bộ Thơ Phương Nam – vừa rời cõi tạm vào tối 29/10/2025, để lại bao thương tiếc trong lòng bạn hữu.
Xem thêm
Nhà thơ Trần Trí Thông mang “tiếng gà gáy trong ba lô” đi khắp chiến trường
Chiến tranh đã lùi xa, nhưng hào khí một thời cùng những nỗi niềm bi hùng vẫn âm vang trong lòng dân tộc, thổn thức mỗi khi ta đọc thơ của những người lính – những người may mắn trở về hay đã mãi mãi nằm lại nơi chiến trường, hóa thành tuổi hai mươi bất tử.
Xem thêm
Còn lâu (2) – Thơ Lâm Xuân Thi, Nhạc Hoài Phúc
Một cuộc đối thoại lạ lùng giữa con người và định mệnh – giữa cái hữu hạn của kiếp người và cái vô tận của linh hồn.
Xem thêm
Thơ khóc bạn của Trần Hóa
Vào 19h31’ cùng ngày, nhà thơ – cựu chiến binh Trần Trí Thông, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Phó Chủ nhiệm CLB Thơ Phương Nam, đã vĩnh viễn ra đi tại tư gia, hưởng thọ 70 tuổi.
Xem thêm
Trong cõi hư không vẫn một mình – Chùm thơ Thụy Sơn
Bằng những dòng thơ trữ tình và đầy cảm xúc, Tổ quốc trong thơ Thụy Sơn mang cái linh thiêng của hồn dân tộc, là sự lừng lững của mảnh đất hình chữ S đi qua bao binh biến, suốt chiều dài lịch sử với xương máu và tiếng vọng thâm trầm của người ngã xuống. Với lối lục bát rơi vần, tác giả đã vẽ lên một ngữ điệu bài thơ tròn trịa trong câu tứ và lời thơ đầy mộng mị. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Thụy Sơn – Trong cõi hư không vẫn một mình.
Xem thêm
Thơ của người gieo mùa trên đồng chữ
Giống như nghề giáo đạm bạc mà cao quý, thơ của tác giả Nguyễn Văn Đào - hiện là Phó chủ tịch CLB VHNT Nguồn Việt Quảng Nam, cũng nhờ thế mà tao nhã giản dị, đọc qua một lần thấy dễ thấm và đồng cảm.
Xem thêm
Cánh đồng quê mẹ - chùm thơ Tịnh Bình
Bằng những lời thơ nhẹ nhàng truyền cảm, Tịnh Bình thể hiện một cách rất tinh tế và sâu sắc tâm trạng của người con khi rời xa quê mẹ, để mỗi câu thơ đong đầy nỗi nhớ thương, đầy chiều sâu và thấm đẫm nỗi lòng khi nhớ về mảnh khói lam chiều, với bờ lau trước ngõ. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Tịnh Bình.
Xem thêm
Chiều đông sa – chùm thơ Chu Long
Mùa đông cũng là mùa của ký ức, khi mùa đông đã cận kề, tiết trời se lạnh, qua khung cửa kính, vẻ đẹp thi vị và thơ mộng gieo vào lòng người những cung bậc trầm lắng. Mùa đông cũng mang những dịu nồng của mối tình đã qua, của những mênh mông trong tâm hồn lữ khách. Bằng những lời thơ đẹp, giàu tự sự, Chu Long đã viết về mùa đông bằng những cảm xúc nồng nàn, của những kỷ niệm ngày xưa cũ. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Chu Long – Chiều đông sa.
Xem thêm
Đinh Nho Tuấn: Mỗi bài thơ là máu đỏ của tôi
Ẩn sau những câu chữ được gọt giũa kỹ lưỡng là một trái tim nồng ấm, biết yêu thương say đắm, biết nhớ quê hương da diết, và trên hết, là một quan niệm sáng tác nghiêm cẩn: Mỗi bài thơ là máu đỏ của tôi.
Xem thêm
Thi ca điểm hẹn: Hoa của nước - những bông hoa bất tử trong trường ca của Trầm Hương
Trường ca “Hoa của nước” vừa được nữ tác giả của “Người đẹp Tây Đô” phát hành gồm có 3 chương: Hoa thủy sinh, Hoa tôi gặp trên đường thiên lý, Hoa thời hậu chiến... xâu chuỗi nhiều loài hoa, nhiều số phận, những kỳ tích và những nỗi mất mát hy sinh…
Xem thêm
Những khoảng lặng trong thơ Lê Ngọc Mai
Nữ nhà thơ Lê Ngọc Mai sinh năm 1969 tại huyện Hoằng Hóa, tỉnh Thanh Hóa; Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu, hiện chị sinh sống tại phường 11, Thành phố Vũng Tàu (cũ) - Nay là Thành phố Hồ Chí Minh.
Xem thêm
Nguyễn Ngọc Thành và chùm thơ Chuyện hai người đàn bà
Mỗi người phụ nữ là một “bông hoa” đẹp, tài năng và trí tuệ, phụ nữ luôn mang lại nguồn cảm hứng trong thi ca, mở ra chiều sâu của tĩnh lặng. Những người phụ nữ trong thơ Nguyễn Ngọc Thành với những cuộc đời khác nhau nhưng tựu trung vẫn là sự hy sinh, khao khát yêu thương và những gánh nặng mưu sinh, chờ đợi…với lời thơ dung dị nhưng giàu cảm xúc, có sự thăng hoa của hồn thơ và có cả cách sử dụng ngôn từ thâm trầm, mang lại cho người đọc những nỗi buồn lắng đọng và khắc khoải. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Nguyễn Ngọc Thành – Chuyện hai người đàn bà.
Xem thêm
Hồng Quang và chùm thơ Chăn mùa trên đá
Trên miền cao nguyên đá khắc nghiệt, người dân vẫn bền bỉ gieo hạt, chắt chiu từng giọt nước, từng tia nắng để nuôi dưỡng mùa màng. Họ đã “chăn mùa trên đá” như chăn dắt đàn con bằng mồ hôi, đôi tay và niềm tin vào sự sống. Bằng sự biến hoá của ngôn từ, bài thơ “Gió mới sang mùa” cho thấy một sự thay đổi của vùng quê nghèo hẻo lánh, giờ đây đã được khai sáng cả tư tưởng và sinh hoạt bản làng, không còn những tập tục mê tín như xưa. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Hồng Quang - Chăn mùa trên đá.
Xem thêm
Mùa trong mắt mẹ - chùm thơ Trần Lưu
Mẹ luôn là nguồn cảm hứng trong thi ca bởi tình mẹ bao la như trời biển. Mẹ là cội nguồn yêu thương, là mái ấm cho mỗi người, giữa thăng trầm biến động, mẹ là điểm tựa bình yên. Với những lời thơ cảm động như lời tự sự của người con dành cho mẹ đã gieo vào lòng người đọc những bồi hồi rung cảm. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Trần Lưu – Mùa trong mắt mẹ.
Xem thêm
Mưa ngâu lối cũ - Chùm thơ Bùi Trọng Hiển
Từ “Mưa Ngâu lối cũ” đến “Bản Sonata cho em”, những câu chữ đều ngân lên âm điệu của nỗi nhớ – nhẹ nhàng, sâu lắng và rất người.
Xem thêm
Một Lâm Xuân Thi đa diện: Từ tự trào đến triết luận
Nhân Ngày Doanh nhân Việt Nam (13/10), Văn chương TPHCM xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của nhà thơ - doanh nhân Lâm Xuân Thi.
Xem thêm
Dưới cánh rừng tàng thức - chùm thơ Nguyễn Đăng Khương
Trong hành trình kiến tạo chữ nghĩa, thơ Nguyễn Đăng Khương như tiếng vọng thổn thức của đại ngàn, của giam hãm tận cùng cảm xúc và trỗi dậy khát vọng yêu thương. Lời thơ là sự bứt phá khỏi khuôn khổ tâm trạng bị dồn nén để miên man trong một thế giới thong dong của sự hồi sinh, của linh cảm và đổ vỡ. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Nguyễn Đăng Khương – Trên bến bờ linh cảm.
Xem thêm