- Thơ
- Từ di ngôn đến phút giây vĩnh cửu – Chùm thơ Tần Hoài Dạ Vũ
Từ di ngôn đến phút giây vĩnh cửu – Chùm thơ Tần Hoài Dạ Vũ
Ở Tần Hoài Dạ Vũ, nỗi buồn không chỉ là cảm xúc, mà là triết lý sống thấm vào từng vần thơ. Từ “Di ngôn” tha thiết giữa khói lửa chiến tranh, “Chiều mưa uống rượu” ngậm ngùi thân phận, đến “Quy ẩn, về đâu?” đầy tự vấn và “Phút giây vĩnh cửu” nồng nàn khát vọng yêu, mỗi bài thơ đều mở ra một lát cắt riêng biệt của hành trình thi ca hơn nửa thế kỷ. Đây là tiếng nói chân thành, vừa đau đáu vừa nhân bản, của một thi sĩ luôn tìm kiếm sự thật trong nỗi buồn và ánh sáng trong tình yêu.
DI NGÔN
Rồi anh sẽ gối đầu lên giấc mộng
ngủ quên đời trong giường mộ bình yên
em hãy khuấy hai tay làm biển động
che giùm anh tiếng đại bác vang rền
Xin em hãy liệm anh bằng tiếng hát
đắp mặt anh bằng mái tóc em buồn
cho anh quên những xác người tan nát
những kẽm gai còn rào kín tâm hồn
Em có nhớ, thắp hương bằng nước mắt
ngọt vô cùng anh sẽ uống no say
để anh quên chuyện trần gian đói khát
chén cơm đen muối mặn nuốt qua ngày
Và em hãy viết thư bằng cổ tích
đừng nhắc chuyện quê hương chinh chiến hận thù
anh sẽ tưởng hồn anh không xiềng xích
bay tìm em dù gió cát, sương mù
Anh sẽ dựng nhà với chân tay làm cột
giăng mùng cỏ xanh ngồi đợi em về
hai chúng mình sẽ bắt đầu hạnh phúc
tủi nhục này rồi con cháu quên đi!
1965
Nhà thơ Tần Hoài Dạ Vũ
CHIỀU MƯA UỐNG RƯỢU
Buồn xuống ngang vai chiều tới chậm
lòng tôi mưa bụi nữa đây em
không chắc đêm nay mà ngủ được
rượu tàn không ấm nhớ không tên
Tâm sự cứ như là áo rách
từng chiều chếnh choáng bước loanh quanh
hồn thôi bỏ mặc cho sương xuống
thương nhớ không vàng giọt nắng hanh
Dừng chân dưới cột đèn châm thuốc
không gió mà tay lạnh rất đầy
mùa thu về nữa trên cây lá
mai mốt sẽ buồn như heo may
Không biết tình xa chiều có lạnh?
người về qua một bến sông xanh
áo bay hay lá rơi vào Nội
thương nhớ lòng theo mấy cửa thành
sao tôi cứ là mây viễn xứ
thèm về soi giữa mắt nhung xưa
mà không là một vầng trăng tỏ
nở giữa lòng em cả bốn mùa?
Mưa rụng thêm hồn tôi nữa đây
Chiều tàn. Rượu hết. Sầu chưa say
mai về tay níu vai cầu cũ
cởi áo xưa buồn cho gió bay.
1969
QUY ẨN, VỀ ĐÂU?
Kính tặng anh Tường Linh
(Nhân đọc Khúc ca quy ẩn)
Chiều xuống bên trời, mưa nữa đây
buồn như triều rộng sóng dâng đầy
phương xa đã thấm mùi lưu lạc
đã ngán chuyện mình mãi đổi thay
Chẳng tiếc hư danh, đành phận mỏng
xoa tay mộng ngắn chẳng qua ngày
Chiều nao soi bóng trong vinh hiển
để tối nay ngồi nhẩm đắng cay
thôi thế màu đời trăm sắc ảo
ngày về mây trắng trói hai tay
Nhớ xưa ta đến đời như mới
nuôi mộng sông hồ mắt đắm say
phơi phới tim vui lòng nhịp bước
buồn đau ngỡ đạp dưới chân giày
Ta đi không nhớ người thương nhớ
không tiếc tình vương ở cuối mày
không hẹn đâu màng câu lỗi hẹn
cười khinh danh lợi thế gian này
Đâu hay đời cứ cho gian dối
thế sự trêu người mưa bóng mây
lối cũ quay về sương khói lạnh
tuổi xuân che mặt khóc hao gầy
Thì ra ảo tưởng là ta đấy
và cũng là ta kẻ trót vay
giấc mộng sông hồ tan bọt nước
cười mình trí cạn, chẳng cơ may
“Gẫm bao chí lớn trong thiên hạ
Chẳng được còn xanh với cỏ cây
Thì ta một chấm nhân sinh nhỏ
Mong mỏi gì hơn ở kiếp này?”(*)
Biết thế mà không đành dạ thế
bụi đường trăm lớp giũ chưa bay
*
Tìm em cửa nhỏ mong tương ngộ
duyên muộn còn chăng một chút này
mỏi gối gan hùm thay lốt thỏ
gửi thân yếm thắm, óc chưa lầy
Đêm đêm đối bóng thầm tâm sự
chẳng bắt trăng vàng trên gối say
chẳng hẹn người về chung lối mộng
chỉ mong dâu bể lấp mau đầy.
Nào hay nhân ngãi không đành phận
cuối cuộc tang thương để dấu giày
trong máu pha cung đàn tiễn hận
quạt mồ xanh nắm cỏ trên tay
Ai dẫn chân ta về xóm trúc?
am không xơ xác tấm thân gầy
nghe câu thuyết pháp lòng như đất
chẳng ngộ cho mình được mảy may
Quay bước, làng xưa tìm lối cũ
mẹ cha già yếu bỏ bao ngày
về nương bóng hạc quên đời bạc
bất hiếu thôi đành con chắp tay
*
Quê cũ dòng xanh sông chảy lại
tuổi thơ khói bếp có sum vầy?
ngàn năm mảnh đất đan trong kén
lại hóa thành thơ cho bướm bay
bạn cũ đã xa ngoài vạn lý
tạ lòng ai hát bóng trăng lay?
------------
(1) Thơ Tường Linh - Khúc ca quy ẩn
PHÚT GIÂY VĨNH CỬU
Tôi không nhớ tôi đã bắt đầu yêu em tự bao giờ, chỉ biết rằng lòng tôi thổn thức trước gương mặt em ẩn hiện cả nỗi đau thương thầm lặng của cuộc đời.
Đêm tháng Giêng. Đêm nung nấu khát vọng. Em là nỗi cám dỗ tội lỗi đồng thời là nguồn cội của mọi ân huệ. Em tràn trề mời gọi và hứa hẹn mọi lãng quên.
Đôi môi em ngào ngạt hương hoa hồng, thơm lừng hơn sữa mật, em xinh đẹp biết bao. Này người bạn đời không hôn ước, em tươi đẹp biết bao. Mắt em là mặt biển dậy sóng, miệng em là hương rừng nồng cay, ngực em là hai chùm nho óng ả, rốn em là cốc rượu đầy ắp đắm say, thấm vào trái tim tôi run rẩy, chảy tràn qua môi răng, sực nức trong cổ họng tôi đã bao mùa cay đắng.
Hỡi em rạng rỡ như buổi bình minh, thanh khiết như ánh trăng, trong sáng như dòng suối và ma quái hơn đêm dày địa ngục. Hai đầu gối em là hai viên đá quý, công trình chạm trỗ của những bàn tay nghệ nhân tuyệt kỹ.
Tôi đánh mất cả thế giới - hiểu vì sao mình đánh mất - và tự nguyện lao vào ân sủng của tình em.
Tâm hồn ngây ngất tôi hiểu ra rằng phẩm hạnh duy nhất là được yêu người mình tôn quý và hạnh phúc cao cả là nắm bắt được hiện hữu này.
Trong phút giây tôi còn thoáng nhớ tới những buộc ràng tôn giáo nhưng ngay lập tức tôi cũng tin rằng chính điều tôi đắn đo mới là con quỷ của tri thức cám dỗ vì chẳng có gì tốt đẹp thiêng liêng hơn tình yêu đang vây bọc chúng tôi và men đời ngào ngạt đang mỗi lúc một dâng cao bất tận.
Toàn thân tôi biến thành một con mắt có thể nhìn thấu được mọi lẽ đời vinh nhục, quá khứ và tương lai cùng lúc phơi bày như một đoá hoa nở rộ, rồi đột nhiên tôi thấy rõ toàn bộ thế giới chung quanh.
Tình yêu đã phát sinh sự hợp nhất, vẻ dịu dàng, điều thiện, cái đẹp và cả sự viên mãn.
Có bao giờ tôi đã dại khờ nghi ngờ tình yêu ? Em là nơi ẩn náu, cõi lãng quên và là sức mạnh cho chính phút giây yếu đuối của đời tôi.