- Thơ
- Giới thiệu thơ Phạm Vân Anh
Giới thiệu thơ Phạm Vân Anh
(Vanchuongthanhphohochiminh.vn) - Nhà thơ Phạm Vân Anh sinh năm 1980 tại Hải Phòng, Thạc sĩ chính trị, Hội viên Hội nhà văn Hải Phòng, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Hiện chị đang công tác tại báo Biên Phòng, là sĩ quan QĐNDVN với cấp hàm trung tá. Chị đã xuất bản 4 tập thơ, 2 tập truyện ngắn, 3 tập bút ký, 1 tiểu thuyết và đoạt nhiều giải thưởng văn học trong nước. Xin trân trọng giới thiệu chùm thơ chị đến với bạn đọc.
Phùng Hiệu chọn và giới thiệu
Nhà thơ Phạm Vân Anh
Huyễn hoặc mình
Ta gối đầu lên một ban mai nhuốm máu
Vũ trụ hân hoan bữa tiệc sắc màu
Đám tinh thể căng mình nổ tung
Cơn bạo cuồng từ triệu triệu lỗ đen tham lam nuốt chúng rơi liểng xiểng vào khoảng không vô tận của bãi rác vũ trụ
Đợi Bigbang tái sinh
Cõi người
Treo lơ lửng bằng lực hút mặt trăng
Ăm ắp thuỷ triều lên xuống
Mang đầy rẫy nhưng lỗ đen tham vọng
Ha hả cười!
Rưng rức khóc!
Nỗi đau và niềm vui huyễn hoặc
Thật giả khó phân bì
Dưới lớp xương sườn
Trái tim đầy vết nhăn hằn học
Và đôi mắt biết cười đồng loã lưỡi dao
Xương sườn rung lên vì trận cười thoả mãn
Chúng nín thở nhìn li bia sánh vàng tuôn từ
vòm miệng xuống dạ dày rồi cãi nhau chí tử để tìm ra cái gì đang chảy trong các mao mạch
Nhầy nhợt nước đồng co thắt bốn ngăn tim
Mây vần vũ trên cái gọi là bầu trời
Trồi sụt những vết thương loác miệng đang cắn mủ
Nữ Oa thở dái thả đá xuống biển Đông
Ta tập làm con thạch sùng lười
Tự cắn đuôi mình
Tặc lưỡi kêu đau
Rỏ nước mắt xót thương lũ ruồi đang bị tiêu hoá
và tặc lưỡi hoan hỉ vì đã không chết đói
Dòng xe ầm ầm chạy
Tiếng máy gầm gừ khó nhọc
Những Trương Ba chở thịt lông nhông vào phố...
Vũ trụ cứ xoay, hành tinh cứ nổ, tầng ôzôn cứ thủng, trái đất cứ mang mầm bệnh lên cơn co giật đùng đùng...
Con thạch sùng tặc lưỡi thở dài trước càn khôn bĩ cực...
Lá bàng lại rụng
Cha tôi sinh ra trên xứ sở này rồi trở về trong đất
Ngày cha đi, tuổi không còn trẻ để có quá nhiều nuối tiếc
và cũng chưa đủ già để chiêm nghiệm xưa sau
Ngày cha đi, ông nội tôi ngồi rất lâu bên gốc bàng đỏ lá
Lá thắm lên trời những giọt bầm
Buồn như đôi mắt ông nội tôi
Nhỏ máu
Rất có thể
Những người sinh ra cha tôi cũng nằm lại nơi này
Để lại mảnh khăn lữ khách xơ xác bay hoang nắng
Rất có thể
Người đàn ông, đàn bà xa lạ ấy đang dạo chơi
trong đồn điền cao su nơi mặt trời vỡ bóng
Không mảy may bận tâm về một vùng đất đã từng qua
Trong tôi
Khái niệm nào về họ cũng mơ hồ như rừng đêm u uẩn
Kí ức tôi mãi mãi là một người đàn bà răng nhưng nhức hạt na
Tấp tởi ngược Tuyên Hà, chao chát xuôi Thanh Nghệ
Tóc vấn trần kể truyện thơ thâu đêm ru cháu ngủ
Miếng cơm búng thơm se sẽ vị chè bồm
Quở: “Thánh họ đứa nào chê cháu tôi đen đủi”
Kí ức tôi mãi là một người đàn ông guồng chân khuya sớm
Bận mải bên những khung dệt mành mành
Cả đời một món ngon: mắm tôm bác trứng
Khoản tiền còm chi chút cháu học thêm
Đêm nằm đếm cột kèo mà nhắc tên bọn trẻ
Thương cháu con như muối mặn ngoài đồng
Chiều nay bất chợt gặp lá bàng lại rụng
Xoay trong mùa Vu lan
Bến nước quê tôi giờ thưa vắng chân người
Tôi chỉ gặp những cụ bà vừa đấm lưng vừa gom lá
Nhận ra mình tuổi nào thơ bé
Vụt lớn lên từ ống khói bếp mùn
Ông bà tôi cời lửa những chiều hôm.
Bay trong ánh sáng
Bay trong ánh sáng tìm anh
Những xoáy sâu vô tận bật mở ngàn con ngươi lân tinh
Từng thiên thể soi rọi mình đơn lạnh
Hoang mang chờ chết.
Trong nhau
Ta là tình yêu!
Mở cho em con đường vô tận
Con đường không cánh cửa
Để em rót đầy anh, tràn ngập anh rồi mê mải chảy
Lấp loá mùa trăng gầy.
Hiển lộ trên mắt anh lời mời
Biên giới hợp loãng
Tập làm hòn cuội đáy sâu đồng nhất
Đại dương đổ về sông
Sẽ thấm vào anh từng giọt lành, từng giọt em trìu mến
Sẽ đắm trong anh vô điều kiện
Ta là tình yêu!
Trong tĩnh lặng
Tình yêu mang ngôn ngữ riêng mình
Vượt e dè, sợ hãi
Mở con đường đến tận cùng nhau.
Biên cương gửi nhớ
Ở nơi này tìm thấy một tình yêu
Trong thế núi dáng sông
Bên nhà dựng sát nhà, mái kề liền mái
Dưới vầng mặt trời ngày lại ngày giục con gà gáy sáng
Trên con đường sắc đỏ trải mênh mông
Con phải là muối mới ướp được lòng người
Lời mẹ sáng đường rừng
Con tập làm người trai mường cho thấu bụng mường
Thử làm người trai bản cho tường lòng bản
Quân hàm xanh lấm đỏ đất đồi
Cơn sốt xua võ vàng ngang mặt
Đã hiểu vía rừng qua vạt váy phơi
Đã quen hồn núi qua chùm lá buộc(1)
Thấy dấu lá lối mòn biết hiểm hung đang đợi
Nhìn đường ong bay hiểu điều nhẫn nhục
Lội giữa dòng trôi hiểu sự miệt mài
Gặp những bà mế một đời trán căng lù cở hiểu câu an phận
Nhận về bụng mường rộng rừng già
Tỏ lòng bản thật mái rạ
Thảo thơm khoai lúa làng ta
Ngắt nắm tai chua nhớ giàn tầm bỏi
Hái chùm mắc kham nhớ quả dâu da
Thấy nếp sàn nghiêng nhớ dáng cha dặm ngói
Gặp mặt trời ngái ngủ nhớ thóc mẹ phơi
Chạm màu cúc quỳ thảng thốt
Chào mào đường quê inh ỏi
Nắng đã vàng rơm, sen đã hoa?
Phạm Vân Anh