TIN TỨC

Hái me mưu sinh trên đường phố Sài Gòn

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2022-10-09 08:51:30
mail facebook google pos stwis
632 lượt xem

MẠC TƯỜNG VI

Cây sào dài 15m là dụng cụ "làm việc" để "kiếm sống" bằng nghề hái me của mẹ con anh Tuấn Đức Linh quanh phố Sài Gòn từ nhiều năm nay. Một nghề rất lam lũ nhưng có nét gì đó mộc mạc mang tính tự nhiên của hồn phố, nét văn minh của phố phường và chứa đựng cả kỷ niệm của học sinh.

Hàng ngày, anh Tuấn Đức Linh cùng mẹ già đi dọc hành lang của những "con đường có lá me bay" con đường của học sinh, để hái me và sau khi hái được me người mẹ ngồi ở các ngã tư để bày bán. Họ kiếm từng đồng lẻ lo đời sống và họ xem đó là công việc chính thức đối với cuộc sống của họ.

Họ thường đi đến những con đường trong khu vực trung tâm TP HCM như đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Lý Tự Trọng, Nguyễn Du, Hai Bà Trưng... Những con đường có trồng nhiều cây me để hái quả và cứ thế họ mải miết...

Cây sào bằng tre dài khoảng 15 mét với nhiều khúc nối được dằng díu bằng sợi cao su rất cầu kỳ, cột trên đầu một lưỡi dao cong cong gần giống lưỡi liềm và gắn vào cán lò xo, có lẽ vật dụng này họ tự chế để sử dụng cho nghề hái me. Người cầm sào phải ngửa mặt lên trời và cứ thế me rớt tơi tả xuống đường trông cũng thật thú vị.

Cuối ngày khi "làm việc" cây sào được tháo ra thành nhiều khúc và di chuyển nhẹ nhàng trên đường về. Mẹ con anh Tuấn Đức Linh tướng gầy gò, da dẻ đen đúa nhưng trông cũng rất hồn nhiên vô tư với nghề hái me. Cuộc sống của gia đình họ gắn liền với những cây me già cỗi, sần sùi và dòng người trên phố.

Làm một người thợ hái me, trầm mình giữa một thiên nhiên từ vỉa hè đường phố, ngày qua ngày như thế mà trông họ vẫn rất cần cù và say mê. Anh Tuấn Đức Linh chia sẻ: gia đình anh từ Xuân Lộc, Đồng Nai lên Sài Gòn sinh sống bằng nghề hái me đã 5 năm, cứ mỗi sáng anh chở mẹ ra ngồi ở vỉa hè các điểm đèn đỏ hoặc các cổng trường chia me bán, còn anh đi lần lượt từng con đường có mẹ để tìm hái, đối với nghề này đơn giản chứ không có gì khó, anh Tuấn Đức Linh chia sẻ.

Me là một loại cây có mặt sớm nhất vào thời kỳ đầu Sài Gòn Pháp thuộc. Cây me được hải quân Pháp trồng đổ lấy bóng mát từ khi Sài Gòn bị chiếm vào năm 1865 với cái tên là những cây me đô đốc. Thuở ấy, những hàng me được người Pháp trồng ở những con đường Lê Thánh Tôn, Nguyễn Trung Trực, Nguyễn Du, Hai Bà Trưng, Pasteur, Đồng Khởi (gọi theo tên ngày nay) và một vài con đường khác nữa quanh khu vực trung tâm TP ngày nay.

Chức năng của cây me ngoài việc tỏa bóng mát cho phố phường, trái me còn là loại trái cây được dùng chế biến trong ngành thực phẩm và từng được "xuất khẩu" sang Pháp. Truyền thống ở miền Nam ta, món đặc biệt là canh chua nấu me, ngoài ra ưa chuộng nhất là món me dốt chấm muối ớt, me ngào đường như một món kỷ niệm in đậm trong ký ức của học sinh. Dù là ai ăn me thì sự thưởng thức đó cũng nhờ từ tay của những người hái me trên đường phố.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Mùa thu đây hỡi cờ hồng vàng sao – Tản văn của Lê Xuân
Tháng Tám cũng là tháng giữa thu, tháng để các em thiếu niên, nhi đồng phá cỗ trông Trăng, mừng Tết Trung thu, rước đèn, múa lân dưới trăng thanh, gió mát…
Xem thêm
Cửa bể Cần Giờ | Bút ký của Nguyễn Minh Ngọc
Bài đăng Báo Văn Nghệ (Hội Nhà văn VN) số 35+36, ra ngày 2-9-2023
Xem thêm
Tản Mạn Vàm Cỏ Đông - Tùy bút Trần Thế Tuyển 
Có lẽ trên trái đất này, không ở đâu cái giá để có độc lập dân tộc, tự do hạnh phúc lại đắt như ở Việt Nam. Để có hình hài đất nước, vị thế quốc gia như ngày hôm nay đã có hàng triệu triệu người con ưu tú ngã xuống. Máu xương của họ tan biến thành đất đai tổ quốc và hồn của họ bay lên hóa linh khí quốc gia.
Xem thêm
Người lính làm nên huyền thoại
Phải nói, Trần Ngọc Trác là một cây viết tâm huyết với đề tài truyền thống cách mạng. Gặp  ông cách nay đã vài chục năm, tôi vẫn nhớ dáng đi nhanh nhẹn, giọng nói trầm ấm và ánh nhìn thân thiện của nhà văn. Lúc ấy Trần Ngọc Trác là cán bộ của Đài Phát thanh- Truyền hình tỉnh Lâm Đồng. Đã đọc Trần Ngọc Trác nhưng thực sự khi ông đảm nhiệm làm phim Người lính làm nên huyền thoại   về Đại tá Lê Kích (cậu ruột thứ Tám của vợ tôi), chúng tôi mới gắn bó  như anh em thân thiết. 
Xem thêm
Trúc Phương, người mà tôi muốn nói nhiều hơn những người khác
Bài phát biểu xúc động của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều
Xem thêm
Anh hùng Võ Thị Sáu trong tâm thức người đang sống
Ký của nhà văn Trầm Hương trên báo Phụ Nữ Việt Nam
Xem thêm
Dân lo | Bút ký của Lê Thanh Huệ
Bài đăng báo Văn Nghệ số 30 (3309) ngày 29-7-2023
Xem thêm
Kỷ niệm về nhà văn Minh Khoa với Trần Thế Tuyển
Sau giải phóng Sài Gòn, giải phóng hoàn toàn Miền Nam, thống nhất đất nước(30-4-1975), từ Trung đoàn 174, tôi được điều về học tập và làm việc ở báo Quân khu 7. Vừa đặt ba lô trong tòa nhà kiến trúc kiểu Pháp tại căn cứ Trần Hưng Đạo, nơi đặt tổng hành dinh của Bộ Tổng Tham mưu quân đội chế độ cũ, anh Mai Bá Thiện lúc đó phụ trách báo Quân khu 7 dẫn tôi ra mắt Phó phòng Tuyên huấn Quân khu - nhà văn Minh Khoa, lúc đó trực tiếp làm Tổng biên tập báo Quân khu 7. Từ lâu đã nghe danh nhà văn Minh Khoa với những truyện ký viết về Anh hùng, dũng sĩ diệt Mỹ, đặc biệt vở kịch Người ven đô với nhân vật Ông Tám Khỏe đậm đặc chất nông dân Nam Bộ, nay được gặp trực tiếp tác giả, tôi không khỏi bồi hồi, xúc động.
Xem thêm
Lòng tri ân luôn là giá trị bất bất biến
Bài đăng Tạp chí Linh khí Quốc gia kỷ niệm 76 năm ngày Thương binh - liệt sĩ
Xem thêm
Mây trắng trong vườn chè ông nội | Tản văn của Trang Thanh
tôi hay nhớ những gương mặt người thân đã khuất bóng...
Xem thêm
Hoa biên cương: Nấm độc trên đất Tây Nguyên (Kỳ cuối)
Chúng tôi cũng dự nhiều cuộc họp ở các buôn làng Tây Nguyên, chứng kiến những người lầm lỡ vượt biên hay đi biểu tình gây rối được kiểm điểm trước các già làng và bà con trong buôn. Ai cũng cúi đầu xấu hổ, xin được tha thứ, hứa sẽ không tái phạm.
Xem thêm
Hoa biên cương: Lương y của buôn làng (kỳ 4)
Bút ký nhiều kỳ của nhà văn Lại Văn Long
Xem thêm
Hoa biên cương: Từ biên giới đến hải đảo (Kỳ 2)
Bảo vệ biên cương và tình hữu nghị
Xem thêm
Vọng âm buồn | Hoàng Phủ Ngọc Phan
Một loài chim có tiếng kêu nghe như Ơi đò Ca Cút
Xem thêm
Đêm Tháng Giêng - Tản văn Trần Bảo Trân
Ngày anh cưới chị, tôi còn nhỏ. Gần bảy thập kỷ trôi qua, tôi vẫn còn nhớ như in, ngôi nhà lợp rạ, vách đất của chúng tôi có khách là một người lính. Anh bận bộ quân phục màu cỏ úa với chiếc mũ mềm có ngôi sao lấp lánh. Ngày chị đi lấy chồng, tôi tiễn chị ra cánh đồng, cuối bờ tre gai thường ngày ríu rít tiếng chim. Cầm tay tôi, chị khóc. Em ở nhà nhé. Nếu rảnh chị sẽ về chơi với em. Mắt nhoà, tôi cố giữ không để lệ rơi.
Xem thêm
Phải lòng gánh cá biển ngang | Thanh Tuân
tự nhiên nhận ra mình đã phải lòng với gánh cá biển ngang...
Xem thêm
Ngắm trăng | Tản văn của Võ Chí Nhất
Vẫn là mặt trăng đó, nhưng trong một khung cảnh khác, một người khác đang ngắm.
Xem thêm
Điên điển đợi ai | Tản văn của Lệ Hồng
Tản văn đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh
Xem thêm