Bài Viết
Gửi câu hỏi này vào Thái Bình Dương
Rằng đã có ai tìm ADN cho biển?
Trái tim tôi âu lo thắc thỏm
Dăm cây cảnh nốt ruồi son thầm ví
Gương mặt anh Hai bớt vẻ ngầu,
Sau đấu giá sắp lên sản lại trượt
Có một loài hoa không hề nở
Bởi lòng tự ái quá phi phàm
Không muốn hương thơm siêu quyến rũ
Lạc loài rơi rụng giữa dương gian
Diều tít tắp cởi trên ánh mắt
Vẫn muốn bay thấu tận trời xanh
Dây dù dài thả nhiều đã cạn
Nghe cuối chiều chao nghiêng lanh tanh
Thành phố vào mưa
Chầm chậm rơi những giọt nhớ
Bên mái hiên nhà thờ
Đàn bồ câu lao xao…
Thì cứ vẽ phố phồn vinh
những nhát cọ thành con đường vời vợi
sắc màu nhảy múa hân hoan...
Bên ao chùa lặng lẽ
Bồ đề xanh suốt mùa.
Dâng mùi hương thơm thảo
Ngọt ngào miền ấu thơ…
Nhưng sen vẫn là sen
Nguyên bản
Trắng và trắng một mối tình chung thủy
Dù thiêu đốt
Sen chẳng phai màu.
Nhà thơ Nguyễn Văn Mạnh hiện là Trưởng Ban biên tập Tạp chí Diễn đàn Văn Nghệ Việt Nam, Thời báo Văn học Nghệ thuật, thuộc Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật Việt Nm. Văn chương TP. Hồ Chí Minh trân trọng chùm thơ của anh, trong đó 3 bài đầu vừa được đăng Tạp chí Văn nghệ Quân đội số 7.2024.
Từ nay mỗi sắc chùm hoa nắng
Chợt tím để thương cánh chợt hồng
Áo trắng thưa dần trong nhành phượng