TIN TỨC
  • Thơ
  • Miền Trung – nỗi đau và sức sống trong thơ

Miền Trung – nỗi đau và sức sống trong thơ

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2025-10-01 16:26:36
mail facebook google pos stwis
741 lượt xem

Miền Trung – dải đất oằn mình trong nắng hạn, bão lũ nhưng vẫn sáng lên sức sống bền bỉ và tình người hào sảng. Chùm thơ dưới đây của Nguyễn Đức Hạnh, Nguyên Hùng, Minh Hạnh là ba tiếng nói đồng vọng: vừa da diết nỗi đau, vừa thắp lên niềm tin và hy vọng. Văn chương TPHCM xin được chia sẻ cùng bạn đọc.
 

NGUYỄN ĐỨC HẠNH
 

GỬI MIỀN TRUNG

(Gửi Phạm Thuỳ Vinh, Hoa Mai …cùng các bạn miền Trung)

 

Gom nhóp mười năm một ngày tan hết

Nước mắt mồ hôi theo lũ da diết

Cố che chắn cho bàn thờ ông bà

Thắp hương vào đâu? Cắm vào ướt nhoà

 

Một năm vài lần bão quật miền Trung

Con người bỗng thành lá rách trong giông

Đàn gà con bơi trong dòng nước xiết

Người chết chôn đâu trong lũ khủng khiếp?

 

Cha đau mẹ yếu nhà đổ mái bay

Bát ăn bát để bỗng thành trắng tay

Khen người kiên cường rồi tự xấu hổ

Gồng mình ngàn năm mỏi cũng phải cố

 

Lại nhặt nhạnh mãi lại cứng vai gồng

Như một đàn kiến làm tổ trong giông

Lại bòn cát bỏng ra lúa ra khoai

Lại gom tiền lẻ mà xây miệt mài

 

Ngặt khó đến thế vẫn hào sảng NGƯỜI

Đãi bạn. Sẻ chia. Thơ tươi. Văn cười

Lệ nuốt vào trong. Ngẩng đầu bất khuất

Thương bạn thương suông sao không đỏ mặt?

 

Đêm nay mưa gió ngập trời

Cầm đăm đăm rát những lời gửi đau…

 

 

THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG

 

Tiếng kêu trong đêm sắc hơn bảo kiếm

Cứa vào đâu mà chẳng buốt sâu?

Lùm cây giã gạo. Trâu bơi húc mưa

Kêu đau nhiều thế mà nước vẫn về

 

Rồi mì tôm sống. Áo vẫy trắng đồng

Nước ngọt đã cạn dù nước mênh mông

Gom góp mười năm tan trong khoảnh khắc

Ước mơ no ấm trôi dạt trên sông

 

Thương không chia miền. Thương nhất miền trung

Cát nóng như rang. Bão nhiều như cỏ

Gian khó vắt vai. Câu hò còn vỡ

Thuyền như phận người kiên cường ngược lũ

 

Tay đan ngàn tay ôm thương miền trung

Dao cứa vào đâu mà ngực chẳng rung?

Gọi dài tâm giao qua lạnh vách nước…

Câu thơ chống bão - vòng tay bần bật …


 

NGUYÊN HÙNG
 

MIỀN TRUNG
 

*

Miền Trung bụng thắt lưng eo

Chịu thương chịu khó vẫn nghèo em ơi

Chờ mưa, mưa ngập trắng trời

Mỗi năm bão lụt tơi bời mấy phen

Nắng lên, người cháy sạm đen

Suối nguồn phơi đáy một miền khát khô

 

Miền Trung biết đến khi mô

Mưa hòa gió thuận

em vô theo chồng?

 

**

Lũ về làng xóm thành sông

Nhà thành ốc đảo giữa không bến bờ

Mái tranh sóng đánh vật vờ

Dầm mình trong nước trẻ thơ đến trường

 

Ơi miền Trung đất quê hương

Bao giờ cái khó mới buông lưng còng?

Ngàn đời chung kiếp long đong

Oằn vai gánh chịu bất công của trời

 

Bao giờ được nở nụ cười

Biển vơi nước mắt, đồng vơi nhọc nhằn?

 


 

MINH HẠNH
 

THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG QUẰN MÌNH TRONG BÃO

 

Những chiều cuối tháng Bảy, bầu trời Miền Trung cuộn lên màu chì sậm.

Mây lặng trôi, chỉ dồn lại như một nỗi buồn không gọi được tên.

Rồi gió nổi.

Không phải thứ gió lồng lộng của đại ngàn, cũng chẳng phải heo may từ phía Bắc…

Mà là thứ gió quăng quật, tàn nhẫn, như thể trời đang trút hết oán giận xuống mảnh đất vốn đã chai sạn vì nắng, khô cằn vì cát, rạn nứt vì bao phen giông bão.

 

Miền Trung mảnh lưng còng giữa hai đầu đất nước lại oằn mình thêm một lần nữa.

Mái tôn bay như lá,

cột điện đổ như thân người gãy ngang.

Tôi đã từng chứng kiến một người đàn bà run rẩy, lùa mấy con gà con vào chiếc rổ tre, cột chặt lại, nước mắt nhòe trong tiếng gió hú.

Không phải vì tiếc gà,

mà vì đó là phần sống duy nhất còn lại trong căn nhà vừa bị bão xé toạc một bên vách.

 

Người Miền Trung quen nắng gió, quen với cả bão giông.

Từng giọt mưa như kim xuyên thấu ký ức.

Từng hồi gió như xé đi cả tiếng gọi "mạ ơi" trong đêm.

Không phải chỉ là vật chất, bão còn xộc vào trong cả tiếng thở dài không cất nổi của những người đàn ông đã đứng lên quá nhiều lần rồi lại lặng lẽ ngồi xuống bên chiếc bàn chông chênh, nhặt nhạnh từng ước mơ gãy rụng.

 

Người miền Trung là vậy:

“Bão nữa à, thôi thì… dằn lại, dựng lại.”

Dựng từ cột gãy, từ nóc nhà thủng,

từ những bữa cơm chan nước mắm mà vẫn đủ đầy sự sống.

Và dựng lại cả từ trái tim dù đã nhiều lần nghẹn lại.

 

Sau bão là mùa lặng.

Không còn tiếng gió gào,

nhưng vết thương vẫn chưa kịp lên da non.

Tôi thấy những người đàn bà đi nhặt từng mảnh ngói vỡ,

thấy đứa trẻ đội chiếc nón rách, tay bưng chậu nước mưa đọng lại giữa nền nhà…

Một cảnh tượng chênh vênh mà lạ thay trong ánh mắt vẫn thắp lên tia hy vọng.

 

Vì người Miền Trung sau bão lại gồng lên.

Họ tự vá lại đời mình bằng từng nhát cuốc, từng lần nhóm bếp.

Có một thứ rất riêng, chỉ Miền Trung mới có:

sự chịu đựng, sự kiên cường và sự âm thầm như những dòng sông nước cạn đáy mà vẫn chảy qua năm tháng.

 

Và nếu bạn từng đi qua Miền Trung sau bão

bạn sẽ thấy:

Những ngôi nhà ngói nâu có thể thấp hơn

nhưng ánh mắt người nơi đó lại cao hơn rất nhiều nỗi sợ.

Họ không nói về mất mát,

họ nói về ngày mai cần điều lại điều gì.

 

Vì thế, Miền Trung không chỉ là một miền đất khô cằn sỏi đá

mà là phép thử của lòng người.

Là chỗ trũng để mọi yêu thương đổ về.

Là nơi mà sau mỗi cơn bão, ta hiểu ra:

thứ mạnh nhất không phải là gió, là vão mà là trái tim dẫu đau vẫn biết sống vì nhau.

 

Có những nơi sinh ra để sống, có nơi để mơ,

còn Miền Trung là nơi để học cách đứng lên, từ những điều tưởng chừng không còn gì để níu lại.

 

Nơi ấy, mái nhà có thể sập xuống,

nhưng tình người thì vẫn vậy

Nơi ấy, lúa có thể ngã rạp theo chiều gió,

nhưng lòng người thì không xuôi theo tuyệt vọng.

 

Miền Trung nơi mảnh đất

đã quen sống giữa mất mát mà không đánh mất mình.

Giữa sự tàn phá nặng nề của thiên nhiên, họ lặng lẽ dựng lại mọi thứ,

và… dựng lại cả hy vọng cho chúng ta.

 

Bởi có một miền Trung không chỉ nắng, gió khô cằn sỏi đá

mà nằm trong cách con người nắm chặt tay nhau khi mọi thứ sụp đổ.

Một miền Trung của nhân sinh:

nơi con người không hỏi "Tại sao mình khổ?"

mà hỏi: "Làm sao để người khác bớt khổ hơn mình?"

 

Và nếu có một điều gì đó khiến ta tin hơn vào điều tử tế trên đời này,

thì đó chính là:

Miền Trung nơi những cơn bão nối tiếp nhau đi qua, khó khăn nối tiếp khó khăn mà người nơi đây vẫn ươm mầm hy vọng vẫn vươn mình vượt lên giông bão .. .

Bài viết liên quan

Xem thêm
Lĩnh Hồ Quang và chùm thơ Nhắn gửi mùa thu
Với sự rung động nội cảm, lặng lẽ trôi, nhưng càng đọc, người ta càng thấy mình bị cuốn vào cái chảy ấy, dẫn lối người đọc đến thế giới tâm hồn của nhân vật trữ tình trong thơ. Bằng những lời thơ rung động mãnh liệt, tinh tế, và ấn tượng, khơi mở những xúc cảm trong tâm hồn con người trước cuộc sống, được nén chặt cảm xúc của tác giả. Với bút pháp tinh tế của nghệ thuật đặc tả kết hợp điệp cấu trúc câu, đã gieo vào lòng người nhiều suy tư về những thăng trầm đã qua, như một dòng chảy lênh đênh trên phận người. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Lĩnh Hồ Quang – Rồi có một ngày.
Xem thêm
Thi ca điểm hẹn: Triệu Kim Loan dịu dàng khi chữ gọi mùa trăng
Với 54 bài thơ giàu nữ tính trong “Chữ gọi mùa trăng”; người phụ nữ, người mẹ, người vợ, cô giáo Triệu Kim Loan đã mượn trăng và cùng trăng để gửi gắm, để bộc bạch cùng con chữ những nỗi niềm nhân thế và nỗi niềm của chính mình;
Xem thêm
Thi ca điểm hẹn: Phạm Thị Cúc Vàng gửi niệm lành vào thơ
“Niệm lành” là tập thơ thứ 7 của nhà thơ gốc Hải Phòng Phạm Thị Cúc Vàng
Xem thêm
Nguyễn Hồng Quang và chùm thơ Cao Nguyên thức giấc
Nơi hiện hữu núi rừng trùng điệp, đẹp đẽ và thơ mộng đã nuôi dưỡng, đã hun đúc nên những vần thơ giàu biểu cảm. Với lối khai thác triệt để, linh hoạt qua các biện pháp nghệ thuật nhưng cách hiệp vần, gieo vần, liên vận phối hợp cũng thật nghiêm chỉnh, sự hòa quyện giữa cảm xúc mãnh liệt và tư tưởng nhân văn cao đẹp cất lên từ hiện thực cuộc đời. Lời thơ nhẹ nhàng, tự nhiên, ngôn từ không một chút gọt giũa công phu nhưng lại đẹp, thơ Nguyễn Hồng Quang mang chất lắng sâu của đồng quê và tính triết lí sâu sắc. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Nguyễn Hồng Quang – Cao nguyên thức giấc.
Xem thêm
Rừng trong lòng tay – Chùm thơ Nguyễn Đăng Khương
Bằng vẻ đẹp của tâm hồn con người với những cung bậc cảm xúc. Tác giả đã tô đậm tình yêu quê hương đất nước, tình cảm gia đình bằng lối chắt lọc ngôn từ, hình ảnh, biểu tượng, ẩn dụ, so sánh tinh tế. Rừng là một motif giàu tầng nghĩa với vẻ đẹp khác nhau. Với sắc thái tĩnh lặng, u buồn, là nơi để nhân vật trữ tình gửi gắm tâm sự. Thơ Nguyễn Đăng Khương vừa lắng sâu nội tâm, vừa bồng bềnh của những hoài vọng bộn bề về triết lý nhân sinh. Lối gieo vần và rơi chữ là một nét chấm phá độc đáo trong thơ tác giả. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Nguyễn Đăng Khương.
Xem thêm
Nỗi lòng người lính – Khi một vị tướng trở lại với thi ca
Tập thơ Nỗi lòng người lính là một phần kỷ niệm khó quên của một đời binh nghiệp và một tâm hồn trĩu nặng nhân tình. Với 46 năm trong quân ngũ, Thiếu tướng Trần Bá Dũng mang vào thơ mình hơi thở của thao trường, ký ức chiến tranh và tình người hậu chiến – những gì thiêng liêng, day dứt mà cũng đầy ấm áp.
Xem thêm
“Chân trời điểm hẹn”: Góc nhìn khác về Trung tướng Nguyễn Đức Hải
Chùm 5 bài thơ rút từ tập truyện ký - thơ Chân trời điểm hẹn.
Xem thêm
Giới thiệu chùm thơ Lê Bá Duy – Từ Tình Giang tôi lớn
Nhà thơ Lê Bá Duy, sinh năm 1966 tại làng Tình Giang, xã Phước Hiệp, huyện Tuy Phước, tỉnh Bình Định (nay là tỉnh Gia Lai), là nhà giáo, nhà thơ, Hội viện Hội Văn học Nghệ thuật Gia Lai.
Xem thêm
Huỳnh Ngọc Lan - Người đàn bà đi qua mùa gió
Thơ Huỳnh Ngọc Lan là tiếng nói của một tâm hồn đàn bà từng trải và đầy mộng mị.
Xem thêm
Kỷ niệm về mẹ - Chùm thơ Ngô Quỳnh Lan
Nữ nhà thơ Ngô Quỳnh Lan, bút danh Quỳnh Minh, sinh 1949 tại Sóc Trăng. Tốt nghiệp ngành Ngữ văn, đại học Tổng hợp Hà Nội. Hội viên Hội VHNT tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu (cũ) - nay là Thành phố Hồ Chí Minh.
Xem thêm
Phía sau những lũy tre làng - Chùm thơ Hà Thiên Sơn
Với cách diễn giải thật bình dị nhưng tươi vui, thơ Hà Thiên Sơn gần gũi như với đời thường, để khi đọc qua, người ta có thể cảm nhận một cách chân thật nhất những hình ảnh trong cuộc sống. Những bài thơ của tác giả kể về câu chuyện của thôn làng, của vùng miền quê hương, ở nơi đó ghi dấu bao ký ức tuổi thơ mỗi người và tình cảm lứa đôi thật đẹp. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh giới thiệu chùm thơ của tác giả Hà Thiên Sơn – Phía sau những lũy tre làng.
Xem thêm
Hồ Xoa và chùm thơ Lời mây khói
Với chất nhân tình thấm đẫm, cuốn hút, những dòng thơ theo thể thơ tứ tuyệt – lục bát được Hồ Xoa viết lên tròn đầy ý nghĩa và giàu cảm xúc, ngôn ngữ gãy gọn súc tích. Mỗi bài thơ đều mang trong đó một câu chuyện của mộng thực, trong cõi xa xăm, từ địa đàng đến ngôi đền cổ, hóa ra tận mây trời. Bằng bút pháp ẩn dụ và tả thực, giàu mỹ cảm, thơ Hồ Xoa hiện lên vẻ đẹp bình yên đầy mộng mị. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Hồ Xoa – Lời mây khói.
Xem thêm
Thơ Đoàn Trọng Hải – Tìm mình trong góc khuất hiện sinh
Cchùm thơ của nhà thơ Đoàn Trọng Hải do nhà thơ nhà thơ Vũ Thanh Hoa chọn & giới thiệu.
Xem thêm
Thơ Trương Nguyễn: những câu chữ biết mang sẹo
Nhà thơ Trương Nguyễn, tên thật Nguyễn Trương, sinh năm 1948 tại Cam Thành, Cam Lộ, Quảng Trị. Hiện trú tại thị trấn Ngãi Giao, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu (cũ) - nay là TP. Hồ Chí Minh.
Xem thêm
Phan Thành Đạt và chùm thơ Trầm tích thời gian
Phan Thành Đạt là một tác giả trẻ trên văn đàn thi ca, tuy nhiên anh đã khẳng định mình bằng những dòng thơ đẹp, đậm chất trữ tình, sâu lắng. Thơ Phan Thành Đạt mang nỗi khắc khoải giàu tự sự. Ngôn ngữ chắt lọc, sâu lắng, nhẹ và rung động như tiếng thở giữa tĩnh lặng. Là nét thấm đẫm tự tình của một tâm hồn đủ trưởng thành trong “Lặng”. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Phan Thành Đạt – Trầm tích thời gian.
Xem thêm
Người đi – tình thơ còn ở lại
Cựu chiến binh, nhà thơ Trần Trí Thông – hội viên Hội Nhà văn Việt Nam và Hội Nhà văn TPHCM, người đồng hành nhiều năm cùng Câu lạc bộ Thơ Phương Nam – vừa rời cõi tạm vào tối 29/10/2025, để lại bao thương tiếc trong lòng bạn hữu.
Xem thêm
Nhà thơ Trần Trí Thông mang “tiếng gà gáy trong ba lô” đi khắp chiến trường
Chiến tranh đã lùi xa, nhưng hào khí một thời cùng những nỗi niềm bi hùng vẫn âm vang trong lòng dân tộc, thổn thức mỗi khi ta đọc thơ của những người lính – những người may mắn trở về hay đã mãi mãi nằm lại nơi chiến trường, hóa thành tuổi hai mươi bất tử.
Xem thêm
Còn lâu (2) – Thơ Lâm Xuân Thi, Nhạc Hoài Phúc
Một cuộc đối thoại lạ lùng giữa con người và định mệnh – giữa cái hữu hạn của kiếp người và cái vô tận của linh hồn.
Xem thêm
Thơ khóc bạn của Trần Hóa
Vào 19h31’ cùng ngày, nhà thơ – cựu chiến binh Trần Trí Thông, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Phó Chủ nhiệm CLB Thơ Phương Nam, đã vĩnh viễn ra đi tại tư gia, hưởng thọ 70 tuổi.
Xem thêm
Trong cõi hư không vẫn một mình – Chùm thơ Thụy Sơn
Bằng những dòng thơ trữ tình và đầy cảm xúc, Tổ quốc trong thơ Thụy Sơn mang cái linh thiêng của hồn dân tộc, là sự lừng lững của mảnh đất hình chữ S đi qua bao binh biến, suốt chiều dài lịch sử với xương máu và tiếng vọng thâm trầm của người ngã xuống. Với lối lục bát rơi vần, tác giả đã vẽ lên một ngữ điệu bài thơ tròn trịa trong câu tứ và lời thơ đầy mộng mị. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Thụy Sơn – Trong cõi hư không vẫn một mình.
Xem thêm