TIN TỨC
  • Thơ
  • Miền Trung – nỗi đau và sức sống trong thơ

Miền Trung – nỗi đau và sức sống trong thơ

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2025-10-01 16:26:36
mail facebook google pos stwis
95 lượt xem

Miền Trung – dải đất oằn mình trong nắng hạn, bão lũ nhưng vẫn sáng lên sức sống bền bỉ và tình người hào sảng. Chùm thơ dưới đây của Nguyễn Đức Hạnh, Nguyên Hùng, Minh Hạnh là ba tiếng nói đồng vọng: vừa da diết nỗi đau, vừa thắp lên niềm tin và hy vọng. Văn chương TPHCM xin được chia sẻ cùng bạn đọc.
 

NGUYỄN ĐỨC HẠNH
 

GỬI MIỀN TRUNG

(Gửi Phạm Thuỳ Vinh, Hoa Mai …cùng các bạn miền Trung)

 

Gom nhóp mười năm một ngày tan hết

Nước mắt mồ hôi theo lũ da diết

Cố che chắn cho bàn thờ ông bà

Thắp hương vào đâu? Cắm vào ướt nhoà

 

Một năm vài lần bão quật miền Trung

Con người bỗng thành lá rách trong giông

Đàn gà con bơi trong dòng nước xiết

Người chết chôn đâu trong lũ khủng khiếp?

 

Cha đau mẹ yếu nhà đổ mái bay

Bát ăn bát để bỗng thành trắng tay

Khen người kiên cường rồi tự xấu hổ

Gồng mình ngàn năm mỏi cũng phải cố

 

Lại nhặt nhạnh mãi lại cứng vai gồng

Như một đàn kiến làm tổ trong giông

Lại bòn cát bỏng ra lúa ra khoai

Lại gom tiền lẻ mà xây miệt mài

 

Ngặt khó đến thế vẫn hào sảng NGƯỜI

Đãi bạn. Sẻ chia. Thơ tươi. Văn cười

Lệ nuốt vào trong. Ngẩng đầu bất khuất

Thương bạn thương suông sao không đỏ mặt?

 

Đêm nay mưa gió ngập trời

Cầm đăm đăm rát những lời gửi đau…

 

 

THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG

 

Tiếng kêu trong đêm sắc hơn bảo kiếm

Cứa vào đâu mà chẳng buốt sâu?

Lùm cây giã gạo. Trâu bơi húc mưa

Kêu đau nhiều thế mà nước vẫn về

 

Rồi mì tôm sống. Áo vẫy trắng đồng

Nước ngọt đã cạn dù nước mênh mông

Gom góp mười năm tan trong khoảnh khắc

Ước mơ no ấm trôi dạt trên sông

 

Thương không chia miền. Thương nhất miền trung

Cát nóng như rang. Bão nhiều như cỏ

Gian khó vắt vai. Câu hò còn vỡ

Thuyền như phận người kiên cường ngược lũ

 

Tay đan ngàn tay ôm thương miền trung

Dao cứa vào đâu mà ngực chẳng rung?

Gọi dài tâm giao qua lạnh vách nước…

Câu thơ chống bão - vòng tay bần bật …


 

NGUYÊN HÙNG
 

MIỀN TRUNG
 

*

Miền Trung bụng thắt lưng eo

Chịu thương chịu khó vẫn nghèo em ơi

Chờ mưa, mưa ngập trắng trời

Mỗi năm bão lụt tơi bời mấy phen

Nắng lên, người cháy sạm đen

Suối nguồn phơi đáy một miền khát khô

 

Miền Trung biết đến khi mô

Mưa hòa gió thuận

em vô theo chồng?

 

**

Lũ về làng xóm thành sông

Nhà thành ốc đảo giữa không bến bờ

Mái tranh sóng đánh vật vờ

Dầm mình trong nước trẻ thơ đến trường

 

Ơi miền Trung đất quê hương

Bao giờ cái khó mới buông lưng còng?

Ngàn đời chung kiếp long đong

Oằn vai gánh chịu bất công của trời

 

Bao giờ được nở nụ cười

Biển vơi nước mắt, đồng vơi nhọc nhằn?

 


 

MINH HẠNH
 

THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG QUẰN MÌNH TRONG BÃO

 

Những chiều cuối tháng Bảy, bầu trời Miền Trung cuộn lên màu chì sậm.

Mây lặng trôi, chỉ dồn lại như một nỗi buồn không gọi được tên.

Rồi gió nổi.

Không phải thứ gió lồng lộng của đại ngàn, cũng chẳng phải heo may từ phía Bắc…

Mà là thứ gió quăng quật, tàn nhẫn, như thể trời đang trút hết oán giận xuống mảnh đất vốn đã chai sạn vì nắng, khô cằn vì cát, rạn nứt vì bao phen giông bão.

 

Miền Trung mảnh lưng còng giữa hai đầu đất nước lại oằn mình thêm một lần nữa.

Mái tôn bay như lá,

cột điện đổ như thân người gãy ngang.

Tôi đã từng chứng kiến một người đàn bà run rẩy, lùa mấy con gà con vào chiếc rổ tre, cột chặt lại, nước mắt nhòe trong tiếng gió hú.

Không phải vì tiếc gà,

mà vì đó là phần sống duy nhất còn lại trong căn nhà vừa bị bão xé toạc một bên vách.

 

Người Miền Trung quen nắng gió, quen với cả bão giông.

Từng giọt mưa như kim xuyên thấu ký ức.

Từng hồi gió như xé đi cả tiếng gọi "mạ ơi" trong đêm.

Không phải chỉ là vật chất, bão còn xộc vào trong cả tiếng thở dài không cất nổi của những người đàn ông đã đứng lên quá nhiều lần rồi lại lặng lẽ ngồi xuống bên chiếc bàn chông chênh, nhặt nhạnh từng ước mơ gãy rụng.

 

Người miền Trung là vậy:

“Bão nữa à, thôi thì… dằn lại, dựng lại.”

Dựng từ cột gãy, từ nóc nhà thủng,

từ những bữa cơm chan nước mắm mà vẫn đủ đầy sự sống.

Và dựng lại cả từ trái tim dù đã nhiều lần nghẹn lại.

 

Sau bão là mùa lặng.

Không còn tiếng gió gào,

nhưng vết thương vẫn chưa kịp lên da non.

Tôi thấy những người đàn bà đi nhặt từng mảnh ngói vỡ,

thấy đứa trẻ đội chiếc nón rách, tay bưng chậu nước mưa đọng lại giữa nền nhà…

Một cảnh tượng chênh vênh mà lạ thay trong ánh mắt vẫn thắp lên tia hy vọng.

 

Vì người Miền Trung sau bão lại gồng lên.

Họ tự vá lại đời mình bằng từng nhát cuốc, từng lần nhóm bếp.

Có một thứ rất riêng, chỉ Miền Trung mới có:

sự chịu đựng, sự kiên cường và sự âm thầm như những dòng sông nước cạn đáy mà vẫn chảy qua năm tháng.

 

Và nếu bạn từng đi qua Miền Trung sau bão

bạn sẽ thấy:

Những ngôi nhà ngói nâu có thể thấp hơn

nhưng ánh mắt người nơi đó lại cao hơn rất nhiều nỗi sợ.

Họ không nói về mất mát,

họ nói về ngày mai cần điều lại điều gì.

 

Vì thế, Miền Trung không chỉ là một miền đất khô cằn sỏi đá

mà là phép thử của lòng người.

Là chỗ trũng để mọi yêu thương đổ về.

Là nơi mà sau mỗi cơn bão, ta hiểu ra:

thứ mạnh nhất không phải là gió, là vão mà là trái tim dẫu đau vẫn biết sống vì nhau.

 

Có những nơi sinh ra để sống, có nơi để mơ,

còn Miền Trung là nơi để học cách đứng lên, từ những điều tưởng chừng không còn gì để níu lại.

 

Nơi ấy, mái nhà có thể sập xuống,

nhưng tình người thì vẫn vậy

Nơi ấy, lúa có thể ngã rạp theo chiều gió,

nhưng lòng người thì không xuôi theo tuyệt vọng.

 

Miền Trung nơi mảnh đất

đã quen sống giữa mất mát mà không đánh mất mình.

Giữa sự tàn phá nặng nề của thiên nhiên, họ lặng lẽ dựng lại mọi thứ,

và… dựng lại cả hy vọng cho chúng ta.

 

Bởi có một miền Trung không chỉ nắng, gió khô cằn sỏi đá

mà nằm trong cách con người nắm chặt tay nhau khi mọi thứ sụp đổ.

Một miền Trung của nhân sinh:

nơi con người không hỏi "Tại sao mình khổ?"

mà hỏi: "Làm sao để người khác bớt khổ hơn mình?"

 

Và nếu có một điều gì đó khiến ta tin hơn vào điều tử tế trên đời này,

thì đó chính là:

Miền Trung nơi những cơn bão nối tiếp nhau đi qua, khó khăn nối tiếp khó khăn mà người nơi đây vẫn ươm mầm hy vọng vẫn vươn mình vượt lên giông bão .. .

Bài viết liên quan

Xem thêm
Những ngày mưa cuối thu - Chùm thơ Đỗ Thị Kim Thoa
Tình yêu lứa đôi, tình yêu quê hương luôn mang lại cho mỗi người những hoài niệm và day dứt, luôn là nguồn cảm hứng vô tận trong thi ca. Với Đỗ Kim Thoa, những lời thơ như vết cắt vào lòng người khi chạm đến những khổ đau của cõi đời trần tục, nơi con người luôn phải ngụp lặn đắm chìm trong muôn vàn sầu thương và tiếc nuối, của những được mất, tan vỡ. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Đỗ Thị Kim Thoa.
Xem thêm
Chu Long và chùm thơ tình Mùa hạ
Trong thi ca, mùa hạ luôn là mùa nhiều kỷ niệm với những năm tháng học trò. Với chùm hoa phượng đỏ, tà áo trắng tinh khôi. Mùa hạ trong thơ Chu Long ngọt ngào mà cũng đầy thi vị, lời thơ dung dị, mộc mạc gợi lại cho mỗi người chúng ta những hoài niệm một thời áo trắng đầy hồn nhiên, thơ mộng. Ở góc sân trường có những đôi bạn trẻ đứng chuyện trò, bồi hồi với những lời tạ từ ngày cũ, nơi lưu bút còn vẹn nguyên kỷ niệm với những mối tình non trẻ tuổi học trò, những đôi mắt, nụ cười trong veo như nắng. Văn chương thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ “mùa hạ” của Chu Long.
Xem thêm
Dòng sông và giấc mơ mái ấm - Chùm thơ Lương Lan
Thơ Lương Lan dịu dàng, đằm thắm, khát khao tình yêu, tình vợ chồng, mong ước có một tổ ấm gia đình hạnh phúc…
Xem thêm
Mặc niệm sen – Chùm thơ Tịnh Bình
Đến với chùm thơ mùa Thu của Tịnh Bình, người đọc có thể cảm nhận một khoảng không gian của hoài niệm, vấn vương, những lời thơ đẹp và nhẹ nhàng, mang trong đó những nỗi buồn lắng đọng, gợi lên xúc cảm thi nhân khi chạm ngõ mùa Thu. Sen trong thơ Tịnh Bình không chỉ là một loài hoa mà còn là hồn thơ của người yêu sen, là sự thanh thoát, sắc son giữa cuộc đời nhiều phiền não. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Tịnh Bình.
Xem thêm
Từ máu lửa đến chiêm nghiệm đời thường - Chùm thơ Châu Hoài Thanh
Nữ nhà thơ Châu Hoài Thanh là cây bút sung sức, chị “tung hoành” trên tất cả các thể loại văn học: Thơ, Truyện ngắn, Tiểu thuyết, Bút ký, Phê bình, Tản văn; thậm chí chị còn “đá” qua lĩnh vực âm nhạc - sáng tác ca khúc.
Xem thêm
Trần Lưu và chùm thơ Đêm như giếng cạn
“Ta chờ ai đến... bơ vơ cả đời... đã gợi lên cảm xúc cô đơn, chờ đợi trong miên viễn, là tâm trạng bơ vơ trong cuộc đời được khắc họa bằng lời thơ mang tính triết lý sâu sắc. Đêm như giếng cạn đã nhấn mạnh sự cô đơn, trống vắng bởi nỗi mất mát trong tâm hồn một người, ở đó họ đang chênh vênh lạc lõng. Và “ta ngồi vá khúc tình xa tác giả đã một lần nữa tìm lại cảm xúc tiếc nuối, mong mỏi được hàn gắn lại mối tơ duyên đã rạn nứt. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Trần Lưu
Xem thêm
Thi ca điểm hẹn: Bài thơ cánh võng - Lời ru đất nước của Nguyễn Vũ Quỳnh
“Bài thơ cánh võng” là tên tập thơ mới nhất của Thiếu tá quân đội, nhà thơ, nhà báo gốc Thanh Hóa Nguyễn Vũ Quỳnh sau các tập thơ: Khúc hát xa quê, Ru lời yêu em, Đối thoại với thời gian, Chép lên khoảng trời, Chạm vào nỗi nhớ, Ru lại lời quê.
Xem thêm
Nhớ núi ngàn nhớ lại kỷ niệm thương – Chùm thơ Phương Uyên
Thơ Phương Uyên mang những hoài vọng, yêu thương dành cho miền quê với lớp bụi mờ thời gian đọng trên thôn bản, nơi con đường đến lớp nhiều kỷ niệm, ở đó mùa thu thật đẹp với nét phiêu bồng lãng mạn mà cũng thật nhiều xúc cảm của người con đi xa được về lại quê nhà. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Phương Uyên
Xem thêm
Giữa biển khơi, nhớ đất liền – Chùm thơ Đào Xuân Mai
Lần này, chúng tôi trân trọng giới thiệu chùm thơ của Đào Xuân Mai – một gương mặt từ Vũng Tàu, với thơ ca gắn bó mật thiết đời thợ dầu khí, giàn khoan, biển khơi, đồng thời chan chứa tình quê, tình mẹ và ký ức chiến tranh.
Xem thêm
Nơi chân ta không thể đặt – Chùm thơ Đinh Nho Tuấn
Văn chương TPHCM trân trọng giới thiệu chùm thơ giàu trí tuệ này, một món quà tinh thần dành cho những ai yêu thích những áng văn thơ khơi gợi suy ngẫm.
Xem thêm
Dựa vai nhau khi nắng nhạt nghiêng tàn – Chùm thơ Jos. Nhật Quang
Với những lời thơ đầy chất tự tình nhưng cũng thật gần gũi, người đọc có thể dễ dàng cảm nhận những nỗi niềm khát khao từ những ký ức đã qua trong bài thơ “Áng mây trời lãng du” và một Sài Gòn đầy hoa mộng với hình ảnh những tà áo trắng của nữ sinh trên Bến Bạch Đằng, những hoài niệm một thời đã cũ. Sài Gòn sẽ càng đẹp và thi vị khi mùa thu gõ cửa trên từng con đường, qua từng góc phố. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ của Tác giả Jos. Nhật Quang.
Xem thêm
Sắc thu – Chùm thơ Võ Văn Thọ
Mùa thu trong thơ Võ Văn Thọ nghe chênh chao những niềm xao xuyến, của nỗi buồn phảng phất trong nắng vàng, trong ký ức kỷ niệm một thời xưa cũ. Bên cạnh những câu từ lãng mạn của mùa thu thì cũng trầm hùng khi tái hiện lại cuộc chiến oanh liệt nơi thành cổ Quảng Trị, có lẽ ai khi đọc qua cũng hồi tưởng lại những năm tháng bi hùng, oanh liệt của những người lính đã hy sinh thân mình cho một nền độc lập tự do. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Võ Văn Thọ.
Xem thêm
Từ Vũng Tàu đến Cực Đông Tổ quốc – Chùm thơ Đỗ Xuân Thu
Đây là một chùm thơ kết hợp nhuần nhị giữa tình riêng và tình đất nước, để lại dư vị lắng sâu cho người đọc.
Xem thêm
Từ di ngôn đến phút giây vĩnh cửu – Chùm thơ Tần Hoài Dạ Vũ
Đây là tiếng nói chân thành, vừa đau đáu vừa nhân bản, của một thi sĩ luôn tìm kiếm sự thật trong nỗi buồn và ánh sáng trong tình yêu.
Xem thêm
Thơ Nguyễn Xuân Sang – những miền đất gọi nhớ
Với giọng điệu mộc mạc, chân tình, thơ anh vừa khơi dậy hoài niệm chiến tranh, vừa gợi mở niềm yêu thương tha thiết dành cho quê hương, đất nước và những kỷ niệm đời thường khó phai.
Xem thêm
Thanh Tùng và chùm thơ Sợi nắng mong manh
Bằng chất thơ nhẹ nhàng, ngọt ngào, giàu hình ảnh, thơ của Thanh Tùng không kể mà vẫn tái hiện được những sắc màu cuộc sống, là thu vàng, là mây trời, là góc quê nhà với cánh diều chiều tím, lối nhỏ ven sông. Những vẻ đẹp đan xen, không ào ạt mà trầm lắng làm nên vần thơ gần gũi nhưng cũng đầy xúc cảm. Văn chương thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Thanh Tùng.
Xem thêm
Nghẽn mạch nào cơ thể cũng chông chênh - Chùm thơ Bảo Bình
Bằng ngôn ngữ tượng hình giàu chất triết lý, thơ Bảo Bình sâu lắng và da diết, đi vào lòng người bằng sự thổn thức, bồi hồi. Ngôn từ chắt lọc, mang tính hư thực đưa người đọc trôi vào dòng thơ đa sắc màu cảm xúc. Văn chương thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ của nhà thơ Bảo Bình.
Xem thêm
Để cho dạ nhớ, nước ròng trăm năm…Chùm thơ Trần Lưu
Những dòng thơ dạt dào cảm xúc đầy chất quê, gần gũi mà lay động, như câu chuyện lòng của người lữ khách nhớ về miền quê cũ với con đò, một người thương, Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ của tác giả Trần Lưu
Xem thêm
Tân Vương Huy và Chùm thơ Qua dâu bể
Bằng những câu thơ mộc mạc, rơi nhịp hợp lý, như một câu chuyện kể đầy thâm trầm. Những hình ảnh đa sắc màu, hiện lên trong những dòng thơ trữ tình, sâu lắng. Người đọc cảm nhận một khoảng không gian của hồn quê, của mùa thu qua từng câu chữ chắt lọc, giàu hình ảnh. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Qua dâu bể của tác giả Tân Vương Huy.
Xem thêm
Khúc tráng ca của đất – Chùm thơ Đinh Nho Tuấn
Có một ngôn ngữ đất tha thiết, giản dị mà cũng đầy lôi cuốn, luôn thì thầm cùng trái tim những đứa con xa quê.
Xem thêm