TIN TỨC

Lòng Mẹ - Mạch nguồn của “Chữ gọi mùa trăng”

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2025-09-25 17:06:46
mail facebook google pos stwis
1190 lượt xem

Bằng trái tim giàu cảm thông, nhà thơ Phan Thanh Tâm – tác giả của 7 tập truyện ngắn và thơ thiếu nhi – đã tìm thấy ở "Chữ gọi mùa trăng" hình tượng người Mẹ vừa đời thường, vừa thiêng liêng. Qua góc nhìn ấy, thơ của Triệu Kim Loan trở thành mạch nguồn yêu thương, nơi con người tìm lại niềm tin và chỗ dựa để vượt qua bão giông.

PHAN THANH TÂM

Tập thơ "Chữ gọi mùa trăng" của nhà thơ - nhà giáo Triệu Kim Loan là một thế giới nghệ thuật đa sắc, nơi có tình yêu và khát vọng, có nỗi đau thân phận mang tên “Đàn bà”, có quê hương - đất nước, và cả những ký ức tự hào, đau xót về những người đã ngã xuống cho màu xanh đất Việt hôm nay.

Nhà thơ Phan Thanh Tâm phát biểu tại buổi ra mắt sách, ngày 23/9/2025
 

Nhan đề tập thơ mở ra nhiều trường liên tưởng.

“Chữ” ở đây không chỉ là một signal, và “trăng” không chỉ là trăng mỗi lần tròn, khuyết mà trở thành biểu tượng cho khát vọng về cái đẹp, cái thiện và hạnh phúc viên mãn trong cuộc sống đời thường. Chữ nghĩa tự có bản thể, trong trẻo, ướp đầy hương sắc của niềm tin, niềm đam mê được dệt bằng cảm xúc nội tâm tinh tế.

Vượt lên trên tất cả, có một mạch cảm hứng cứ chảy âm thầm mà mãnh liệt xuyên suốt tập thơ. Đó là tình Mẹ. Không phải ngẫu nhiên tôi chọn và chia sẻ về đề tài này. Bởi trong từng mầm xanh, trong từng phận đời, trong từng nỗi nhớ hay tiếng gọi khắc khoải, tôi đều thấy thấp thoáng bóng dáng của Mẹ - người đàn bà đa đoan, kham nhẫn và giàu đức hi sinh thầm lặng.

Là một người Mẹ từng trải qua những đêm mất ngủ khi con đau ốm, từng thắt ruột khi chứng kiến đời va đập vào phận người, phận mình, tôi cảm thấy đồng cảm sâu sắc với nhà thơ Triệu Kim Loan và rung động trước cách chị tạc nên hình tượng người Mẹ.

Trong một trang viết, Mẹ hiện ra, đẹp một cách siêu thực:

Anh về gõ phím đợi trăng

Đêm hiền như mẹ ru Hằng nga non (Phút Rằm)

Bên cạnh những huyền diệu ấy, Mẹ trong thơ chị cũng hiện lên rất thật, rất đời. Nhà thơ không thần thánh hóa, cũng không gói gọn Mẹ trong khuôn mẫu đạo đức. Chị viết về những khoảnh khắc trần trụi nhất, khiến trái tim người đọc không thể dửng dưng.

Trong bài “Nghẹn ngào đêm”, hình ảnh:

“Thều thào mẹ lết gọi con”

như một vết dao cứa vào lòng. Chỉ một câu thơ thôi mà gợi ra cả một cảnh đau xót sau thiên tai, kiệt cùng nỗi đau, tận cùng tình thương và sự kiệt sức, vừa bi thương, vừa thiêng liêng.

Trong “Mắt bão”, chị khắc họa Mẹ giữa giông tố:

Dốc đời oằn một chơ vơ

Vít cong đòn gánh dại khờ cút côi…

Thuyền nan bão quật tơi bời

Nửa đêm lập cập mẹ soi lửa tìm…

Đây là bức tranh chân thực về người đàn bà chống chọi với bão giông. Dáng Mẹ “vít cong đòn gánh” chính là dáng của sự hy sinh, của sức chịu đựng không lời. Điều đặc biệt là dù cuộc đời trĩu nặng đến đâu, thử thách đến đâu, Mẹ trong thơ Triệu Kim Loan vẫn là mạch nguồn yêu thương:

Trớ trêu lắm nỗi ngậm ngùi

Bàn tay mẹ vẫn đơm chồi hoa yêu... (Trớ trêu)

Ngay cả khi đất đời cằn cỗi, bàn tay Mẹ vẫn gieo hạt, vẫn nuôi dưỡng sự sống.

Ám ảnh nhất là bài “Làng Nủ” với tiếng kêu “Mẹ ơi” vang lên từ lòng đất:

“Mẹ ơi! Mẹ ơi!

Con nằm trong đất…

…Mẹ ơi ở đâu

Có nghe con gọi

Chiều muộn từ lâu

Con thèm bữa tối…”

Tiếng gọi ấy là tiếng gọi muôn đời của nhân loại, là sự bấu víu cuối cùng của linh hồn. Tôi đọc mà bàng hoàng, nhớ lại những đêm yếu lòng chỉ biết thầm thì “Mẹ ơi…” như một cách cầu cứu giữa đời.

Mẹ trong thơ Triệu Kim Loan còn hòa vào thiên nhiên:

“Bàn tay Mẹ - vòng tay của đất

Giọt sương đêm - thắp nắng lòng người..” (Thắp nắng lòng người)

Mẹ là đất, là sương, là vòng tay bao dung. Mẹ vừa giữ cho con người bám rễ, vừa thắp sáng niềm tin giữa bóng tối. Lịch sử còn ghi, bao nhiêu nàng Tô Thị hiển hiện, sự bền bỉ đáng kính - một tình yêu không lời, một sự hy sinh âm thầm. Dẫu thời gian bào mòn tất cả, để lung linh son trẻ đã biến màu, Mẹ có nề chi:

Nước mắt

Đọng trong lúm đồng tiền một thời son trẻ

Giờ kiệt khô hoá vết đồi mồi

Người đàn bà đợi chồng

Hàng đêm

Hoá đá (Đợi anh)

Và cuối cùng, giữa những mệt mỏi của đời, thơ chị vẫn vút lên những lời ru- mạch nguồn:

Cánh cò thấp thoáng chiều quê

Lời ru mẹ gọi giấc mê thiện lành. (Giấc quê)

Lời ru ấy là nhịp tim, là nơi con người tìm thấy sự hiền hòa, thiện lương để trở về.

Có thể nói, hình tượng Mẹ là một trong những trục cảm hứng rất đẹp trong tập thơ "Chữ gọi mùa trăng". Mẹ vừa là ký ức, vừa là hiện tại, vừa là niềm tin để con người bước tiếp. Mẹ trong thơ Triệu Kim Loan không xa vời mà rất đời - với mồ hôi, nước mắt, với cả nụ cười đã “kiệt khô hoá vết đồi mồi”.

Đọc "Chữ gọi mùa trăng", tôi cảm nhận tình Mẹ chính là “mùa trăng” mà tác giả gọi về - một vầng sáng dịu dàng dẫn lối giữa đêm đen. Ở đâu còn tình Mẹ, ở đó còn niềm tin, còn chỗ để con người trở về sau bão tố. Và cũng vì thế, "Chữ gọi mùa trăng" không chỉ là một tập thơ để thưởng thức, mà còn là một tập thơ để tìm về cội nguồn yêu thương, để được tắm thêm lần nữa, lần nữa chính mình trong ánh trăng huyền diệu mang dáng hình Mẹ.

20g05 ngày 21/09/2025

P. T. T

Mời đọc bài liên quan: Khi chữ gọi trăng, khi thơ gọi bạn bè

Bài viết liên quan

Xem thêm
Thơ có nghĩa là “thương” - Tiếng thơ Đặng Nguyệt Anh
Một bài viết thấm đẫm nhân tình của Tuấn Trần – người trẻ viết về Đặng Nguyệt Anh, “ngoại” của thơ và của lòng nhân hậu. Từ câu chữ đến cảm xúc, bài viết là một lời tri ân chân thành dành cho thế hệ cầm bút đã “đem trái tim yêu thương gánh ghì số phận chung”, để hôm nay, thơ của họ vẫn còn làm dịu đi những cơn bão đời người.
Xem thêm
Chất liệu dân gian trong ca khúc Việt Nam hiện đại
Bài viết này xin phép được tiếp tục trình bày một xu hướng vận động chủ đạo của âm nhạc dân gian truyền thống Việt Nam sau 1975: dân tộc hóa ca khúc Việt Nam.
Xem thêm
Đọc thơ Thiên Di
Dường như là một giấc mơ chậm rãi, dịu dàng, vẫn đọng lại dư âm của cô đơn, khao khát và hy vọng. Tác giả sử dụng nhịp điệu từ những chi tiết nhỏ – mưa rả rích, ánh mắt, cánh hoa – để cảm xúc lan tỏa, khiến độc giả không cần lạm dụng từ ngữ hoa mỹ vẫn cảm nhận được sự mềm mại, tinh tế và ám ảnh.
Xem thêm
Nguyễn Khuyến “thâm nho” giữa đời thường
Nguyễn Khuyến (Nguyễn Thắng, 1835-1909) hiệu Quế Sơn, tự Miễn Chi. Người đời gọi ông là Tam Nguyên Yên Đổ, do lấy địa danh là xã (làng) Yên Đổ (huyện Bình Lục, Hà Nam trước đây) ghép với việc ông thi đỗ đầu (giải nguyên) cả ba kỳ thi hương, hội và đình. Nhưng việc này thì chính Nguyễn Khuyến cũng chẳng tự hào cho lắm, ông viết: “Học chẳng có rằng hay chi cả/ Cưỡi đầu người kể đã ba phen”.
Xem thêm
Triệu Kim Loan - Khúc độc thoại xanh của hồng gai
Bài viết sâu sắc dưới đây của nhà văn Kao Sơn dành cho buổi ra mắt sách Chữ gọi mùa trăng - Tập thơ thứ 7 đánh dấu chặng đường chín muồi của nhà thơ Triệu Kim Loan
Xem thêm
Quan niệm của Xuân Diệu về thơ từ những câu chuyện đời thường
Sinh thời, theo thống kê của Mã Giáng Lân, thi sĩ Xuân Diệu đã có hơn 500 buổi bình thơ trước công chúng. Đây là hoạt động nghệ thuật mà hiếm có nhà thơ, nhà văn nào ở Việt Nam và cả trên thế giới có thể sánh được. Không chỉ trong nước, chính “ông Hoàng thơ tình” Xuân Diệu đã có công quảng bá thi ca Việt Nam ra thế giới, giúp độc giả nước ngoài biết đến Nguyễn Du, Nguyễn Trãi, Tú Xương, Hồ Xuân Hương…
Xem thêm
Hành trình nước - Bước chuyển mình của kẻ sĩ chu du
Với Hành trình nước, Vũ Mai Phong cho phép người đọc thám hiểm một cõi tâm hồn mình, để chiêm nghiệm, để cảm nhận sự chuyển hóa kỳ diệu của nước - từ giọt sương nhỏ bé hóa thành đại dương bao la, từ tâm hồn cá nhân hòa vào tính thiêng của Tổ quốc.
Xem thêm
Gió Phương Nam 4 - Những lời thơ chân thực
Trang thơ “Gió Phương Nam 4” dễ dàng gợi lại những bước chân đồng đội năm xưa – bước chân thời chiến, bước chân thời bình, mang theo niềm vui, nỗi nhớ và cả những nỗi buồn sâu lắng.
Xem thêm
“Bến nước kinh Cùng” - Bến đợi của ký ức và tình người…
“Giữa bao vội vã, còn mấy ai lắng lòng với những phận người quê mộc mạc?” - Chính từ trăn trở ấy, “Bến nước kinh Cùng” của nhà văn Nguyễn Lập Em được tìm đến như một lời nhắc nhở tha thiết, đưa ta trở về với đất và người Nam Bộ, nơi tình quê và tình người thấm đẫm trong từng trang viết.
Xem thêm
Người thơ xứ Quảng: “Ảo hương lãng đãng bên trời cũ”
Nhà thơ Xuân Trường - tên thật Nguyễn Trường - là một tâm hồn phiêu bạt. Ông sinh ngày 12/12/1949 (theo giấy khai sinh) nhưng thực tế là năm 1945 (tuổi Ất Dậu), tại xã Đại Phong, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam.
Xem thêm
Nước sông Sa Lung chưng cất bầu rượu thơ
Nhà thơ Nguyễn Hữu Thắng lớn lên bên dòng sông Sa Lung xanh trong. Có phải dòng sông Sa Lung là dòng sông thơ ca của đất Rồng - Vĩnh Long?. Tuổi thơ anh vô tư ngụp lặn vẫy vùng bơi lội tắm mát trong dòng sông ấy, nên anh rất yêu thơ, tập tành sáng tác thơ và thành công thơ khá sớm.
Xem thêm
Cung ngà xưa – Tiếng vọng ký ức trong miền tiếp nhận hôm nay
Đặt trong bối cảnh văn hóa, “cung ngà” còn gợi đến truyền thống âm nhạc dân tộc, nơi tiếng đàn, tiếng sáo từng là phương tiện gắn kết cộng đồng. Người miền Trung – đặc biệt là Huế và xứ Quảng – vốn sống trong không gian khắc nghiệt, thường tìm đến âm nhạc như một nơi trú ngụ tinh thần. Vì vậy, bài thơ không chỉ là ký ức cá nhân, mà còn mang dấu vết của ký ức tập thể.
Xem thêm
“Công chúa Ngọc Anh – bể khổ kiếp nhân sinh”
Văn học lịch sử vốn được xem là mảng khó viết bởi vừa đảm bảo tính chính xác vừa phải tạo được tính hấp dẫn lôi cuốn. Người viết văn học lịch sử không thể xuyên tạc, tô vẽ hay làm méo mó đi nội dung câu chuyện. Chính vì khó viết nên văn học lịch sử luôn là đề tài thu hút nhiều người đọc, bởi đó là cơ hội để người đọc và người sáng tác chiêm nghiệm lại quá khứ, suy ngẫm về tương lai, trăn trở về những hưng thịnh của thời đại, là một dòng chảy làm tái sinh những giai thoại dựa trên sự kiện lịch sử. Người viết văn học lịch sử là người phục dựng lại những bí ẩn còn chìm sâu trong bức màn thời gian, làm sáng tỏ những giá trị nghệ thuật mang tính truyền thống hay tín ngưỡng.
Xem thêm
Nhẹ nhàng bài ca cuộc sống nơi “Những cơn mưa thu” của Thanh Tám
Thanh Tám, Hội viên Hội Văn học nghệ thuật Lai Châu là cây viết truyện ngắn khá quen thuộc với bạn đọc. Một số truyện ngắn của Thanh Tám đã được đăng tải trên các trang báo sang trọng Báo Văn nghệ, Trang báo điện tử Vanvn.vn của Hội Nhà văn Việt Nam. Một trong những truyện ngắn của em, tôi tin rằng nhiều người thiện cảm, đó là truyện ngắn Những cơn mưa thu. Một câu chuyện gọn gàng, xinh xắn, gợi trong lòng độc giả những ấm áp, yêu thương như giọng văn nhẹ nhàng, truyền cảm của tác giả vậy.
Xem thêm
Tượng đài một anh hùng
Trường ca Tiếng chim rừng và đất lửa Tây Ninh (NXB Quân đội nhân dân, 2025) của tác giả Châu La Việt đã kiến tạo thành công nhiều biểu tượng về cuộc kháng chiến chống Mỹ một cách hệ thống, đa dạng về cấu trúc, sâu sắc về ý nghĩa, giàu có về tín hiệu thẩm mỹ.
Xem thêm
Cô gái Quảng Trị với nồng cay tiêu Cùa
Đọc 14 bài bút ký của nữ nhà báo Đào Khoa Thư, trong tập bút ký “Mùa bình thường” in chung với nhà báo Đào Tâm Thanh, do Nxb Thuận Hóa ấn hành tháng 7 năm 2025, tôi thật sự khâm phục cách viết khoáng hoạt của cô gái trẻ. Không gian được đề cập là mảnh đất quê nhà thân thương và những đất nước mà cô đặt chân đến để học tập, công tác, giao lưu, trải nghiệm. Lời văn tươi mới tràn đầy cảm xúc, lối viết chân thực, cởi mở, ngắn gọn cho ta thấy bao điều mới mẻ. Đọc lần lượt từng bài bút ký, thật thích thú với bao điều hấp dẫn qua từng câu chuyện kể về cuộc sống đời thường và các sự kiện diễn ra rất bổ ích.
Xem thêm
Đọc thơ Phương Viên – Ba khúc tình, rụng và gặp gỡ
Bằng giọng văn tinh tế, giàu cảm xúc và với kiến văn sâu rộng, tác giả đã khẳng định: thơ Phương Viên là nơi “chữ rụng mà hồn nở hoa”, một giọng thơ biết lặng đi để người đọc còn nghe tiếng của yêu thương và hồi sinh. Văn chương TP. Hồ Chí Minh xin giới thiệu bài viết này tới bạn đọc.
Xem thêm
Hạt bụi lênh đênh – Từ đất Ý hóa kiếp thân thương dưới trời nam
Rơi ra từ căn phòng bài trí trang trọng của một tòa lâu đài cổ kính. “HẠT BỤI” kia đã chọn kiếp “LÊNH ĐÊNH” để rồi một ngày lưu dấu hồn trần nơi “quê người đất khách”. Hẳn là trong sự lựa chọn “nghịch thường” đó, hàm chứa một điều lớn lao địa cửu thiên trường nơi thân mệnh mong manh cánh chuồn. HẠT BỤI LÊNH ĐÊNH – ngay từ nhan đề… đã cho thấy sắc tính Á Đông thông dụng. Điều đặc biệt ở đây. Nó được viết bởi ELENA PUCILLO TRƯƠNG một nhà văn, một nhà Khoa học/ học giả Ngữ Văn của Tây Phương – Ý.
Xem thêm
Hoài niệm quê hương trong thơ Nguyễn Quang Thuyên
Nguyễn Quang Thuyên vốn là “dân xây dựng” - Giám đốc Vinaconex 3 Phú Thọ , quê Tam Nông, Phú Thọ. Ai từng gặp anh thời điểm hiện tại sẽ có thiện cảm bởi nụ cười có duyên, thân thiện. Ấy là Nguyễn Quang Thuyên của hôm nay, hay chí ít cũng là cảm nhận của tôi, rằng nhiều năm trước, gặp anh sẽ ngỡ anh khó tính, có sự bụi bặm phong trần của nghề nghiệp, có vẻ lạnh lùng và cảm giác khó gần. Anh là “dân ngoại đạo” nhưng đã 10 tập thơ được xuất bản. Tập thơ “Đưa em về quê nội”, NXB Hội Nhà văn 2024 của anh vừa đạt giải A của Hội Liên hiệp văn học nghệ thuật Phú Thọ (Giải thưởng hàng năm, năm 2024).
Xem thêm