- Thơ
- Váng nước đời người | chùm thơ Nguyễn Văn Thanh
Váng nước đời người | chùm thơ Nguyễn Văn Thanh
Hôm nay 10/12/23 là sinh nhật lần thứ 83 của nhà thơ Nguyễn Văn Thanh, hội viên Hội Nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh, nguyên Chủ nhiệm Hội thơ Sao Khuê (tại TPHCM). Dù tuổi cao, thơ muộn, nhưng thơ Nguyễn Văn Thanh rất đáng làm gương cho không ít cây bút trẻ. Văn chương TP. Hồ Chí Minh xin chúc mừng lão nhà thơ thêm tuổi mới và trân trọng giới thiệu chùm thơ chọn từ các status gần đây trên Facebook cá nhân của ông.
Váng nước đời người
Lúc nhỏ mỗi khi con khóc
Bố bảo: nín đi mẹ về cho bánh
Lớn lên mẹ nói: ráng làm, Tết may áo mới
Bố dỗ: sang năm cưới vợ, cất nhà…
Con trần mình quần quật nắng mưa
Lớn lên bằng lời hứa suông
vì cha nghèo mẹ khó.
Lật nhát cuốc, con nhìn đời dưới cỏ
Biết vì sao
mẹ cha dối con mình
Rồi để mặc nước mắt đọng nếp nhăn
Bởi kiếp mẹ cha ăn toàn lời mây gió
Đến phận con
uống váng nước đời người.
Khoe
Trời khoe mình có nhiều mây
Nhìn xuống đáy nước cũng đầy phù vân
Núi cao khoe thấu trời xanh
Có cao bằng cái nhục, vinh đời người?
Dấu hỏi
Đời này qua dời khác
Thắp hương lên bàn thờ
Người về trong đốm lửa
Theo khói bay lượn lờ
Hương cháy thành dấu hỏi
Dấu hỏi đầy bát hương
Khiến lòng ta đau sót
Cõi ấy! Chắc vô thường
Hỏi gì mà nhiều thế?
Con đâu biết trả lời
Sống đã đầy dâu bể
Thác xuống còn nổi trôi.
Xa gần
Con đường nằm dưới bàn chân
Sao em còn hỏi đường gần hay xa
Cách nhau gang tấc tường nhà
Cả đời không gặp, hỏi xa hay gần?
Mắt em
Bàn chân đo cái xa xôi
Mắt anh đo cái xa vời trong em
Mặt trời lặn vầng trăng lên
Yêu thương nép bóng con tim, quãng đời
Mắt em cách lá răm thôi
Chạm tay không tới nói lời gió bay.
Chiều nay em về
Anh - cơn bão đi chậm
Chà nát dọc triền sông
Em - chẽn lúa ngậm đòng
Ngóp ngoi dòng nước lũ
Ước trời đừng nổi gió
Sông xanh mãi bờ yêu
Suối ngàn thôi dâng lũ
Lúa vàng hoe mắt chiều
Bão rồi sẽ đi qua
Dòng sông anh mát mái
Lũ rồi cũng đi qua
Em xanh mùa con gái
Trời thương hai chúng mình
Biết chịu thương chịu khó
Đất chao mùa thương nhớ
Chắc chiều nay
em về.
Lang thang phù sa
Con lớn lên dòng sông đầy cát bụi
Cái ác chập chờn trôi nổi lẫn phù sa
Mẹ cho con hai mắt
cha cho con hai tai
Ngặt cuộc đời
những tháng năm dài
Trời cho nhìn một mắt
đất cho nghe một tai
Lắng tiếng mẹ ru đứt khúc Nam Ai
Nhìn dáng cha gầy mỏng vành trăng khuyết
Đói nhìn, thiếu nghe con đâu biết
Như dòng sông vắng bóng cánh buồm
Như hạt phù sa chìm nổi giữa cô đơn.
Mẹ ta
Mẹ không biết chữ
Máy tính trời cho, đặt sẵn trong đầu
Mẹ không có tiền
Đem hạt lúa đổi lưng chén muối
chai dầu…
Lấy bò gạo, củ khoai
Cái chữ cho con, cũng nhặt dọc luống cày
Trái gió trở trời, thuốc ở bờ rào, ngoài ruộng
Mẹ nuôi con khôn lớn
Đơn sơ như hạt gạo, củ khoai
Gieo xuống đất đến mùa thu hoạch
Thời mở cửa: tiền bạc, lòng người
Bán rao cổng chợ
Biết cuộc đời dâu bể
"Số hóa” ai còn đổi bằng khoai
Mẹ thở dài buông xuôi
hoàng hôn vụt tắt
Ngậm ngùi thương con đánh vật với nhiễu nhương
Khác xa cuộc sống êm đềm đời mẹ.