- Thơ
- Xuân Trường – Thơ dự thi (chùm 2)
Xuân Trường – Thơ dự thi (chùm 2)
(Mời click vào icon để truy cập thư mục)
XUÂN TRƯỜNG
Khu vườn tuổi thơ
Trái bầu lớn xuống vừa chạm đầu tôi là vừa ăn được
Mẹ để dành trên giàn bằng cách cắt một khoanh cho đủ
bữa ăn nuôi dưỡng một ngày quê
Trái bầu ngắn lại cho tuổi thơ tôi dài ra, năm tháng thật thà
chẳng nhớ được qua mấy mùa bầu thì tôi bắt đầu vỡ tiếng
Con trai
Có mái tóc láng giềng dài xuống cho tôi lớn lên bên nầy hàng dậu…
cánh võng dưới giàn còn văng vẳng tiếng mẹ ru trăng
Trái mít chin cây nội để ý từng ngày mà không theo kịp mắt tôi
tôi đã ăn vụng tuổi thơ mình mà mùi thơm còn trong da thịt
đến hôm nay
Có con bướm trắng đậu vào tuổi thơ tôi lúc nào không biết
mà hoa cải vàng rực quanh vườn
Nhớ cây bưởi đầu hè mà hoa cài mái tóc chị tôi suôt một thời
thiếu nữ xuân đi
nhớ cây dừa góc vườn mỗi hoàng hôn rộn tiếng chim tụ về yến tiệc
Cà cưỡng, tu hú tranh nhau
nhớ buồng chuối chín cây mùi hương tinh khiết quê nhà
Ngày chị tôi theo chồng
mâm cơm ngoài sân dưới ánh trăng quê nhà tôi thừa ra một đôi đũa
mùi mướp hương thơm phức đêm
nỗi nhớ nào theo chị tôi về bên ấy làm dâu đã neo lại buổi chiều
khu vườn tuổi thơ từ nay vắng chị
mây trắng bay mùa qua ngõ vắng đến xôn xao
Chị Hai đi rồi còn lại chị Ba và tôi sà vào lòng mẹ núp chiến tranh
khu vườn tuổi thơ của tôi cứ đậm mùi hương theo năm tháng
và âm vang tiếng thơ của nội dưới trăng yên lặng đầu hè
và tiếng đàn mendolin của tôi rung lên “gạo trắng trăng thanh”
của Hoàng Thi Thơ
Khu vườn tuổi thơ của tôi rồi cũng vào dâu bể …
hàng tre cuối lạy mùa gió chướng đừng thổi ngược nước tràn lên
châu thổ Vu Gia nuôi tôi qua năm tháng cứ rung lên bồi hồi
Chị lớn chị đi tôi lớn tôi đi…
khu vườn tuổi thơ không ai mang theo được
nay trở về ngồi trên đất cũ nhớ vườn xưa…
Trưa Chơ Rao
Trưa Chơ Rao tiếng chim mùa vọng lại
Ta một mình ngồi quán uống ngày xưa
Cạn bao ly rồi mà tiếng chim còn đầy mãi
Yêu thương xưa sướt dấu vết lên mùa
Trưa Chơ Rao tựa đầu lên tiếng vọng
Em đâu rồi tuổi quán đã năm mươi?
Con đường đất ngoằn nghèo thời trai trẻ
Gõ gian truân lên phím viết mưa ngàn
Ta hoang vu trong bước xoang, rượu cần và lửa
Đêm ngực làng Nghe Lớn thức Pơ Thi
Trưa Chơ Rao gùi trên lưng Sơn Nữ
Bao thăng trầm nắng gió hãy còn nguyên
Thương mắt em nâu ta thở mùa yên lặng
Trưa Chơ Rao tiếng chim nhớ sáng thương chiều
Khoảng nhớ tôi – em chẳng bao giờ ngăn cách.
Hôm ấy qua sông Tiền
Em nói câu gì mà con sông bối rối
Cứ chảy vào lòng tôi những hoang vu
Em nhìn gì mà không gian mây trắng
Mênh mông vào tôi quá đỗi sông Tiền
Trưa hư thực cù lao giấc mơ cánh võng
Có con chim gì gom nắng ở trên cao
Áo bà ba chật tôi vào câu thơ rộng rãi
Sao cứ bôn ba giữa cù lao yên lặng
Tôi có trộm nhìn đâu mà đất trời bẽn lẽn
Gió ghen gì mà đứng vu vơ
Áo em vàng mơ trên làn đen phi bóng
Mắc gì đang đi tôi lại cứ bềnh bồng
Tôi viết lên sông lời hẹn ước Vĩnh Long
Chưa xa mà nhớ đã đầy lên sông nước
Tôi đuối giữa sông em rồi ai biết được
Xin níu lục bình xa mà lang bạt kỳ hồ
Xin sông dừng đôi phút để tôi mơ
Sông đã oằn lưng vì hạnh phúc con người
Tôi đi ngang mà sông em chảy dọc
Có bao giờ sông nhớ tôi đâu
Tiếng bìm bịp neo chiều trên bến nước
Câu thơ lênh đênh chưa chịu quay về
Qua sông Tiền hôm ấy tôi say mê.