- Thơ
- Đà Lạt – hoài niệm và tình ca trong thơ Xuân Lộc
Đà Lạt – hoài niệm và tình ca trong thơ Xuân Lộc
Trong chùm thơ viết ở Trại sáng tác Đà Lạt 2025, Xuân Lộc đã để lại những vần thơ vừa hoài niệm, vừa tươi mới. Từ ‘mười năm trở lại’ phố núi với bao nỗi ngỡ ngàng, đến ‘Đà Lạt không em’ đầy xao xuyến, rồi những ‘đoản khúc lục bát’ ngợi ca cảnh sắc quen thuộc, tất cả đều gắn liền với tình yêu, ký ức và niềm vui bè bạn. Đọc thơ Xuân Lộc, ta có thể cảm nhận được một Đà Lạt mờ sương nhưng chan chứa tình người...
XUÂN LỘC
10 NĂM TRỞ LẠI
Mười năm trở về phố núi
Thấy mình vừa lạ vừa quen
Vẫn là Forget me not
Sao đành: Xin đừng quên em.
Âm thầm anh đi qua ngõ
Hình như em đã lấy chồng
Khóm hồng rã cành xơ xác
Có chùm cải bẹ trổ bông.
Ghế đá bên hồ cũng vậy
Những cặp tình nhân khác ngồi
Ta đã thành người xưa cũ
Chỉ còn kỷ niệm mà thôi.
Quán Tùng vẫn y như thế
Chỉ toàn khách lạ em ơi
Diễm Xưa ướt mi người mới
Sỏi đá... mình anh đơn côi.
Hai ly cà phê cuộn khói
Uống cả cho người cách xa,
Thầm mong em được hạnh phúc
Trăm năm duyên-nợ chỉ là...
Mười năm trở về phố núi
Nhớ người viết vội vài câu
Đã qua cái thời nông nổi
Gửi vào thơ mộng ban đầu...
Nhà thơ Xuân Lộc
ĐÀ LẠT KHÔNG EM
Bởi em không về Đà Lạt cùng anh
Con dốc thân quen giờ thành xa lạ
Anh đứng trước ngôi nhà xưa, vội vã
Chỉ sợ mình không ngăn được lệ rơi.
Nước mắt đàn ông mặn lắm em ơi
Yêu Đà Lạt mà rời xa Đà Lạt
Chẳng khác nào một người tình phụ bạc
Duyên hết thôi, không nợ cũng đành...
Sau cơn mưa trời lại trong xanh
Hoa vẫn thắm vướng lối mòn anh bước
Chỉ có tâm hồn anh treo ngược
Nên bơ vơ giữa gió núi mây ngàn.
Con phố nào cũng thay đổi khang trang
Góc quán cũ anh tìm về chẳng thấy
Ghế đá bên hồ những chiều thứ bảy
Mình nhìn mây trôi giờ cũng chẳng còn.
Ngồi một mình Thuỷ Tạ ngắm hoàng hôn
Chẳng đợi chờ ai vẫn nghe lòng thổn thức
Những tháng ngày tưởng chừng như đã mất
Bồng bềnh trôi theo tiếng nhạc ùa về...
Thêm một lần trở lại bến mê
Em xa quá Đà Lạt thì gần quá,
Có gót chân son vừa lướt qua vội vã
Anh giật mình tưởng người ấy là em.
ĐOẢN KHÚC LỤC BÁT VỀ ĐÀ LẠT
Bảo Lộc
Nào đâu vượt thác băng đèo
Đường lên Bảo Lộc vòng vèo chút thôi
Em cười trưa vỡ làm đôi
Bao nhiêu mệt nhọc cũng trôi về chiều.
Đà Lạt
Qua đèo rồi lại vượt đèo
Pren dẫn lối men theo núi ngàn
Con đường nhuộm ánh huyền quang
Ngàn hoa đua sắc chen ngang lối về.
Hồ Xuân Hương
Liễu gầy buông mái tóc thề
Mặt hồ soi bóng nghiêng về ngàn năm
Em nghiêng về phía xa xăm
Anh ngồi khấy nát cả trăm vạn điều.
Đồi Cù
Nằm ưỡn ngực giữa cô liêu
Thi nhân mặc khách ai liều bỏ qua?
Xiêm y gấm vóc kiêu sa
Thơ tình cứ nở như hoa bốn mùa.
Hồ Than Thở
Đồi thông hai mộ chiều mưa
Cây nhang em thắp như vừa cháy lên
Nếu lời khấn hoá linh thiêng
Thi đừng Than Thở mà phiền luỵ nhau.
Thung lũng Tinh yêu
Đến rồi mà được yêu đâu
Đã là Thung lũng thì mau đi về
Lỡ ra buông một câu thề
Làm sao trả hết một bề thẳm sâu.
Đồi Mộng mơ
Tóc xanh giờ đã hai màu
Vẫn yêu như thủa ban đầu, lạ chưa
Bên em một buổi tình cờ
Đồi mộng mơ hoá bài thơ nhiệm màu.
Thác Cam Ly
Dù có đi đâu về đâu
Bao giờ quên được nỗi sầu Cam Ly?
Từ ngày em bước chân đi
Tình anh như thác rầm rì chẳng yên.
Lang Biang
Cổng trời một buổi em lên
Như mơ như tỉnh như quên lối về
Tình yêu một thủa đam mê
Ngàn năm vẫn giữ lời thề Lang-Biang.
Suối vàng
Bước chân đi khắp mọi miền
Hôm nay mới thực đường lên Suối Vàng
Lộc trời ban tặng nhân gian
Hồ nước lớn lượn dọc ngang đỉnh đồi.
Lạc Dương tiên cảnh
Cùng em dạo bước đây rồi
Lên xe vẫn thấy bồi hồi làm sao
Núi rừng mây gió lao xao
Lạc Dương tiên cảnh chênh chao cõi trần.
Hồ Tuyền Lâm
Mái chèo khấy nước Tuyền Lâm
Thông reo Thiền viện, hương trầm bay xa
Tiếng chuông vọng cõi ta bà
Trúc Lâm dẫn lối, quan hà vững chân.
Khúc về
Ra về lòng dạ bâng khuâng
Đà Lạt ơi, biết bao lần được yêu.
Xin cho nới lỏng dây diều
Để tình ta với những chiều bay xa.
NGẬP NGỪNG
Có cơn mưa chiều lạc vào phố núi
Có người tóc rối tựa vai một người
Có ly cà phê chạm vào môi ấm
Có chàng thi sĩ đường về chơi vơi.
Có con dốc dài đi vào ký ức
Có dấu chân son những sớm mai hồng
Một ngày bên nhau một đời nhung nhớ
Đà Lạt xa rồi em tiếc gì không?
Chiều nay Sài Gòn mưa rơi bất chợt
Đưa tay hứng mưa gặp phút vai kề
Có ai đang ngồi mơ về Đà Lạt?
Câu thơ ngập ngừng nửa tỉnh nửa mê.