- Trách nhiệm nhà văn
- Được mất mỗi ngày | Bích Ngân
Được mất mỗi ngày | Bích Ngân
Tản văn của TRỊNH BÍCH NGÂN
Chiếc đồng hồ trước mặt tôi vẫn đều đều gõ nhịp. Ngày tháng vẫn thong dong trôi.
Tôi vẫn giữ thói quen nghe nhạc không lời khi đọc hay viết. Những khúc nhạc trăm năm vẫn tinh khôi những cung bậc. Khi ánh trăng đổ tràn, khi lại nghe tiếng sóng và cả bão tố, khi thì cảm nhận được nỗi đau day dứt và cả tia hy vọng vẫn le lói sau vần vũ mây trời. Tôi nghe nhạc cả khi không đọc, không viết, không tập trung làm việc gì cả, ngoài việc lắng nghe nỗi niềm riêng chung, vừa lạ vừa quen, vừa thân thiết, tri âm. Dường như chỉ có thanh âm, giai điệu, những khoảng lặng cùng với một thế giới vô ngôn mới có thể cưỡng được dòng chảy âm thầm mà bạo liệt của thời gian.
Chiếc đồng hồ trước mắt tôi vẫn đều đều gõ nhịp. Tinh mơ vẫn nghe tiếng chim ríu rít trên khóm Sử quân tử trước nhà. Tinh mơ, những chùm hoa âm thầm tỏa hương suốt đêm vẫn phảng phất mùi dịu thơm. Và mỗi ban mai, cây khế trước nhà vẫn đâm chồi, ra hoa, chuẩn bị cho đợt trái mới và lá vàng, lá úa vẫn lác đác lìa cành.
Chiếc đồng hồ trước mắt tôi vẫn đều đều gõ nhịp. Ngày giờ vẫn vô tư lướt qua. Chốc chốc, tôi nghe tiếng rền của những máy bay đang bay trên đường đi của nó. Có những chuyến bay sắp đáp trên đường băng và cũng có những chuyến bay vừa rời khỏi đường băng. Những chuyến bay, đưa và đón. Những hội ngộ, hân hoan. Những chia cách, ngậm ngùi.
Thời gian nhiều khi là chiếc roi lạnh lùng quất túi bụi vào sự đủng đỉnh chây lười. Tíc tắc, tíc tắc… tiếng gõ đều đều ngỡ như bình thản. Âm thanh đó, lại thường gợi tôi liên tưởng đến cái mỏ sắc nhọn của loài chim gõ kiến, những cái mỏ bổ tới tấp tấp vào thân cây với nhịp độ và tốc độ không thay đổi. Và đời cây cũng như đời người, cứ bóc dần, bóc dần, từng mảnh. Và con người, dù là một tiểu vũ trụ chứa đầy khát vọng và cảm xúc, cũng chỉ là một sinh thể trong giới hạn mong manh của vũ trụ không cùng, không có cách gì thoát khỏi những chiếc mỏ sắc nhọn của thời gian…
Chiếc đồng hồ trước mặt tôi vẫn đều đầu gõ nhịp. Ngày giờ hồn nhiên đưa đẩy rủi may. Chùm khế chưa kịp chín vàng đã xuất hiện những vệt nâu lấm chấm từ thịt da của nó. Loài sâu bọ cũng được thời gian dưỡng nuôi. Vạn vật sinh diệt trong cái lồng ấm lạnh của thời gian.
Trong chiếc lồng rộng hẹp đó, vạn vật nhọc nhằn cựa quậy, nhọc nhằn tồn sinh. Cái thiện và cái ác cùng được thời gian nuông chiều. Chúng song hành trên cùng một trục thời gian.
Trong cái trục thời gian một chiều, cái thiện, cái đẹp, nhiều khi tuột lại phía sau. Trong không gian đa chiều, cái thiện, cái đẹp, vẫn là những vì tinh tú mà ánh sáng của nó có thể vượt qua bóng tối và thế lực của bóng tối.
Ban mai đang trôi qua thật nhanh và không cách gì níu được. Đàn chim đang ríu rít trên cành kia rồi sẽ bay đi mà chắc gì chúng sẽ quay lại. Những dự định, mong ước, đợi chờ vẫn còn ở phía trước và đang lùi dần về phía của ngày hôm qua.
Nắng đang nhạt dần ngoài hiên. Nhiều lời hẹn, hẹn gặp gỡ, hẹn cà phê, hẹn nấu một bữa ngon và xúm xít cùng nhau, hẹn cùng nhau đón bình minh ở một nơi xa…tất cả lời hẹn, dẫu hết sức chân thành, vẫn chưa thể thực hiên và vẫn chỉ là…những dự định. Mà những dự định, những ý tưởng, thường là đẹp, là lý tưởng, thường thật nhiều, nhiều như những cánh chim bay muôn phương trong nắng mới.
Ngày mới, năm mới, những trang sách đọc dở. Nhiều quyển sách hay đang chờ được đọc chậm từng dòng. Nhiều ý tưởng chưa thoát ra khỏi tâm trí hay biến mất trong mớ hố lốn chưa rõ hình thù. Trang bản thảo xóa đi nhiều hơn trang được lưu giữ. Những cuộc đời, những số phận, những ký ức đang trôi dần về phía hôm qua…
Ngày mới, năm mới, những yêu thương chưa kịp tỏ bày hay không dễ tỏ bày. Những bao dung tưởng không bao giờ là đủ lại vướng phải những chằng níu của giới hạn. Giới hạn của sự khác biệt. Giới hạn của những điều không thể tương đồng. Giới hạn của những thang giá trị cách biệt. Và giới hạn của trái tim có trọng lượng 290 gram.
Ngày mới, năm mới, có hạnh phúc khiến tôi có thêm sinh lực và vững vàng bước tiếp trên dặm đường dài.
Ngày mới năm mới, có những nỗi đau không sao dứt được, cứ đeo đẳng. Có nỗi đau có thể vượt qua và có nỗi đau chỉ có thể chấp nhận và song hành cùng với nó.
TBN.