TIN TỨC
  • Truyện
  • Rời khỏi bóng đêm | Truyện ngắn dự thi của Trịnh Hồng Phương

Rời khỏi bóng đêm | Truyện ngắn dự thi của Trịnh Hồng Phương

Người đăng : vctphcm
Ngày đăng:
mail facebook google pos stwis
165 lượt xem

CUỘC THI TRUYỆN NGẮN HAY 2022

  Dưới vành mũ lá gã cố căng mắt đảo quanh…

   Nắng trưa chói chang, bức bối. Bến xe ít chuyến đi về khiến hy vọng có con mồi của gã vơi đi gần tới mức tuyệt vọng.

   Cái đói cũng bắt đầu hành gã. Từ hôm qua tới giờ chỉ uống nước cầm hơi, tay chân gã rã rời. Gã nắm chặt bàn tay mà nghe có phần run rẩy. Gã sợ sắp tới những ngón tay gã sẽ không đủ sự khéo léo cần thiết… Gã cũng sợ rằng gã sẽ không còn sức mà bỏ chạy, nếu…

    Gã bất giác lắc mạnh cái đầu, hầu hất văng những ý nghĩ xui xẻo ra ngoài.

   Giờ sợ gì chứ!... Gã dồn sức hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần… Miệng khát đắng ngắt, gã cũng không buồn đi kiếm nước nữa…

   Một chiếc xe khách cũ kỹ bụi bặm vừa uể oải bò vào bến. Trên xe khá đông khách. Cánh xe ôm và cửu vạn ào đến xúm quanh. Linh cảm có mồi, gã cũng nhanh chân lao tới.

  “Xanh của tao!... Kẻ ô của tao!.. Đen! Tao nhá!...”. Đám bâu xâu láo nháo giơ tay chỉ trỏ chen lấn tới cửa lên xuống. Những hành khách đầu tiên khó khăn lắm mới lọt ra được, bị lôi kéo giành giật, mặt mày nhăn nhó bơ phờ vì chuyến đi khổ sở, cũng như vì đích đến đầy phiền toái.

   Gã vươn cổ, săm soi đến lòi con mắt mà chưa nhắm được mồi. Qua các ô cửa kính mờ bụi, gã chỉ thấy thấp thoáng những hình nhân chập chờn... Khách xuống gần hết mà gã vẫn loay hoay… Kia!.. Gã vội xốc bước len lách, gạt phăng mấy tay xe ôm đang nhao nhao xung quanh… Không… Gã sững lại… Không được! Trông nó như sinh viên về quê, làm gì có tiền… Gã lại đảo mắt sang bên: Có vẻ thằng cha mập mạp này khá nhất ở đây, nhưng cái túi da nó cứ ôm khư khư trước cái bụng trương phình kia thì gã… biết làm thế nào!? Chậc!… Kiếm chác được mà đ. chịu thò ra cái gì! Thôi bỏ đi! Gã hậm hực tiếc rẻ quay ra kiếm mồi khác, cặp mắt sói đói của gã liên láo sục sạo… Đây rồi! Một người đàn bà dáng dấp bề ngoài vẫn còn khá trẻ, đeo kính mát, khăn lụa trùm kín đầu, có vẻ sang trọng của dân thành phố, đang giơ tay cố gắng đỡ một bà lão cùng cháu nhỏ xuống xe cho an toàn; trong khi bị xung quanh chèn ép xô đẩy, cái túi đeo vướng víu bị gạt sang bên… Toàn thân gã căng ra như con báo chực vồ mồi! Chớp mắt gã đã nhào tới…

   … Gã giấu phắt cái gói vào bụng, nhanh chóng lỉnh ra khỏi đám đông còn đang nháo nhác, rảo bước ra khỏi bến xe…

   … “Ra cổng ngay!”. Gần đến đường rẽ vào bệnh viện tỉnh là gã gọi điện cho em gái gã. Tội nghiệp con bé, đã phải nghỉ làm mấy tuần để chăm mẹ bệnh. Nó đã năn nỉ chủ xưởng ứng trước tháng lương mà không được. Giờ chắc đang mong gã lắm. Nếu chiều nay mà chưa có tiền thì chắc mẹ gã vẫn phải chờ, đêm nay vẫn phải chịu những cơn đau hành hạ…

   Gã sững người khi thấy em gã từ xa: Sao nó có vẻ như đang khóc?! Có chuyện gì xảy rồi? Gã thấy lưng ớn lạnh: Mẹ gã…?

“Mẹ sao hả?”. Gã nhào đến nắm lấy vai em lắc mạnh, cổ họng gã nghẹn lại, gã nhìn xoáy vào gương mặt cô em vẫn còn ướt nước mắt.

  “Sao hả?”. Gã nôn nóng gắt.

   “Không! Mẹ không sao…”. Cô em gái nhận ra vẻ hoảng loạn của anh trai vội lắc đầu trấn an, lấy cả 2 tay lau mắt.

   Gã thở hắt ra. “Vậy sao mày khóc?”.

   “Em thương dì ấy quá”.

   “Ai?!”.

   “Dì Thảo ấy, bạn thân của mẹ hồi xưa, hồi anh em mình còn nhỏ, dì hay đến chơi cho bánh kẹo đồ chơi đó… Dì lấy chồng mà chưa có con, nên cưng anh em mình, coi như con vậy. Giờ dì ở xa, lâu rồi không về quê”.

   Gã thở dài. “À… Bà ấy…vừa ch…ê…ế…?”.

   Không để gã hỏi hết câu, cô em gái vội chặn miệng gã lại. “Không! Không phải! Dì đến thăm mẹ!”.

  “Xì!”. Gã nhăn mặt. “Vậy… mày khóc? Rõ lắm chuyện!”.

   “Không anh ơi… Vì chuyện này. Sáng nay dì mới biết tin mẹ, thế là dì vội lên đây. Khổ là vừa rồi ở bến xe dì bị móc túi mất hết số tiền dì định giúp mẹ!...”.

   Nghe đến đây thốt nhiên gã giật mình chột dạ. Gã nhớ lại con mồi lúc trưa… Đàn bà, đeo kính, trùm khăn… Rồi tấm khăn tay bọc mớ tiền, hắn nhớ loáng thoáng có dòng chữ thêu tay trên đó… Hình như có chữ “Thảo”... Có lẽ nào? Bỗng chốc người gã cứng lại như đóng băng. Cả 5 giác quan tê dại… Trời ơi, lẽ nào!...

   “Anh sao vậy… vẫn… chưa có tiền ạ?”. Em gã rụt rè hỏi, tay nắm nhẹ lên khuỷu tay gã.

   Gã lại thở hắt ra, tim gã đập loạn xạ hầu bơm máu bù vào giây phút chết lặng vừa qua. Gã vội quay mặt đi, cố giấu bộ mặt như hóa đá. Mãi gã mới lắc được cái đầu. “Ch…ch…chưa”. Lưỡi gã vẫn chưa hết đông cứng. Gã hắt ra mấy hơi liền. “Tao đi đây!”. Rồi giật khuỷu tay ra khỏi cô em gái đang ngơ ngác, có phần lo sợ trước vẻ khó hiểu của người anh cộc cằn, gã ngoắt bỏ đi, như bị ma đuổi…

*

   Gã không nhớ gã đã ngồi gục đầu trên ghế đá bao lâu. Bóng tối bủa vây gã từ bao giờ. Con đường kè đá ven sông cũng đã vắng bóng người qua lại. Gió khuya lạnh lẽo. Đám muỗi hung hăng chẳng bị xua đuổi vo ve thi nhau đốt gã…

   Hồi chiều, sau khi rời khỏi cổng bệnh viện, gã vội vã đi ngược trở lại con đường từ bệnh viện ra bến xe, để tìm lại cái khăn tay mà hắn đã vo thành nắm vứt vào góc hàng rào nào đó, chỗ gã đã núp để mở coi “chiến lợi phẩm”. May quá! Vẫn còn! Gã chộp ngay lấy tấm khăn giở ra nhìn kỹ… Mắt gã nhòa đi… Gã dụi mắt mấy lần… Không nhầm được… Gã đã thấy rõ ràng dòng thêu tay chỉ xanh chỉ đỏ mềm mại: “Hà Thảo - Thu An - Kỷ niệm - mái trường xưa”... Gã đã hiểu, gã đã “không may” thế nào! Đúng là dì  Thảo! “Thu An” chính là mẹ gã!

   Trời hỡi! Biết làm sao bây giờ!

   Đầu gã quay cuồng. Gã không thể nghĩ được gì. Hai tay gã run rẩy vuốt vuốt mãi cái khăn tay đã bị nhăn nhàu như muốn nó sẽ phẳng phiu trở lại… Một lúc sau, khi có phần đã bình tâm, gã mới lấy xấp tiền ra cẩn thận gói trở lại vào cái khăn tay, y như lúc gã mới móc trộm được, rồi nhét kỹ vào bụng áo. Từ lúc đó, cái gói tiền hồ như muốn cựa quậy, bức bối, chực cắn vào bụng gã. Chốc chốc gã lại thò tay nắm lấy nó rồi lại thả ra, mà không biết làm gì hơn. Gã đi tới đi lui. Gã muốn đập vỡ cái gì đó, muốn xé tan cái gì đó, muốn đá bay cái gì đó! Cái gì thì gã không biết!

   Sao bây giờ?

   Chưa bao giờ gã thấy bế tắc như thế, kể cả trong những ngày khốn cùng nhất. Đói khát thiếu thốn thì cũng qua, cũng có cách… Mà cái vụ này… Sẽ sao đây? Gã không thấy có lối thoát nào.

   Em gã gọi điện gã không dám bắt máy. Gã không chịu được tiếng chuông nhức nhối như khoan vào óc nên tắt điện thoại, dầu biết rằng mẹ và em gã sẽ lo lắng thế nào.

   Bế tắc quá, gã đổ gục xuống thảm cỏ…                          

  *

   Cái lạnh lẽo của đêm khuya khiến gã tỉnh giấc. Đầu óc gã vẫn còn mụ mị, đặc quánh. Gã gồng lên mấy cái cho nóng người. Chợt gã nhớ tới mẹ…

   Gã hít thật sâu. Và mở điện thoại. Pin còn 1 vạch. Có 5 cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn từ em gã từ tối qua.

   “Anh ơi, dì Thảo nói sẽ giúp mẹ. Sáng mai dì về thành phố thu xếp, chiều sẽ lên với mẹ. Dì nhắn anh không phải đi vay tiền nữa, cứ yên tâm học cho ra nghề nhé”.

   Gã đọc đi đọc lại như một kẻ sắp được xóa mù chữ. Mãi gã mới hiểu… Và cũng mãi gã mới hiểu gã sẽ phải làm gì!

   Gã nhắn tin cho em gã: “A về trường tuần sau a lên”.

   Xong gã nhỏm dậy quả quyết bước về phía bến xe…

   Trời cũng vừa rạng. Bóng tối nhạt dần ở góc trời. Đâu đó vọng lại vài tiếng gà gáy hiếm hoi nơi đô thị đang trở mình…                            

*

    Tiễn bạn của mẹ ra khỏi bệnh viện không lâu thì em gái gã nhận được điện thoại của bà: “Con ơi, dì không mất tiền đâu, nó rơi dưới gầm ghế xe lúc nào mà dì không hay… Có chị hôm qua đi chuyến sau nhặt được, sáng nay đã nhờ con trai tiện đi lên đây gửi cho bảo vệ… Lát dì quay lại ngay… Giờ vẫn còn nhiều người tốt thế con ạ!...”.

                                                                   T.H.P

Bài viết liên quan

Xem thêm
Bài điếu văn của lão Tân - Truyện ngắn Kim Uyên
Lão Tân thấy nhà đám náo động thì đứng dậy thất thểu ra về. Vừa đi lão vừa suy nghĩ căng thẳng lắm, lão chưa biết viết thế nào để hoàn thành bài điếu văn về ông chủ tịch cho em trai đọc vào lúc di quan sáng mai.
Xem thêm
Chạm mặt voi rừng - Truyện ngắn của Hồng Chiến
Những cơn gió trong rừng già bao giờ cũng khác với cơn gió bình thường. Trước khi đưa bàn tay mát rượi mơn man lên làn da, mái tóc chúng ta, gió thể hiện vũ khúc của mình bằng tiếng reo ầm ĩ như có hằng trăm, hằng ngàn con nai cùng chạy, làm các cành cây nghiêng ngã, xô đập vào nhau rầm rầm.
Xem thêm
Hai người mẹ | Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Truyện hay về người mẹ Việt Nam
Xem thêm
Bắt cá trên cao nguyên - Truyện ngắn của Hồng Chiến
H’Lê làm lớp trưởng lớp 9A1, người dân tộc Êđê có nước da bánh mật, mặt trái xoan, tóc xoăn tự nhiên tạo nên một vẻ đẹp huyền bí. H’Lê học cùng lớp nhưng hơn Thanh một tuổi, người rắn chắc, khỏe mạnh ra dáng một thiếu nữ. Còn Thanh sinh ra, lớn lên ở ngoại ô thành phố, quanh năm nghe tiếng gầm của sóng biển.
Xem thêm
Bản năng kép - Truyện ngắn Phùng Phương Quý
Ta nắm tay đấm vào đầu để nhớ lại. Đuổi ngay cái dự án khu công nghiệp ra khỏi bộ nhớ. Mười phần trăm là cái gì. Mười lăm phần trăm cũng chả là cái gì. Lại hai mươi à? Cút xéo ngay cái phần trăm hoa hồng của chúng mày. Tao đếch cần! Tao thích bia hơi, thích tăng gô...
Xem thêm
Fukushima: Thảm họa vẫn còn tiếp diễn
Ba đang ngồi đọc lại những trang viết về cuộc trò chuyện của cha con mình từ bấy đến nay. Và ngẫm ngợi lại những gì đã xảy ra trong chuyến Đông Du định mệnh.
Xem thêm
Bóng chim tăm cá – Truyện ngắn Phùng Phương Qúy
Con đò cố lách qua đám lục bình rin rít, cố nhoi lên từng thước. Khói dầu máy phun mù mịt phía sau, khét lẹt. Hai Loan ngồi bên bao mì mót, lấm láp mủ, đất. Mái tóc rối bù, cần cổ vươn về cuối sông, sắp dài thành cổ cò. Vậy mà chiếc xuồng cũ của chồng không thấy xuất hiện.
Xem thêm
Người viết sử | Truyện ngắn của Nguyễn Trường
Nguồn: Văn nghệ số 35+36 (ngày 2/9/2023)
Xem thêm
Mộ tổ | Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Giải thưởng cuộc thi truyện ngắn của Tạp chí Sông Hương tổ chức năm 1994.
Xem thêm
Chè chốt Truyện ngắn của Lê Na  
Lần đầu tôi gặp em, một ngày chớm đông. Em mặc chiếc áo len cộc tay màu hoa mười giờ. Màu hoa ấm áp làm sao. Tôi như được trời cho duyên cớ ấy. Thỉnh thoảng hai cái xe đạp ngược chiều lại chạm nhau. Có lẽ chẳng bao giờ em để ý đến tôi, còn tôi thì ngóng đợi đến mỏi mòn. Dẫu chỉ lướt qua nhau, tôi vẫn bị hút hồn bởi đôi mắt ấy. Đôi mắt ngơ ngác, lung linh như được vẽ bằng sương mai. Màu áo len hắt ánh hồng lên má. Đâu có son phấn gì, một cô gái đậm chất quê. Bầu má mịn màng, non tơ. Tôi đã vô cớ nhớ em, một người dưng, giữa ngàn vạn người tôi gặp.
Xem thêm
Tình yêu cao thượng | Truyện ngắn của Nguyễn Thanh
Nguyễn Thanh, nguyên Tổng thơ ký Hội Văn nghệ Giải phóng TP. Cần Thơ
Xem thêm
Chờ đợi hóa thân | Truyện ngắn Đặng Chương Ngạn
Tác phẩm đăng Nhà văn & cuộc sống số 14
Xem thêm
Tu hú gọi bầy | Truyện ngắn Lệ Hồng
Truyện đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số 86 (ngày 10/8/23)
Xem thêm
Tâm “điếu văn” – Truyện ngắn Phùng Chí Cường
Sinh – Lão – Bệnh – Tử là quy luật của một đời người. Sinh thì có hạn nhưng tử thì bất kỳ không ai có thể định trước được. Có những người vừa mới cách đây không lâu vẫn còn cười phơ phớ, thế mà đùng cái lăn ra chết bất đắc kỳ tử.
Xem thêm
Thẻ nhà văn | Bích Ngân
Truyện đăng Tuổi Trẻ Cười
Xem thêm
Chó robot | Truyện ngắn Lê Thanh Huệ
Truyện đăng Văn nghệ quân đội
Xem thêm
Gấu Ngựa - Truyện ngắn của Hồng Chiến
Những chú Voọc có chiếc đuôi dài hơn thân mình, trắng muốt đưa hai tay bám lấy cành cây như người đánh đu, cất tiếng hú vang động cả bầu trời. Loài Voọc ở đây lạ lắm: mặt có lông màu trắng; đầu, lưng và tứ chi lông đen thui; vùng bụng lại có lông màu bạch kim. Chúng sống thành từng đàn năm bảy chục con, mỗi sáng sớm kéo nhau đi ăn, hoặc chiều về lại hò hét, gọi nhau inh ỏi. Chúng thích ăn lá cây khác với họ nhà khỉ chỉ thích ăn quả. Có lẽ bầy Voọc chưa bao giờ gặp người nên thấy H’Chi đi một mình chúng nhìn chằm chằm rồi đua nhau đuổi theo, quăng mình từ cành này sang cành khác như người làm xiếc.
Xem thêm
Thị trấn biết cười – Truyện ngắn của Tống Phước Bảo
Rừng nối đất. Cây nối gió. Mưa nối lạnh. Và cô đơn nối những con người chẳng biết cười gần với nhau.
Xem thêm
Cây mẫu đơn hoa đỏ – Truyện ngắn của Hồ Loan
Cơn ho sặc sụa của ông khiến bà bừng tỉnh. Cơn ho như thể lấy cả buồng phổi của ông ra ngoài. Đưa tay dụi vội hai mắt, bà lập cập tiến ngay lại, một tay vỗ lưng, một tay vuốt ngực cho ông:
Xem thêm