TIN TỨC
  • Truyện
  • Rời khỏi bóng đêm | Truyện ngắn dự thi của Trịnh Hồng Phương

Rời khỏi bóng đêm | Truyện ngắn dự thi của Trịnh Hồng Phương

Người đăng : vctphcm
Ngày đăng:
mail facebook google pos stwis
687 lượt xem

CUỘC THI TRUYỆN NGẮN HAY 2022

  Dưới vành mũ lá gã cố căng mắt đảo quanh…

   Nắng trưa chói chang, bức bối. Bến xe ít chuyến đi về khiến hy vọng có con mồi của gã vơi đi gần tới mức tuyệt vọng.

   Cái đói cũng bắt đầu hành gã. Từ hôm qua tới giờ chỉ uống nước cầm hơi, tay chân gã rã rời. Gã nắm chặt bàn tay mà nghe có phần run rẩy. Gã sợ sắp tới những ngón tay gã sẽ không đủ sự khéo léo cần thiết… Gã cũng sợ rằng gã sẽ không còn sức mà bỏ chạy, nếu…

    Gã bất giác lắc mạnh cái đầu, hầu hất văng những ý nghĩ xui xẻo ra ngoài.

   Giờ sợ gì chứ!... Gã dồn sức hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần… Miệng khát đắng ngắt, gã cũng không buồn đi kiếm nước nữa…

   Một chiếc xe khách cũ kỹ bụi bặm vừa uể oải bò vào bến. Trên xe khá đông khách. Cánh xe ôm và cửu vạn ào đến xúm quanh. Linh cảm có mồi, gã cũng nhanh chân lao tới.

  “Xanh của tao!... Kẻ ô của tao!.. Đen! Tao nhá!...”. Đám bâu xâu láo nháo giơ tay chỉ trỏ chen lấn tới cửa lên xuống. Những hành khách đầu tiên khó khăn lắm mới lọt ra được, bị lôi kéo giành giật, mặt mày nhăn nhó bơ phờ vì chuyến đi khổ sở, cũng như vì đích đến đầy phiền toái.

   Gã vươn cổ, săm soi đến lòi con mắt mà chưa nhắm được mồi. Qua các ô cửa kính mờ bụi, gã chỉ thấy thấp thoáng những hình nhân chập chờn... Khách xuống gần hết mà gã vẫn loay hoay… Kia!.. Gã vội xốc bước len lách, gạt phăng mấy tay xe ôm đang nhao nhao xung quanh… Không… Gã sững lại… Không được! Trông nó như sinh viên về quê, làm gì có tiền… Gã lại đảo mắt sang bên: Có vẻ thằng cha mập mạp này khá nhất ở đây, nhưng cái túi da nó cứ ôm khư khư trước cái bụng trương phình kia thì gã… biết làm thế nào!? Chậc!… Kiếm chác được mà đ. chịu thò ra cái gì! Thôi bỏ đi! Gã hậm hực tiếc rẻ quay ra kiếm mồi khác, cặp mắt sói đói của gã liên láo sục sạo… Đây rồi! Một người đàn bà dáng dấp bề ngoài vẫn còn khá trẻ, đeo kính mát, khăn lụa trùm kín đầu, có vẻ sang trọng của dân thành phố, đang giơ tay cố gắng đỡ một bà lão cùng cháu nhỏ xuống xe cho an toàn; trong khi bị xung quanh chèn ép xô đẩy, cái túi đeo vướng víu bị gạt sang bên… Toàn thân gã căng ra như con báo chực vồ mồi! Chớp mắt gã đã nhào tới…

   … Gã giấu phắt cái gói vào bụng, nhanh chóng lỉnh ra khỏi đám đông còn đang nháo nhác, rảo bước ra khỏi bến xe…

   … “Ra cổng ngay!”. Gần đến đường rẽ vào bệnh viện tỉnh là gã gọi điện cho em gái gã. Tội nghiệp con bé, đã phải nghỉ làm mấy tuần để chăm mẹ bệnh. Nó đã năn nỉ chủ xưởng ứng trước tháng lương mà không được. Giờ chắc đang mong gã lắm. Nếu chiều nay mà chưa có tiền thì chắc mẹ gã vẫn phải chờ, đêm nay vẫn phải chịu những cơn đau hành hạ…

   Gã sững người khi thấy em gã từ xa: Sao nó có vẻ như đang khóc?! Có chuyện gì xảy rồi? Gã thấy lưng ớn lạnh: Mẹ gã…?

“Mẹ sao hả?”. Gã nhào đến nắm lấy vai em lắc mạnh, cổ họng gã nghẹn lại, gã nhìn xoáy vào gương mặt cô em vẫn còn ướt nước mắt.

  “Sao hả?”. Gã nôn nóng gắt.

   “Không! Mẹ không sao…”. Cô em gái nhận ra vẻ hoảng loạn của anh trai vội lắc đầu trấn an, lấy cả 2 tay lau mắt.

   Gã thở hắt ra. “Vậy sao mày khóc?”.

   “Em thương dì ấy quá”.

   “Ai?!”.

   “Dì Thảo ấy, bạn thân của mẹ hồi xưa, hồi anh em mình còn nhỏ, dì hay đến chơi cho bánh kẹo đồ chơi đó… Dì lấy chồng mà chưa có con, nên cưng anh em mình, coi như con vậy. Giờ dì ở xa, lâu rồi không về quê”.

   Gã thở dài. “À… Bà ấy…vừa ch…ê…ế…?”.

   Không để gã hỏi hết câu, cô em gái vội chặn miệng gã lại. “Không! Không phải! Dì đến thăm mẹ!”.

  “Xì!”. Gã nhăn mặt. “Vậy… mày khóc? Rõ lắm chuyện!”.

   “Không anh ơi… Vì chuyện này. Sáng nay dì mới biết tin mẹ, thế là dì vội lên đây. Khổ là vừa rồi ở bến xe dì bị móc túi mất hết số tiền dì định giúp mẹ!...”.

   Nghe đến đây thốt nhiên gã giật mình chột dạ. Gã nhớ lại con mồi lúc trưa… Đàn bà, đeo kính, trùm khăn… Rồi tấm khăn tay bọc mớ tiền, hắn nhớ loáng thoáng có dòng chữ thêu tay trên đó… Hình như có chữ “Thảo”... Có lẽ nào? Bỗng chốc người gã cứng lại như đóng băng. Cả 5 giác quan tê dại… Trời ơi, lẽ nào!...

   “Anh sao vậy… vẫn… chưa có tiền ạ?”. Em gã rụt rè hỏi, tay nắm nhẹ lên khuỷu tay gã.

   Gã lại thở hắt ra, tim gã đập loạn xạ hầu bơm máu bù vào giây phút chết lặng vừa qua. Gã vội quay mặt đi, cố giấu bộ mặt như hóa đá. Mãi gã mới lắc được cái đầu. “Ch…ch…chưa”. Lưỡi gã vẫn chưa hết đông cứng. Gã hắt ra mấy hơi liền. “Tao đi đây!”. Rồi giật khuỷu tay ra khỏi cô em gái đang ngơ ngác, có phần lo sợ trước vẻ khó hiểu của người anh cộc cằn, gã ngoắt bỏ đi, như bị ma đuổi…

*

   Gã không nhớ gã đã ngồi gục đầu trên ghế đá bao lâu. Bóng tối bủa vây gã từ bao giờ. Con đường kè đá ven sông cũng đã vắng bóng người qua lại. Gió khuya lạnh lẽo. Đám muỗi hung hăng chẳng bị xua đuổi vo ve thi nhau đốt gã…

   Hồi chiều, sau khi rời khỏi cổng bệnh viện, gã vội vã đi ngược trở lại con đường từ bệnh viện ra bến xe, để tìm lại cái khăn tay mà hắn đã vo thành nắm vứt vào góc hàng rào nào đó, chỗ gã đã núp để mở coi “chiến lợi phẩm”. May quá! Vẫn còn! Gã chộp ngay lấy tấm khăn giở ra nhìn kỹ… Mắt gã nhòa đi… Gã dụi mắt mấy lần… Không nhầm được… Gã đã thấy rõ ràng dòng thêu tay chỉ xanh chỉ đỏ mềm mại: “Hà Thảo - Thu An - Kỷ niệm - mái trường xưa”... Gã đã hiểu, gã đã “không may” thế nào! Đúng là dì  Thảo! “Thu An” chính là mẹ gã!

   Trời hỡi! Biết làm sao bây giờ!

   Đầu gã quay cuồng. Gã không thể nghĩ được gì. Hai tay gã run rẩy vuốt vuốt mãi cái khăn tay đã bị nhăn nhàu như muốn nó sẽ phẳng phiu trở lại… Một lúc sau, khi có phần đã bình tâm, gã mới lấy xấp tiền ra cẩn thận gói trở lại vào cái khăn tay, y như lúc gã mới móc trộm được, rồi nhét kỹ vào bụng áo. Từ lúc đó, cái gói tiền hồ như muốn cựa quậy, bức bối, chực cắn vào bụng gã. Chốc chốc gã lại thò tay nắm lấy nó rồi lại thả ra, mà không biết làm gì hơn. Gã đi tới đi lui. Gã muốn đập vỡ cái gì đó, muốn xé tan cái gì đó, muốn đá bay cái gì đó! Cái gì thì gã không biết!

   Sao bây giờ?

   Chưa bao giờ gã thấy bế tắc như thế, kể cả trong những ngày khốn cùng nhất. Đói khát thiếu thốn thì cũng qua, cũng có cách… Mà cái vụ này… Sẽ sao đây? Gã không thấy có lối thoát nào.

   Em gã gọi điện gã không dám bắt máy. Gã không chịu được tiếng chuông nhức nhối như khoan vào óc nên tắt điện thoại, dầu biết rằng mẹ và em gã sẽ lo lắng thế nào.

   Bế tắc quá, gã đổ gục xuống thảm cỏ…                          

  *

   Cái lạnh lẽo của đêm khuya khiến gã tỉnh giấc. Đầu óc gã vẫn còn mụ mị, đặc quánh. Gã gồng lên mấy cái cho nóng người. Chợt gã nhớ tới mẹ…

   Gã hít thật sâu. Và mở điện thoại. Pin còn 1 vạch. Có 5 cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn từ em gã từ tối qua.

   “Anh ơi, dì Thảo nói sẽ giúp mẹ. Sáng mai dì về thành phố thu xếp, chiều sẽ lên với mẹ. Dì nhắn anh không phải đi vay tiền nữa, cứ yên tâm học cho ra nghề nhé”.

   Gã đọc đi đọc lại như một kẻ sắp được xóa mù chữ. Mãi gã mới hiểu… Và cũng mãi gã mới hiểu gã sẽ phải làm gì!

   Gã nhắn tin cho em gã: “A về trường tuần sau a lên”.

   Xong gã nhỏm dậy quả quyết bước về phía bến xe…

   Trời cũng vừa rạng. Bóng tối nhạt dần ở góc trời. Đâu đó vọng lại vài tiếng gà gáy hiếm hoi nơi đô thị đang trở mình…                            

*

    Tiễn bạn của mẹ ra khỏi bệnh viện không lâu thì em gái gã nhận được điện thoại của bà: “Con ơi, dì không mất tiền đâu, nó rơi dưới gầm ghế xe lúc nào mà dì không hay… Có chị hôm qua đi chuyến sau nhặt được, sáng nay đã nhờ con trai tiện đi lên đây gửi cho bảo vệ… Lát dì quay lại ngay… Giờ vẫn còn nhiều người tốt thế con ạ!...”.

                                                                   T.H.P

Bài viết liên quan

Xem thêm
Bến nguyện – Truyện ngắn của Ninh Giang Thu Cúc
Bước chậm chậm, Dã Quỳ để mặc cho làn mưa bụi hắt vào mặt những sợi nước li ti mát lạnh, gió xuân mơn man vuốt nhẹ từng lọn tóc thả hững hờ trên đôi vai tròn trịa, chiếc áo dài bằng lụa màu tím than ôm sít sao dáng vóc gợi cảm của người thiếu phụ.
Xem thêm
Quy cố hương - truyện ngắn Châu Đăng Khoa
Để anh nhớ xem. Mẹ vẫn gọi là loài trên cạn em à. Tín hiệu mẹ cài trong đầu mình đó, em tìm lại xem. Gọi gì cũng được, mình cứ gọi theo tổ tiên thôi.
Xem thêm
Người của buôn làng - truyện ngắn của Phạm Minh Mẫn
Rút từ tập truyện ngắn GIẢI NOBEL THỨ BẢY của tác giả.
Xem thêm
Cô bé có đôi bàn tay kỳ diệu
Nguồn: Mẹ - tập truyện ngắn của Lê Thanh Huệ, Nhà xuất bản Công an nhân dân, in năm 1997; trang 221.
Xem thêm
“Ông Ba Hay” – Truyện ngắn của Phan Đức Nam
“ÔngBa Hay” – Truyện ngắn của Phan Đức Nam
Xem thêm
Những trang sách cũ
Mẹ tôi kể là trong ngày sinh nhật đầu tiên, gia đình đã bày trước mắt tôi một cây bút, một quyển sách, một tờ giấy bạc, một chiếc hàn thử biểu và một cái muổng gỗ dùng để nấu ăn. Chọn thứ nào sẽ là dự báo tương lai cho cuộc đời tôi.
Xem thêm
Làng Nủ thân thương
Tác giả Bỉ Hao tên thật là Nguyễn Phúc Bảo Huy sinh năm 2007 (17 tuổi), tại Đăk Lăk. Hiện đang là học sinh Trường Trung học phổ thông Krông Bông. Em viết truyện ngắn, bút ký, tản văn và cả sáng tác thơ. Có thể nói các tác phẩm của em đang được ví như một viên ngọc nhỏ thô sơ còn cần thời gian gọt dũa, mài sáng, nhưng tôi tin rằng, trong thời gian tới, khi ở tuổi trưởng thành, em sẽ tiến bộ nhiều hơn nữa. Văn chương TP.HCM trân trọng giới thiệu tản văn Làng Nủ thân của Bỉ Hao đến với bạn đọc.
Xem thêm
Bạn cấp ba – Truyện ngắn của Nguyễn Văn Phúc
Phòng đã tắt hết đèn, ánh sáng từ điện thoại chiếu vào mặt tôi, hắt sáng tạo thành cái bóng hình đầu người in trên tường. Đây! “Carl Jung” của tôi đây rồi, tôi cười như một thằng dở người giữa buổi tối tĩnh mịch, hiu hiu gió và tiếng ve hở chút lại réo lên.
Xem thêm
Những ngày nông nỗi - Truyện ngắn Thúy Dung
Con tàu to lớn cập bến Sầm Sơn, (nay là cảng cá Lạch Hới, phường Quảng Tiến, thành phố Sầm Sơn tỉnh Thanh Hóa), bước chân lên đất liền, Hiệp quá mệt mõi vì hành trình hơn một tuần lễ trên biển. Mặc dù chiếc tàu của Ba Lan rất to lớn nhưng lần đầu tiên ra biển quả là chới với, chưa hết hồi hộp. Cái cảnh tàu chồng chành, khi nó nghiêng bên phải, cả bạn con gái lăn qua, khi nghiêng bên trái, bọn con trai bị lăn lại thì say sóng là điều không tránh khỏi. Thậm chí, có vài em nhỏ sức yếu, không sống nổi khi lên được bờ.
Xem thêm
Đường vòng - Truyện ngắn
Nguồn: Để sống bình yên – tác giả Lê Thanh Huệ, Nhà xuất bản Phụ nữ
Xem thêm
Nơi Bão Đi Qua - VOV
Truyện Bích Ngân
Xem thêm
Miền gió - Truyện ngắn của Viên Kiều Nga
Từ trong góc khuất, một tên khủng bố nhắm bắn Ngạn vì cho rằng cô là “con mồi” đơn độc, yếu ớt nhất và không có khả năng phản kháng. Hắn giương họng súng hướng về phía cô và bắt đầu lên đạn. Dường như có một dự cảm không lành, Hoàng đột nhiên lao tới. Anh đứng chắn ở phía trước và ôm chầm lấy Ngạn. Bất chợt có tiếng súng nổ ở cự ly rất gần. Mọi thứ diễn ra chỉ trong vài tích tắc.
Xem thêm
Con trâu - Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Con trâu đủng đỉnh bước. Bình minh Đồng Tháp Mười mát lạnh. Hương tràm, hương thảo mộc hòa với gió quyện hơi nước sông Vàm Cỏ Tây mát lạnh. Con Khỏe vơ vội mấy nhánh cỏ ven đường đẫm sương đêm.
Xem thêm
Lứa đôi - Truyện ngắn Lê Thanh Huệ
Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Xem thêm
“Bến nước” cơ quan | Truyện ngắn Lại Văn Long
Tôi đang đứng trước gương trong nhà tắm rộng rãi, ốp đá Italia cầu kỳ với la bô, bồn cầu, bồn tắm nhập từ Nhật Bản có bộ điều khiển điện tử và máy nghe nhạc cực chuẩn, để tự vấn.
Xem thêm