- Lý luận - Phê bình
- Soi lại mình trong thơ, trong hoa và đời
Soi lại mình trong thơ, trong hoa và đời
TRẦN THỊ THẮNG
Tôi chưa lần nào gặp nhà thơ người Khmer Trúc Linh Lan, chị là chủ tịch Hội Nhà văn Cần Thơ. Nhưng khi đọc thơ chị thì có nhiều câu chữ như biết nói sâu hơn như: Soi lại chính mình; Vô thường; Mai ta về Hà Nội chớm đông; Hoài niệm khúc tình xưa; Hà Nội mùa trở gió; Vô thường. Sau này gặp lại, tôi mới tìm đọc kỹ hơn: Thơ chị rất gần với con người ngoài đời. Xin bắt đầu bằng từ bài thơ Soi lại chính mình và trở lại những bài thơ chị in trong tập
Hình như tôi đánh mất một cái gì trong tôi
Niềm tin,
Sự hy vọng,
Cái tốt đẹp của cuộc đời.
(Soi lại chính mình, 3-1-2012)
Đọc tiếp dòng thơ dưới đây, bắt tôi phải đi tìm thơ trong các tập thơ Trúc Linh Lan
Tôi ngồi ở quán cà phê
Người bạn nói với tôi bằng học vị
Người bạn nói với tôi bằng mặt nạ nhiều màu
Một người bạn khác thì: Sao cũng được!
Tôi tự nhủ:
Gương mặt nào cho buổi sáng
Gương mặt nào cho buổi chiều
Sự lựa chọn mỏi mệt
Trên sân khấu bi hài.
Hãy cho tôi một gương mặt người tôi soi lại chính tôi!
(Soi lại chính mình)
Vậy là văn nghệ sĩ thời nay có bao điều để lựa chọn, chọn cho mình gương mặt nào để là mình, để nguyện làm người dẫn dắt cái đẹp đến với công chúng.
Thềm thơ mấy bậc hoa rơi
Gót sen ẩn hiện gọi mời hồn xưa
Tiếng thơ, tiếng sáo, tiếng mưa...
Đá trong tâm thức cợt đùa tri âm
Đi qua cánh cổng "Vọng Tâm"
Áo nghê thường, lụa nghê thường, khói sương
Em ngồi thêu áo nhân duyên
Mỏng manh sợi chỉ nghe thương phận mình
(Hồn xưa trên cánh tay em, 2007)
Đây là bài thơ vọng về hồn xưa, để mở ra “Đi qua cánh cổng "Vọng Tâm"
Mỗi nhà thơ đang sống thời hiện tại phải tự đặt mình trong nền văn hóa ngàn xưa để đối nhân xử thế, để viết, để là chính mình. Tôi cho rằng viết được một câu thơ, một bài thơ có một người đọc cũng đã là thành công. Trong thơ Trúc Linh Lan ngoài Soi lại chính mình ta lại đọc những bài thơ trước đó: Mười năm
Mười năm bạc cả tóc xanh
Mười năm lạc mãi khúc quanh đời mình
Mười năm một điệu tang tình
Mười năm luyến láy đời mình chiêm bao.
( Mười năm, 6-5-09)
Đời người trải qua bao cay đắng về đời sống, duyên phận, về giàu nghèo. Trúc Linh Lan cũng có nỗi buồn quá lớn khi người chồng là chỗ dựa, là ý trung nhân hợp nhau và cùng yêu văn học thơ ca, anh đã ra đi mãi mãi. Nhà thơ luôn soi lại mình trong khi buồn rồi lại đứng dậy. Trong một bài thơ Bạn tôi chị viết về người bạn khi vợ ra đi để lại hai đứa con nhỏ cho anh, nỗi buồn của anh có nỗi buồn của tác giả cùng hoàn cảnh, nên câu thơ như bấu vào đời, bấu vào cuộc sống hiện tại với nhiều ước lệ
Bạn tôi gã đàn ông góa vợ
Hai đứa con giữ lấy hắn một bước không rời
Tóc trên đầu... đen dần ít sợi,
Trắng với nỗi buồn đêm một bóng lẻ loi
Nhà có ba người ba bóng mồ côi
Hai đứa trẻ mơ gọi - mẹ ơi!
Còn hắn thì... nhớ vợ.
Đó cũng là điều hắn rất sợ,
Sợ bản thân mình - sợ ký ức phai phôi.
…Đêm nay,
Hắn lại về trong cơn say,
Thắp một nén hương hắn rơi nước mắt,
Đứa con gái lén nhìn hắn khóc,
Nó nhận ra một điều bố nó rất cô đơn.
(Bạn tôi, Mùng 5 tết 2007).
Đi qua những mất mát, những còn lại là sự trăn trở của nhà thơ đương thời. Thơ Trúc Linh Lan có nhiều trở trăn trước cuộc sống hiện tại và quá khứ, hiện tại và tương lai để lại làm nhiệm vụ dẫn dắt người đọc cùng đứng dậy nhìn về một niềm vui nho nhỏ trước mắt và tương lai: “Mặt trời vừa lên/Đoá quỳnh khép mắt để lại mùi hương nuối tiếc.”
Đêm mơ
Đêm trăn trở
Đêm thao thức
Đêm chờ…
Nhiều đêm đi qua như một cơn giao mùa
Tiếng gió gọi tình, tiếng tắc kè đơn độc
Tiếng chim cú gọi khuya khô khốc
… Ký ức lộn xộn như một cung đường nhiều ngả
Ta trơ vơ
Ta không kịp nhận ra mình
Mặt trời vừa lên
Đoá quỳnh khép mắt để lại mùi hương nuối tiếc.
(Khoảng trắng màu hoa quỳnh,10.6.012)
Cũng đề tài hoa quỳnh, nhà thơ Trúc Linh Lan lại làm theo một ý tưởng có thể quỳnh không nở thì sao? Con tạo xoay vần không còn xoay được thì thế nào? Bản lĩnh nhà thơ dù trăng tàn, hoa không nở thì phải làm gì? Nhà thơ tự trả lời: Sương rơi trên trang thơ/Hay là nước mắt?
Có một đoá quỳnh không nở nữa,
Đêm không còn trăng.
Người đàn ông lục tung quá khứ,
Tìm một nụ hồng,
Để yêu.
Ướp hương vào tâm tưởng
Hoài niệm xưa,
Hoài niệm cuộc tình.
Người đàn ông cất trăng vào ký ức,
Để quên.
Sương rơi trên trang thơ,
Hay là nước mắt?
Xác thu rơi trong chiều vắng,
Quỳnh không còn trăng,
Không nở.
(Đóa quỳnh không nở)
Khi đọc thơ Trúc Linh Lan có nhiều trăn trở trước cuộc đời, trong tâm tưởng, nhưng khát vọng làm người, làm nhà thơ đúng với mình giữa cuộc đời mênh mông này rất khó nhưng vẫn phải làm. Trước tiên phải làm một nhà thơ đồng cảm sâu nặng với con người
Mùa xuân em mười tám
Đã con bế con bồng
Em trở về quê cũ
Lòng tôi buồn mênh mông
...Líu ríu con nước chảy
Líu ríu tiếng ru hời
Líu ríu ơi líu ríu
Tôi yêu em
Một đời!
(Líu ríu lục bình trôi,13/11/012)
Vậy trách nhiệm nhà thơ là phải hiểu hết thời cuộc ngày nay và bản lĩnh nhà thơ dẫn bằng thơ tới cuộc đời. Thơ lúc này không phải đi trên mây, cũng không thể tô hồng mà phải đau cùng nỗi đau của mọi người và dẫn họ đi bằng thơ của chính mình. Tôi đọc thơ Trúc Linh Lan không có con chữ tròn vo mà nó luôn day dứt, nó biết bấu chặt vào cuộc đời với nỗi đau có thật để hòa đồng và yêu thương con người bằng cả trái tim nhà thơ. Chị hoạt động thơ ca từ những năm 90 của thế kỷ trước tới giờ, mới được kết nạp vào hội Nhà văn Việt Nam năm 2016. Nhưng thơ chị đã hòa đồng cùng nhịp thơ thời đại từ hơn hai mươi năm nay. Bài Vô thường gõ lại nhịp thơ và hơi thở của chính nhà thơ sang thế kỷ 21
Đi qua ngày,
Khu vườn lạnh tanh hâm hao cơn khát nước
Mặt trời cười trôi ngược
Tôi tự nhận ra mình đang đứng ở cuối đông.
Đi qua ngày,
Ngọn gió lạc mênh mông,
Thổi bão cát lòng tôi xoáy hút
Sa mạc hư không, miền yêu thương tím ngắt
Loài cây xương rồng rực nở lửa từ hoa.
(Vô thường, 1-1-2012)
Nó như một mệnh lệnh từ trái tim nhà thơ phải làm gì nhiều hơn nữa cho thế kỷ tới, cho đất nước ta những năm tới.
Các nhà thơ nhà văn: Ngọc Tuyết, Bùi Đức Ánh, Lê Thị Kim, Trần Thị Thắng, Đặng Nguyệt Anh, , Phương Huyền, Trúc Linh Lan (bìa phải)