Bài Viết
Con đã chạy về phía cánh đồng
chân trần và đầy vết xước
bước vương hương mạ non và có bước nhỏ máu
quay đầu lại
mùa mưa quê nghèo trùng trùng thâm quầng lên mắt mẹ
Tôi là mưa một buổi sáng cuối mùa
trong căn phòng khép kín cửa
tôi hả hê rơi cùng tiếng sấm
tôi hào phóng chảy trôi theo các con đường
Gỡ chiều bỏ phía hoàng hôn
Gỡ bao ray rứt bồn chồn ngày xưa
Phía nào đầy nắng tràn mưa
Phía nào nước mắt vẫn chưa ráo buồn
Mùa hạ nhớ, theo em về quá khứ
bến bờ em vừa lặng sóng kinh thành
màu mắt biếc chưa xóa mùi dâu bể
để chiều nay chờ sợi nắng thị thành
Thơ miền Trung có thể dữ dội nồng nàn như thơ Thu Bồn, tỉnh táo mà day dứt như thơ Ý Nhi, hồn nhiên đằm thắm như thơ Mỹ Dạ… Và cũng có thể điềm tĩnh để bùng nổ trong lặng lẽ như thơ Nguyễn Khoa Điềm.
Chênh chao chị gánh duyên mình
Một đời con gái chung trinh vẹn toàn.
Mà sao khấp khểnh gian nan
Trên đôi vai mỏng ngập tràn nỗi đau.