- Thơ
- Thơ Bùi Ngọc Phúc: Giữa lặng yên và rung động nhân sinh
Thơ Bùi Ngọc Phúc: Giữa lặng yên và rung động nhân sinh
(Mời click vào logo trên đây để truy cập thư mục)
Nhà thơ Bùi Ngọc Phúc sinh năm 1953 tại làng Nuốn Khê, xã Yên Từ, huyện Yên Mô, tỉnh Ninh Bình. Cử nhân Ngữ văn, Cử nhân Báo chí. Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Hội viên Hội VHNT Bà Rịa - Vũng Tàu (cũ) - nay là Thành phố Hồ Chí Minh. Tháng 10 năm 1976 nhà giáo Bùi Ngọc Phúc trong đoàn giáo viên tỉnh Hà Nam Ninh chi viện tăng cường cho Ty Giáo dục tỉnh Đồng Nai. Anh đã xuất bản các tác phẩm văn học: Tập thơ “Gánh nước chiều Ba mươi” Nxb Hội Nhà văn, năm 2007; Tập thơ “Những nơi chưa đến” Nxb Thanh Niên, năm 2014; Tập thơ “Cái nhìn ngược” Nxb Trẻ, năm 2014.
Trong cuộc thi sáng tác Thơ khu vực Đông Nam bộ lần thứ I - năm 2024 do Hội VHNT Bình Thuận đăng cai tổ chức, nhà thơ Bùi Ngọc Phúc đoạt Giải Nhì với chùm thơ 2 bài “Viết phía sau tháp Po Sah Inư”, “Hoa bí vàng và anh lính Trường Sa”. Theo nhận xét của nhà thơ Phan Hoàng, “Thơ Bùi Ngọc Phúc đi từ hướng ngoại vào hướng nội, giàu sức liên tưởng và chất hiện sinh. Ngắm hoa bí vàng và ngôi sao trên mũ anh lính Trường Sa chợt phát hiện có sự tương đồng. Bí bầu cũng là hình ảnh tượng trưng của đất liền, của quê hương mà trong những giây phút mềm lòng nhớ thương:“Có anh lính ghé môi hôn hoa bí vàng và bật khóc/ Vọng quê nhà bầu bí trập trùng xa”!. Ngồi trong mái nhà nghe tiếng chim ríu rít trong trẻo mà sợ tương lai không còn chỗ cho chim trú ngụ:“Ôi thương lắm!...những tiếng chim không nơi nương tựa/ Tiếng chim gần gọi mãi tiếng chim xa”. Hiện thực soi chiếu qua tâm hồn đã dâng lên một vẻ đẹp siêu nhiên như những cây thanh long “Trước khi đâm bông đã tự hóa rồng” và ngọn tháp Po Sah Inư: “Qua trăm năm, nghìn năm vẫn một nụ hoa khổng lồ, sừng sững”.
Nhà thơ Bùi Ngọc Phúc là một người rất yêu thơ, đam mê thơ, có thể nói “ăn, ngủ cũng nghĩ về thơ” và luôn trăn trở tìm thi tứ mới lạ.
Mời bạn đọc chùm thơ của nhà thơ Bùi Ngọc Phúc do nhà thơ Nguyễn Xuân Sang tuyển chọn & giới thiệu.
Nhà thơ Bùi Ngọc Phúc (bên phải) & nhà thơ Nguyễn Xuân Sang trong một chuyến đi thực tế sáng tác.
VIẾT Ở SAU THÁP PO SAH INƯ
Những du khách cuối cùng cũng đã về rồi
Chỉ còn lại mình anh với tháp Po Sah Inư
Phía sau tháp, phía sau anh, bên dưới kia là công viên, là đại lộ
Và trên đầu anh vẫn hoang sơ, nguyên vẹn một bầu trời.
Không có hoàng hôn nào đẹp như hoàng hôn chiều này
Vẫn đỏ như son từng viên gạch xây, từng viên gạch lát
Và mây trắng, và bạt ngàn thanh long, thanh long
Trước khi đâm bông đã tự hóa rồng.
Không có hoàng hôn nào đẹp như hoàng hôn chiều này
Những đường nét, những bông hoa rì rầm gió nói
Ngời ngợi Linga - Yoni âm vang tiếng gọi
Qua trăm năm, ngàn năm…
Những du khách cuối cùng đã xuống chân đồi
Rực rỡ, lung linh những tia nắng cuối ngày
Bất chợt một hình hài ngược dốc
Bất chợt, phất phơ chiếc khăn thổ cẩm
Rộn rã, thiết tha tiếng đàn kanhi, tiếng kèn saranai
Duyên dáng, thiết tha vũ điệu
Có phải em - cô gái Chăm
Có phải em là Po Sah Inư?
Xin ngàn lần tạ ơn những đền đài, cổ tháp
Xin ngàn lần tạ ơn thần Shiva, thần Lửa
Đã ban em cho anh.
Không có hoàng hôn nào đẹp như hoàng hôn chiều nay
Không có cô gái nào đẹp như cô gái Chăm chiều nay anh gặp
Không có ngọn tháp nào đẹp, huyền bí và thiêng liêng như tháp Po Sah Inư
Qua trăm năm, nghìn năm vẫn một nụ hoa khổng lồ, sừng sững
Sừng sừng muôn đời tháp Po Sah Inư!
HOA BÍ VÀNG VÀ ANH LÍNH TRƯỜNG SA
Có phải ngôi sao trên mũ anh xuống làm hoa bí
hay hoa bí kết sắc vàng lên những ngôi sao
Giữa nắng nóng như thiêu như đốt
Lòng rưng rưng những dây bí, dây bầu…
Bầu bí hỡi!...mọc lên từ san hô, từ sỏi đá
hay từ bàn chân người chiến sĩ Trường Sa
Cây và người chia nhau từng hớp nước
Tay bí, tay bầu quấn quýt đất ông cha.
Từng ngọn bí, bầu quấn quýt gốc phong ba
Quấn quýt bóng dừa giữ biển trời Tố quốc
Có anh lính ghé môi hôn hoa bí vàng và bật khóc
Vọng quê nhà bầu bí trập trùng xa
Vọng muôn đời Hoàng sa, Trường sa!...
TIẾNG CHIM TRÊN MÁI NHÀ
Ngồi trong nhà nghe ríu rít tiếng chim
Tiếng chim trên mái nhà, tiếng chim trong trẻo quá
Lúc ríu rít, ríu ran từng nhịp múa
Lúc ồn ào, lảnh lót tiếng chim ca
Từ vòm cây, từ tươi thắm những nhành hoa
Từ mái ngói, tiếng chim len lỏi xuống
Như thác nước khi lăn tăn, khi ào ạt
Tiếng trống mái tỉ tê, da diết tiếng tỏ tình.
Ngồi trong nhà nghe mồn một tiếng chim
Nghe gần lắm như giơ tay nắm được
Nghe kề cận tiếng chim non đập cánh
Nghe bâng khuâng, xao xác tiếng hao gầy.
Từ bốn bề tiếng hót tụ về đây
Từ tan tác những đại ngàn rụi cháy
Từ rét mướt đêm đông, từ trưa hè trỗi dậy
Tiếng chim đi vòng, u uất tiếng chim ca
Ngồi trong nhà nghe náo nức những gần xa
Lên mái thử, nhón chân từng bước
Ồ!... lạ quá, bốn bề im phăng phắc
Cả những vòm cây, không một cánh chim bay.
Trên mái nhà vẫn líu ríu tiếng chim bầy?
Lại rón rén trèo lên nhưng không thấy
Tuyệt nhiên không thấy con chim nào. Ôi!...lạ vậy
Tiếng chim trên mái nhà hay tiếng vọng tự tim ta?
Rồi mai này không còn nữa ngôi nhà
Không còn những trái tim, nơi tiếng chim trú ngụ
Ôi thương lắm!... những tiếng chim không nơi nương tựa
Tiếng chim gần gọi mãi tiếng chim xa…
TÌM MỘ
Mẹ vẫn đi tìm mộ
Bao năm rồi, mẹ ơi!
Đứa bên này bên nọ
Đôi bờ đau lở bồi.
Đây rồi cây cầu nhỏ
Ngay tại khúc sông này
Cuộc giằng co quyết liệt
Hai đứa nằm lại đây.
Nhịp cầu xưa đã gãy
Nhịp cầu mới vươn cao
Phố phường lên tấp nập
Nắm xương con chỗ nào?
Mẹ vừa đi vừa khóc
Tấm thân gầy liêu xiêu
Hai thằng con vừa lớn
Ngoan, hiền biết bao nhiêu,
Mẹ vừa đi vừa gọi
Tiếng mẹ, con nghe không?
Bao lần con gọi mẹ
Từ thuở mới lọt lòng…
Chiều tắt dần, đêm xuống
Mẹ đứng như trời trồng
Khói sương hay tóc mẹ
Rì rào sông mênh mông.
MÙA THU
Mùa thu đang đến gần
Không phải từ bàn tay đạo sĩ
Mùa thu đang đến gần
Từ bàn tay trẻ nhỏ
Với một chiếc điều giấy
Mùa thu đang đến gần
Không phải từ trên trời
Mùa thu đang đến gần
Từ mặt đất
Những bông hoa dại đầu tiên
Bắt đầu bung cánh
Không phải từ đôi mắt buồn của em
Mùa thu đang đên gần
Không phải từ mặt hồ phẳng lặng
Mùa thu đang đên gần
Từ những trận mưa đêm
Tiếng thủ thỉ của mùa thu trên mái nhà
Ai có nghe chăng?...
Mùa thu không đến từ trước mặt
Mùa thu đấn từ sau lưng
Trên tấm áo mồ hôi đẫm ướt
Không phải với em chơi trò đuổi bắt
Mùa thu về trên cánh đồng mới gặt
Ngọn khói đốt đồng chỉ lối thu sang
BÙI NGỌC PHÚC