TIN TỨC
  • Truyện
  • Vợ chồng nhà Phó Nhọt – Truyện ngắn của Vũ Hùng

Vợ chồng nhà Phó Nhọt – Truyện ngắn của Vũ Hùng

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2023-11-01 08:23:56
mail facebook google pos stwis
939 lượt xem

Tui dám khinh các ông nhân viên hành chánh cấp xã dưới chế độ cũ bởi không biết học hành, chữ nghĩa thế nào mà tên tuổi của công dân cứ làm sai be bét, dở khóc dở cười. Không phải chỉ mỗi thầy Dài đâu nghen mà cả thằng bạn thân của tui ở làng Tây Trù cũng chung số phận như vậy!

Tác giả Vũ Hùng

Ông Nội hắn đặt tên đầy đủ là Lương Lâm Phổ. Chẳng hiểu tại sao khi đánh máy giấy khai sanh lại thành Luôn Làm Phó?vCái tên đã vận vào cuộc đời của hắn như một định mệnh! Hắn học giỏi lắm. Nhất trường, nhất tỉnh luôn. Bản danh dự hàng tháng, hàng năm chất đầy chiếc tủ đứng. Ấy vậy mà cũng chỉ làm lớp phó. Khi đi dạy cũng cứ loay hoay với cái chức hiệu phó cho đến ngày về hưu.

Nghĩ cũng lạ! Nhưng lạ nhất là hắn lấy vợ quá sớm, mới 18 tuổi. Cô vợ Ung Thị Nhọt, người làng chài Nhơn Lý, nay thuộc thành phố Quy Nhơn, lớn hơn hắn 7 tuổi. Mà khuôn mặt hắn nào có xấu xí gì cho cam. Mũi thẳng, mắt sáng, miệng cười có duyên. Chỉ mỗi khuyết điểm là đoản người với cái lưng cong và ốm tong teo như gã nghiện hút! Trái lại, cô vợ cũng chẳng cao hơn hắn là bao. Có lẽ do nhiều năm gồng gánh cá tôm qua mấy động cát như sa mạc mà mái tóc rễ tre của Nhọt đỏ quạch như chiếc đuôi ngựa và đôi mông phình ra như cặp thúng vậy? Ngày dự lễ rước dâu ai cũng ngạc nhiên. Ngạc nhiên vì cô dâu chú rể đối nhau chan chát như hai câu thực và luận trong bài thơ thất ngôn bát cú Đường luật! Nếu như bàn tay của Phó giống mấy chiếc búp măng dài thì bàn tay của Nhọt giống như nải chuối mốc bự chảng. Giọng nói của Phó mượt mà êm như nhung thì giọng nói của Nhọt nghe khào khào như gió cuộn miết vào bãi đá lổn nhổn ở Eo Gió.

Ấy vậy mà vợ chồng hắn yêu nhau cuồng nhiệt ra phết! Chín năm đẻ liền tù tì nửa tiểu đội nhóc con đủ cả nếp tẻ, khiến hắn bị cảnh cáo, hạ bậc lương mấy phen! Vợ hắn vẫn tỉnh bơ cười hô hố:

– Nhằm nhè gì mấy đồng lẻ, đôi vai này, bàn tay này là tiền, là bạc! Nếu thích mình cứ nghỉ dạy, em lo. Cái chức hiệu phó là cái đinh gì chớ?

Nhìn cái bộ dạng hình chữ nhật, bè bè trụ trên hai bàn chân như hai cái lưỡi cuốc mới rèn ở làng Biểu Chánh, đôi tay chống nạnh vững vàng như hộ pháp của Nhọt, trộm nghĩ  bạn tui kể ra cũng chẳng đến nỗi nào? Có điều tui ngán ngẩm cái thói ghen tuông vớ vẩn của vợ hắn, hễ bạn tui đi dạy về muộn là truy hỏi, họp về trễ là chất vấn, ngửi áo có mùi lạ gì không…

Nhưng Phó hiền hơn ông Bụt, nào có trăng hoa gì đâu, chỉ nhìn cái nước da xanh lướt kể từ ngày lấy vợ đến nay, muỗi đói cũng chẳng nỡ đậu vào. Hễ nghe chỗ nào có chuyện lăng nhăng là Nhọt để ý rồi can thiệp vào dù chẳng ai nhờ nhõi đến.

Năm ngoái, gã anh rể của Nhọt có bồ nhí ở phường Hải Cảng,  mấy chị em bàn bạc đánh ghen. Không biết bố trí thế nào mà phe ta nện quân mình một trận tả tơi, đứa em út phải nhập viện, tóc tai bị xẻo nham nhở như chó gặm!

Vừa rồi nghe đâu Nhọt chở hai giỏ hoa Đa lộc đúng trăm cành xuống Chợ Lớn bỏ mối sỉ. Khi ngang qua xí nghiệp gỗ Thành Đạt thấy hai đám công nhân toàn là nữ rất đông đang ẩu đả nhau dữ dội. Chỉ nghe tiếng chửi bới tục tĩu biết tỏng là đánh ghen rồi! Dựng chiếc xe Wave Tàu bên lề đường, Nhọt cũng xông vào đánh giúp chẳng cần biết bên nào đúng sai. Rồi chóng vánh  những cành hoa Đa lộc cứng như củi biến thành vũ khí. Hai bên giáp lá cà, tiếng hét, tiếng la, tiếng tru tréo vang cả một góc đường.

Bỗng có tiếng còi r…é…t r..é..t  vang lên, ba bốn chiếc áo xanh của công an xuất hiện, đám đông biến nhanh như thổi… Nhọt thẫn thờ như kẻ mất hồn đứng nhìn những cánh hoa tan nát, vung vãi khắp nơi. Không hiểu chuyện gì đã xảy ra như bị ma ám, vậy là mất toi bốn triệu bạc chứ ít gì đâu!

Số tiền định chiều mai làm quà cưới cho thằng cháu gọi bằng bác. Và Nhọt chợt thấy quặn lòng với cái lưng hình chữ C dúm dó những xương sườn, xương sống của chồng cả năm trời cùi cũi tưới nước, bón phân cho đám hoa Đa lộc.

Nước mắt của người đàn bà ăn đằng sóng nói đằng gió, cả đời không biết khóc là gì bỗng nhiên ứa ra!

Bình Định 20.10.2023

Vũ Hùng

Bài viết liên quan

Xem thêm
Xóm thốt nốt - Truyện ngắn của Lệ Hồng
Truyện đăng báo Nghệ An số ngày 9-3-2025
Xem thêm
Tình muộn – Truyện ngắn Võ Đào Phương Trâm
Huân bước chân vào ngôi nhà, ngôi nhà đã 15 năm anh vắng mặt vì thi hành án phạt tù cho tội danh buôn lậu. 15 năm Huân trở về, ngôi nhà vẫn vậy, không gian vẫn không có gì thay đổi, chỉ là cũ kỹ hơn bởi những mảng tường phủ rêu xanh, dưới chân tường hoen ố một lớp màu quằng quện.
Xem thêm
Nỗi buồn sương khói – Truyện ngắn của Cao Chiến
Nhà văn Cao Chiến, Phó chủ tịch Hội đồng Văn xuôi, Hội Nhà văn TP. Hồ Chí Minh.
Xem thêm
Thầm lặng một đời người – Truyện ngắn của Hồng Chiến
Già làng buôn Thi sống hơn tám chục mùa rẫy, tóc trắng như mây buổi sáng trên đỉnh Chư Yang Sin (1) mùa khô, da mặt nhiều nếp nhăn nhưng không giấu được khuôn mặt phúc hậu; ngồi như hóa đá, lưng tựa cột nhà.
Xem thêm
Mùa hoa về trên núi
Đêm nay gã lại say. Say là gã chửi. Đầu tiên, gã chửi vợ. Gã chửi vợ là con đàn bà không biết đẻ, đẻ đến lần thứ ba mà vẫn chỉ ra toàn con gái. Gã muốn vợ đẻ cho gã một đứa con trai để sau này khi gã chết đi còn có đứa cúng ma, nhưng vợ gã đã kiên quyết, nếu cứ bắt đẻ nữa nó sẽ ăn lá ngón mà chết. Đương nhiên gã sợ vợ chết, nếu nó chết thì sẽ không có người đi nương, trồng lúa để đổi lấy rượu cho gã uống. Mà không có rượu để uống thì gã bứt rứt, khó chịu trong người lắm. Mà con vợ, gã có chửi thế nào nó vẫn cứ nằm mà ngủ được chứ, nó ôm đứa con gái út quay lưng vào tường, mặc gã ở gian ngoài cứ chửi.
Xem thêm
Nặng một chữ thương - Truyện ngắn của Minh Phong
Truyện đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số Xuân Ất Tỵ 2025
Xem thêm
Người cha thầm lặng - Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Bài đăng báo Văn nghệ - Hội Nhà Văn Việt Nam số 3382
Xem thêm
Chính ủy và tôi - Truyện ngắn của Phạm Minh Mẫn
Tôi gặp Chính uỷ trong những năm tháng hào hùng thật khó quên. Dạo đó quân đi như nước chảy vào các chiến trường. Những bài hành khúc hát tưởng mòn vẹt đi từng nốt nhạc
Xem thêm
Về quê - Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Ông Ban trằn trọc. Không thể nằm mãi, ông bật dậy, sờ soạng bấm công tắc.
Xem thêm
Khúc biệt ly màu tím - Truyện ngắn của Trầm Hương
Có một cái gì đó không giải thích được cho một chuyến đi. Vì công việc, vì được mời mọc, ham vui, vì một sức mạnh vô hình vẫy gọi…
Xem thêm
Bến nguyện – Truyện ngắn của Ninh Giang Thu Cúc
Bước chậm chậm, Dã Quỳ để mặc cho làn mưa bụi hắt vào mặt những sợi nước li ti mát lạnh, gió xuân mơn man vuốt nhẹ từng lọn tóc thả hững hờ trên đôi vai tròn trịa, chiếc áo dài bằng lụa màu tím than ôm sít sao dáng vóc gợi cảm của người thiếu phụ.
Xem thêm
Quy cố hương - truyện ngắn Châu Đăng Khoa
Để anh nhớ xem. Mẹ vẫn gọi là loài trên cạn em à. Tín hiệu mẹ cài trong đầu mình đó, em tìm lại xem. Gọi gì cũng được, mình cứ gọi theo tổ tiên thôi.
Xem thêm