- Văn chương thế giới
- 10 bài thơ Nga || Nguyên Hùng chuyển ngữ
10 bài thơ Nga || Nguyên Hùng chuyển ngữ
NGUYÊN HÙNG (chuyển ngữ)
Em yêu anh
Solomon Fogelson
Anh muốn chăng em đi cùng anh
Để làm anh đắm say, ngây ngất?
Anh muốn chăng em cất lên tiếng hát
Khiến tim anh thổn thức, bồi hồi?
Nếu anh muốn, em theo làm chiếc bóng
Xòa nhòa đi mọi xiềng xích tình yêu?
Nếu anh muốn, em đợi nhiều năm tháng
Như nước xuân chảy về biển thành triều?
Đêm sẽ biến thành bình minh ngời đỏ
Tuyết sẽ tan dẫu thiếu ánh mặt trời
Nhưng núi cao không thể chuyển dời
Và anh… sao chẳng yêu em, anh hỡi...
Ngọn lửa không tắt
Anna Akhmatova
Ta sẽ không cùng uống chung một cốc
Dù nước suông, hay rượu ngọt, nhé anh
Đừng hôn nhau mỗi buổi sáng trong lành
Mỗi chiều đến đừng cùng nhìn qua cửa
Anh thở mặt trời, mặt trăng em thở
Nhưng chỉ một cuộc tình nuôi sống hai ta.
Với em anh thủy chung, dịu ngọt
Bên anh em vui vẻ nhường nào
Mà sao thấy mắt anh nhìn thảng thốt –
Anh chính người có lỗi khiến em đau
Thì chúng mình thôi tìm đến nhau
Để giữ cho nhau sự bình yên chưa mất.
Nhưng giọng anh trong thơ em vẫn hát
Trong thơ anh vẫn thấp thoáng hình em
Bởi ngọn lửa không thể nào lụi tắt
Trước nỗi kinh hoàng, trước lãng quên
Giá giờ này anh biết em khao khát
Đôi môi anh khô cháy đợi chờ!
1913.
(Tựa đề do Nguyên Hùng đặt)
Những ngày nắng ấm đã qua
Raxul Gamzatov
Những ngày nắng ấm còn đâu
Bầy chim lũ lượt rủ nhau bay rồi
Chỉ còn ta với ta thôi
Tháng ngày lặng lẽ nối đuôi tháng ngày
Chỉ còn anh giữa đắm say
Tình-yêu-quý-nhất đời này là em!
Ngắm nhìn bím tóc cong lên
Ngỡ như mới thấy tóc em lần đầu
Thì ra mấy sợi trắng phau
Của chim gửi lại, vướng vào đuôi sam.
Tuyết rơi làm tóc hoa râm
Mà anh chẳng muốn tuyết tan trên đầu
Riêng em vẫn tựa thuở nào
Quý hơn tất thảy ngàn sao trên trời.
Sắc màu rồi sẽ lại tươi
Đàn chim sẽ lại về vui chốn này
Duy còn mái tóc màu mây
Không xanh trở lại cùng ngày xuân sang.
Nỗi buồn dẫu chẳng dễ tan
Tiếng cười vẫn đủ âm vang đất trời
Dẫu cho vật đổi sao dời
Em là báu vật suốt đời của anh!
Còn mãi một tình yêu
Fedor Chiutchev
Ta gặp lại nàng cùng dĩ vãng đã qua
Con tim cằn khô bỗng hồi sinh trở lại
Bừng sống dậy một thời thân ái
Tâm hồn ta rạo rực lạ thường.
Như vào độ cuối thu thưa thớt lá vàng
Vẫn luôn có những ngày xuân đầy nắng
Ấy là lúc chợt hiện về từ quên lãng
Những ký ức ngọt ngào ngày tháng xuân xanh.
Giờ phút này, tất thảy được bao quanh
Bởi hơi ấm nồng bao năm chất chứa
Ta nhìn nàng, với niềm say một thủa
Nàng rất đỗi dịu dàng từ ánh mắt, dáng đi.
Như sau ngàn năm cách biệt chia ly
Ta ngắm nàng, ngỡ là trong mộng
Nghe lớn dần những âm thanh xao động
Đã hết còn yên lặng trong ta!
Cứ thế, cuộc đời một lần nữa mở ra
Mà không chỉ đơn thuần là ký ức
Khi trái tim còn đắm say, thao thức
Là trong ta còn mãi một tình yêu!
(Tựa đề do Nguyên Hùng đặt)
Bé nhỏ
Rozhdestvensky Robert
Nơi trái đất đáng thương bé nhỏ
Có một người nhỏ bé sống qua
Bằng việc làm bé nhỏ gọi là
Chiếc cặp bé cùng tiền lương bé nhỏ
Một buổi sáng đẹp trời, bỗng ùa vào trước cửa
Cuộc chiến tranh, dường như cũng nhỏ thôi
Anh được trao tiểu liên nhỏ bên người
Được phát ủng vừa đôi chân bé nhỏ
Chiếc áo choàng cho anh cùng cỡ
Chiếc mũ sắt đội đầu nhỏ bé như anh.
…Nhưng khi anh ngã xuống,
dù dáng nằm không đẹp
Tiếng thét xung phong làm méo miệng dễ thương
Thì cả trái đất này không đủ đá hoa cương
Để tạc trọn dáng hình anh bé nhỏ.
(Tựa đề do Nguyên Hùng đặt).
Đàn sếu
Vladimir Nabokov
Rừng thưa xào xạc lá vàng
Xa xa sóng biển rộn ràng hòa ca
Lưng trời đàn sếu bay qua
Tiếng kêu giã bạn diết da cháy lòng
Bóng chim tan giữa thinh không
Lời yêu thầm thĩ lắng trong tim người
Riêng đôi bay cuối nhắn lời
Rằng em vẫn nhớ về tôi mỗi ngày...
Ngải cứu
Olga Berggolts
Tôi khóa trái miệng mình
Kìm nén mọi lời trong họng
Những cây cỏ đắng
Vẫn miệt mài trổ hoa.
Chúng ta không thể chia xa
Nhưng cả hai đều giấu kỹ
Chiếc khăn lụa của tôi, anh giữ
Làm rách mất đường viền...
Anh đã làm gì với khúc ren?
Anh làm gì với chiếc khăn đã rách?
Tôi cần gì trái tim tan nát
Dưới gót chân cuộc đời?
Tôi cần gì những lời đường mật
Từ những người xa lạ, không yêu tôi
Những cây ngải cứu của tôi vẫn mọc đầy, đắng chát
Khắp mọi nẻo đường đấy thôi.
Khoảnh ruộng chưa gặt
Nhikolai Nhekraxov
Cuối thu. Quạ chạy trốn đông
Rừng trơ trụi lá, cánh đồng hoang vu
Chỉ còn khoảnh ruộng lơ thơ
Lúa chưa kịp gặt ngóng chờ chủ nhân...
Những cây lúa chín rì rầm
Nằm nghe bão rít âm thầm buồn thiu
Rạp mình chạm đất phì nhiêu
Xót xa bông mẩy lấm theo bụi vàng.
"Ngày đêm từng lũ chim hoang,
Theo nhau tàn phá xóm làng chúng tôi
Những người cày ruộng đâu rồi
Sao mặc thỏ xéo, kệ đời bão giông?
Lẽ nào chúng tôi ít bông?
Hay là khi trổ, chín không thật đều?
Không đâu, hạt chắc bông nhiều
Chúng tôi chẳng kém tý teo đám nào!
Bác nông dân, cớ làm sao
Cày, gieo rồi mặc bão gào, quật, quăng?"
Trả lời bông lúa, gió rằng:
- Chủ nhân các bạn sức tàn, còn chi
Biết gieo để có bánh mỳ
Mà không đủ sức gặt về chất kho
Không ăn không uống, ốm xo
Con-tim-đau-đớn giày vò, thương thay!
Bàn tay vạm vỡ cầm cày
Đã khô thành củi, héo gầy tựa roi
Mắt mờ, giọng khản đặc rồi
Bài ca buồn bã một thời cũng câm.
Bác nông dân dáng trầm ngâm
Cánh tay như thể đang cầm cày theo...
Mùa Xuân
Veronika Tushnova
Những đám mây bờm xờm
Khí trời toàn xám ướt
Bên đường từng đụn tuyết
Nhão dần thành nước trôi.
Gió nam thổi liên hồi
Trên sông băng vỡ vụn
Những khu vườn đen thẫm
Gió len vào nhọc nhằn.
Gió thở bằng ngực khàn
Mọi cản ngăn bất chấp
Gió mạnh phang cánh đập
Làm vang ầm mái tôn.
Sóng sủi bọt dựng bờm
Càng lúc càng hung dữ;
Những cây dương đầy ứ
Trong ruột dòng nhựa săn.
Gió hú ba ngày đêm
Ba ngày băng rầm rĩ
Ba ngày đêm cứ thế
Không mặt trời trăng sao.
Ba ngày đêm u sầu
Nỗi buồn không bờ bến
Lẽ nào mùa Xuân đến
Trong cuộc đời vậy sao?
Ngôi sao
Vitas
Nhiều lần ta tự hỏi mình:
Ta sinh rồi lớn là dành cho ai?
Cho ai mây lượn, mưa rơi?
Ta chờ gì nhỉ giữa đời hôm nay?
Cánh đâu để đến cùng mây?
Sức đâu với vì sao bay trên đầu?
...
(ĐK)
Ta chờ... và sẽ không lâu
Lên đường đầy ắp một bầu ước mơ
Sao ơi, xin hãy đợi chờ
Soi niềm hy vọng bất ngờ trong ta!
Còn bao đường đất phải qua?
Bao nhiêu đỉnh núi chặn ta trên đời?
Bao lần lên được lại rơi?
Bao lần ta phải về nơi ban đầu?
Bao lần tự vấn không đâu:
Vả chăng "cố đấm chịu đau" là mình?
Nguồn: Đàn sếu mùa xuân và Còn mãi một tình yêu (https://nguyenhungvabanbe.com/).